PHỐ HẠNH VŨ


Khi Đoàn Hủ Nghiên nghe thấy Mạc Tiểu Vũ nói muốn mua táo cho mình, trái tim giống như trong khoảnh khắc như bị nhét đầy lông mềm.
Đó là một loại cảm giác trước kia hắn chưa từng trải qua, rất mới mẻ, cũng rất mới lạ, hắn có chút không phân biệt được rốt cuộc là kinh ngạc nhiều hơn hay là sung sướng nhiều hơn.
Hắn cho rằng Mạc Tiểu Vũ muốn ăn táo, kết quả không phải, cậu mua cho hắn.
Đoàn Hủ Nghiên lẳng lặng nhìn Mạc Tiểu Vũ ôm hai quả táo lớn rời đi, đi đến quầy hàng của ông lão, nói: "Ông chủ, giúp tôi gói một túi táo.

"
Lúc tính tiền hắn đưa năm mươi, không đợi ông lão tìm tiền thối cho hắn, hắn liền xoay người rời đi.
Mạc Tiểu Vũ mua được quả táo hiển nhiên rất cao hứng, ngay cả bóng lưng nhìn qua cũng thấy lên tinh thần không ít, lúc qua cầu vượt xuống bậc thang cũng không muốn đi, cậu liền nhảy xuống.
Đoàn Hủ Nghiên xách theo một túi táo đi theo phía sau cậu, cùng cậu đi gần ba tiếng đồng hồ, trong lúc đi ngang qua hai công viên nhỏ, Mạc Tiểu Vũ còn đang chơi cầu trượt trong công viên không có người, cậu vốn còn muốn chơi bập bênh một chút, nhưng cậu chỉ có một người, không ai có thể cùng cậu chơi đùa, tự mình ngồi một lát liền tiếp tục đi.
Thẳng đến khi nhìn thấy Hạnh Vũ cổ trấn, Đoàn Hủ Nghiên mới phát hiện Mạc Tiểu Vũ đi về phía Hạnh Vũ cổ trấn, hẳn đây là lộ trình đã được lên kế hoạch trước, đi một vòng đường lớn cuối cùng trở lại nơi này.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn Mạc Tiểu Vũ đi về phía phố Hạnh Vũ, còn mình thì xách táo vừa mua về homestay trước.
Bà lão đang nấu cơm, nấu sườn, cách xa một đoạn liền ngửi thấy mùi thơm của sườn.
Đoàn Hủ Nghiên chào hỏi bà, đem phần cơm trưa của hắn dùng hộp đóng gói lại.
Trong nhà bà có rất nhiều hộp cơm đã qua sử dụng, tìm ra mấy cái sau đó rửa sạch sẽ rồi cho Đoàn Hủ Nghiên một hộp sườn nướng, còn có một phần trứng gà xào cà chua.
Đoàn Hủ Nghiên để lại hết táo, mang theo cơm hộp đi về phía phố Hạnh Vũ.

Sau khi đi lên cầu thang thật dài, Đoàn Hủ Nghiên nhìn thấy một bà cụ tóc bạc mặc áo màu củ sen đứng ngoài cửa nhà Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ ở trong phòng còn cửa thì đóng, bà lão tóc bạc đứng ở bên ngoài gọi cậu, "Tiểu Vũ – Tiểu Vũ ——"
Không lâu sau, Mạc Tiểu Vũ từ bên trong chạy ra, trên mặt còn nhỏ giọt nước, trong tay cầm một quả táo, hô một tiếng: "Bà bà.

"
Bà lão tóc bạc liền đem túi xách trong tay cho cậu: "Ăn đi, ngày mai bà bà lại tới.

"
Mạc Tiểu Vũ ngoan ngoãn nhận lấy túi, đưa quả táo trong tay ra ngoài, sau đó lại từ trong túi lấy ra mấy đồng xu cũng đưa ra ngoài, "Cảm ơn bà bà.

"
Bà lão tóc bạc bị Mạc Tiểu Vũ gọi là bà bà lấy được quả táo rất kinh ngạc, "Đây là ai đưa cho con? "
- Tiểu Vũ mua!
Bà lão tóc bạc lắc đầu, lại trả lại quả táo cho cậu, "Bà bà không ăn, Tiểu Vũ giữ lại ăn.

"
Nói xong xoay người đi ra ngoài đường Hạnh Vũ, từ tư thế bà đi bộ có thể nhìn ra chân bà không tốt lắm, có một chân khập khiễng.
Mạc Tiểu Vũ một tay cầm táo, một tay xách túi, nhìn bà đi xa xoay người muốn trở về phòng.
Đoàn Hủ Nghiên gọi cậu một tiếng, "Tiểu Vũ.

"
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy thanh âm quay đầu lại nhìn, là Đoàn Hủ Nghiên, lại không biểu lộ ra thần sắc vui vẻ, cũng không giống buổi sáng vui vẻ gọi hắn là Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên đi tới ngoài cửa, nhìn thấy biểu cảm của cậu thì sửng sốt một chút, cảm giác Mạc Tiểu Vũ có chút...!Không vui?
"Tiểu Vũ?"
"Hủ Nghiên nói chờ tôi." Mạc Tiểu Vũ nói xong hơi nhíu mày, " Mà Hủ Nghiên không chờ! "
Đoàn Hủ Nghiên suy nghĩ một chút mới nhớ ra, buổi sáng trước khi Mạc Tiểu Vũ ra ngoài nhặt ve chai, hắn nói sẽ ở chỗ này chờ cậu.
Mạc Tiểu Vũ ôm quả táo về nhà, có thể trên đường liền nghĩ sẽ ở chỗ này nhìn thấy hắn, nhưng cậu đợi một hồi lâu, Đoạn Hủ Nghiên cũng không xuất hiện.
Mạc Tiểu Vũ không hiểu được ý nghĩa lời nói lúc sáng nhưng cậu hiểu rằng hắn ở đây chờ cậu, cậu chỉ biết Đoàn Hủ Nghiên không bao giờ nối dối nhưng sáng nay hắn nói chờ cậu mà không chờ, đồ gạt người.

Cậu có chút tức giận, tức giận đến mức táo cũng không muốn cho Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên giải thích: "Có một người bà làm sườn cho Tiểu Vũ, tôi đi lấy, cậu xem.

"
Đoàn Hủ Nghiên nói xong giơ lên hộp cơm bốn tầng trong tay.
Mạc Tiểu Vũ trầm mặc một lát, đầu hơi nghiêng một cái, nhìn hộp cơm trong tay Đoàn Hủ Nghiên, "Bà? Sườn? "
Đoàn Hủ Nghiên gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ừ, tôi có ở chỗ này chờ cậu, chỉ là đi lấy đồ thôi.

"
Mạc Tiểu Vũ giống như tiếp nhận lời giải thích này của hắn, chậm rãi buông lỏng lông mày cau mày.
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, "Tiểu Vũ, vậy bây giờ tôi có thể đi vào không? "
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, Đoàn Hủ Nghiên lúc này mới đi vào trong.
Chờ hai người ngồi trên băng ghế nhỏ, Mạc Tiểu Vũ tựa như hiến bảo đem quả táo vừa rồi không cho Đoàn Hủ Nghiên, sau đó lại tìm ra một quả táo lớn khác, cho Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên đặc biệt cổ vũ, "Oa! "
Mạc Tiểu Vũ vui vẻ đến mức mặt đều hơi đỏ lên, "Táo lớn! "
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu, hỏi: "Tiểu Vũ không để lại cho mình một cái sao? "
Mạc Tiểu Vũ lắc đầu, "Cho Hủ Nghiên.

"
"Tại sao lại cho Hủ Nghiên?"

Mạc Tiểu Vũ nghiêng đầu một cái, giống như là không rõ vì sao Đoàn Hủ Nghiên lại hỏi như vậy, nhưng cậu vẫn trả lời, "Bởi vì Hủ Nghiên tốt, đối tốt với Tiểu Vũ.

"
Nói xong cậu cũng mặc kệ Đoàn Hủ Nghiên phản ứng như thế nào, xoay người hướng về phía bàn trà, mở túi bà bà đưa cho mình.
Cái túi này nhìn qua giống như túi cỡ trung của siêu thị, hẳn là đã sử dụng rất nhiều lần, túi nhăn nhúm, bên trong có hai hộp cơm cũ, còn có ba quả trứng luộc, cùng một túi nilon nhỏ đựng dưa muối.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn thấy trứng luộc thì lông mày nhảy dựng lên.
Mạc Tiểu Vũ mở ra một hộp cơm trong đó, bên trong chứa đầy cơm trắng, vẫn còn nóng hổi.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn trong chốc lát, chỉ vào một hộp cơm khác hỏi cậu, "Tiểu Vũ, trong này là cái gì? "
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng, "Cơm.

"
"Hai hộp đều là cơm?"
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu.
Đoàn Hủ Nghiên rốt cục cũng biết gạo thừa cậu ăn từ đâu tới, thì ra là buổi trưa bà bà đưa tới, để vào buổi tối mới ăn đương nhiên sẽ nguội lạnh..


Bình luận

Truyện đang đọc