ÔNG XÃ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO SỦNG: BẢO BỐI, TIẾP TỤC

"Nhớ kỹ, bộ lần trước!" Lạc Dịch Bắc đi phía trước, lên xe cũng không quên nghiêng đầu nhắc  nhở Phương Trì Hạ một câu.

Thanh âm rất lười biếng, còn nhấn  mạnh mấy chữ bộ lần trước.

Phương Trì Hạ lo lắng, trên đường về bước chân phù phiếm, bên tai cứ văng vẳng mấy câu Lạc Dịch Bắc nói.

Bộ đồng phục thực ra không lộ liễu, váy chỉ hơi ngắn mà thôi, còn chưa tới mức gợi cảm.

Nhưng mặc trên người cô, lại cực kỳ kinh diễm.

Về đến phòng ngủ, lấy bộ đồng phục ra, còn chưa mặc vào ánh mắt Lạc Dịch Bắc đã rất sâu, rất nặng.

"Tôi đi tắm trước!" Phương Trì Hạ nhìn Lạc Dịch Bắc, để bộ đồng phục xuống, giống như không có việc gì, chạy vào phòng tắm.

Phương Trì Hạ rất khẩn trương, trước đây mỗi một lần đều là cô ở thế bị động, đột nhiên để Phương Trì Hạ mặc như vậy đi ra ngoài, Phương Trì Hạ không biết làm sao.

Khoa cửa phòng tắm, ngâm trong bồn tắm rải đầy hoa hồng, Thật vất vả mới quyết tâm chuẩn bị đi ra ngoài, đúng lúc này điện thoại di động lại vang lên.

Điện thoại Phương Trì Hạ để ở bên ngoài.

Tiếng chuông âm nhạc là do cô nghĩ ra.

Vào Dung Hi làm việc, vì ngăn ngừa lúc người trong công ty gọi tới bị Lạc Dịch Bắc bắt mắy, Phương Trì Hạ cài riêng tiếng chuông cho Thi Cận Dương. Để dễ phân biệt sợ Lạc Dịch Bắc nghe.

Trong phòng ngủ, tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên.

Tiếng chuông rất rõ ràng quanh quẩn trong phòng.

Chỉ nghe tiếng chuông, không cần nhìn cũng biết là Thi Cận Dương gọi điện thoại tới.

Trên người Phương Trì Hạ đầy bong bóng xà phòng, ánh mắt cứng ngắc nhìn cơ thể, không kịp mặc quần áo tử tế, kéo khăn tắm quấn trên người, mở cửa phòng lao ra ngoài.

Lúc đi ra ngoài Lạc Dịch Bắc vừa cầm di động lên.

Nhìn chằm chằm mấy chữ “SJY”, lông mày Lạc Dịch Bắc nhịn không được nhăn lại.

Phương Trì Hạ giật mình nhìn Lạc Dịch Bắc, sắc mặt trắng bạch.

"SJY là ai?" Lạc Dịch Bắc nhìn Phương Trì Hạ, đuôi lông mày nhếch lên.

"Anh đưa di động cho tôi!" Phương Trì Hạ chạy qua, nhón chân lên, muốn lấy điện thoại, Lạc Dịch Bắc lại giơ tay lên tránh đi.

"Lạc Dịch Bắc, đây là  việc riêng của tôi, anh không thể như vậy!" Phương Trì Hạ vịn tay lên vai Phương Trì Hạ, chân trèo lên chân Lạc Dịch Bắc, dựa vào Lạc Dịch Bắc, giơ tay giật điện thoại trong tay Lạc Dịch Bắc.

"Tôi ra ngoài gọi điện thoại." Phương Trì Hạ nhìn cuộc gọi trên điện thoại đã tắt đi ra ngoài.

Lạc Dịch Bắc nhìn bóng lưng Phương Trì Hạ đi ra ngoài, lại nhìn nước đọng lưu lại theo từng bước chân của Phương Trì Hạ, chân mày nhíu càng chặt hơn.

Vội vàng lao ra như vậy!

Trong lòng chắc chắn có quỷ!

Bình luận

Truyện đang đọc