PHỐ HẠNH VŨ


Căn tin số 1 là căn tin lớn nhất trong tất cả các căn tin của trường đại học A, bởi vì có nhiều món ăn, giá cả phải chăng, cho nên rất được sinh viên đại học A ưa chuộng.
Kiều Hành Tín đi vào căng tin chuyện đầu tiên chính là cảm thấy mấy đứa trẻ bây giờ khá là hạnh phúc, căn tin này so với khi anh còn đi học sang trọng hơn nhiều, còn có thịt bò nướng và lòng heo khô!!
Trong khi Kiều Hành Tín đang sáng mắt nhìn thực đơn thì Đoàn Hủ Nghiên vẫn luôn tìm kiếm Mạc Tiểu Vũ trong đám đông, rất nhanh đã thấy Mạc Tiểu Vũ đang cầm một cái đ ĩa ở khu vực tự phục vụ.
Mạc Tiểu Vũ đi theo phía sau Hứa Chử, Hứa Chử lấy món gì thì cậu lấy món đó, lấy xong đồ ăn hai người tìm chỗ không nhiều người lắm ngồi xuống ăn cơm.
Đoàn Hủ Nghiên cẩn thận đứng ở một vị trí không dễ dàng bị bọn họ nhìn thấy, lén lút nhìn Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ tuy rằng không có hắn ở bên cạnh, nhưng nhìn cảm thấy cậu thích ứng rất tốt, hoàn toàn phù hợp với trường đại học A, nhìn qua cậu không có khác với các sinh viên cho lắm.
Đoàn Hủ Nghiên còn nhìn dĩa cơm của cậu, có có thịt, có đùi gà nướng, thịt cừu xào thì là, thịt bò xào, ngoài ra còn có cơm, đến một lá rau cũng không nhìn thấy.
Kiều Hành Tín ở phía sau hắn đã gọi xong một bàn thức ăn, lúc trả tiền anh đi tới kéo Đoàn Hủ Nghiên: "Đừng nhìn nữa mau đến trả tiền giúp tôi với, người ta không nhận tiền mặt.

"
Đoàn Hủ Nghiên nhìn số tiền, trực tiếp quét mã thanh toán.

Trong lúc chờ thức ăn lên, Đoàn Hủ Nghiên ngồi ở chỗ ngồi nhưng vẫn liên tục nhìn về phía Mạc Tiểu Vũ.
Kiều Hành Tín đã lười chửi bới hắn, tự giác cầm bát cầm đũa, "Cậu có muốn uống cái gì không? Tôi không có gọi canh.

"
"Nước là được rồi."
Kiều Hành Tín đứng dậy đi mua hai chai nước khoáng về.
Không bao lâu thức ăn của bọn họ đã được phục vụ đầy đủ, Đoàn Hủ Nghiên ăn một bữa cơm cũng không yên lòng, Kiều Hành Tín ngồi đối diện hắn đã ăn xong một chén cơm, trong khi trong chén của hắn vẫn còn cơm.
"Ăn xong thì cậu có thể đi xem người ta, người ta cũng đâu có chạy mất đâu." Kiều Hành Tín quay đầu lại nhìn Mạc Tiểu Vũ, "Cậu nhìn xem Tiểu Vũ người ta đang ăn cơm rất tốt.

"
"Ừm."
Kiều Hành Tín quay mặt lại nhìn hắn, "Đừng nói là trong lòng cậu đang không ổn định đấy nhé "
"Có một chút." Ánh mắt của Đoàn Hủ Nghiên vẫn dán chặt vào người Mạc Tiểu Vũ, giọng nói có chút yếu ớt, "Không ngờ chỉ có một mình tôi nhớ em ấy, trong lòng có chút không quen.

"
Kiều Hành Tín vẻ mặt sững sờ nhìn hắn, sau đó như chịu không nổi thân thể run rẩy một cái, "Tôi nổi hết da gà rồi! "
Đoàn Hủ Nghiên liếc anh một cái.
Kiều Hành Tín xoa xoa cánh tay, "Sao mà sau khi yêu đương thì cậu như biến thành người khác vậy, trước kia cậu tuyệt đối không có khả năng nói ra những lời này.

"

Đoàn Hủ Nghiên không để ý tới lời nói của anh.
Tám phút sau, Mạc Tiểu Vũ và Hứa Chử ăn cơm xong rời khỏi căn tin.
Kiều Hành Tín cho rằng Đoàn Hủ Nghiên đã nhìn thấy người rồi sẽ yên tâm trở về, không ngờ hắn căn bản không có ý định đi, ra khỏi căng tin liền đi theo phía sau Mạc Tiểu Vũ và Hứa Chử, đi theo đến thư viện.
Hai người thừa dịp giờ nghỉ trưa ở văn phòng mà đi tới, trên người vẫn mặc âu phục, bộ trang phục này ở đại học A vẫn là tương đối bắt mắt, nhất là diện mạo của hai người còn khá đẹp, mỗi một người đi qua bên cạnh bọn họ nhịn không được liên tiếp quay đầu lại.
Kiều Hành Tín nắm lấy cánh tay của Đoàn Hủ Nghiên, "Cậu còn muốn xem cái gì nữa? Không phải đã nhìn thấy người rồi sao? "
Đoàn Hủ Nghiên cúi đầu nhìn đồng hồ, "Vẫn còn thời gian, tôi nhìn thêm chút nữa.

"
Kiều Hành Tín không khuyên được Đoàn Hủ Nghiên, cuối cùng chỉ có thể cùng nhau đi vào thư viện.
Lúc này thư viện không có nhiều người, Kiều Hành Tín không nói nên lời mà gãi gãi thái dương, "Vậy cậu có muốn vào xem không? "
Đoàn Hủ Nghiên thở dài, không chút do dự nói, "Cậu ở chỗ này chờ tôi, tôi đi vào nhìn em ấy một chút.

"
Chờ Đoàn Hủ Nghiên đẩy cửa đi vào, Kiều Hành Tín mới nhìn về phía Hứa Chử vẻ mặt bất đắc dĩ nhún vai.

Trong góc phòng nghỉ của thư viện A có một cái sô pha để mọi người nằm ngủ trưa, Mạc Tiểu Vũ đem gối mang từ trong nhà đến đặt ở tay vịn, dùng chăn nhỏ chùm qua khỏi đầu.
Lúc khóc cậu luôn kiềm chế để không phát ra tiếng, âm thầm khóc, lúc mới tới thành phố A bởi vì nhớ nhà cũng khóc như vậy, không dám cho Đoàn Hủ Nghiên nghe thấy.
Giống như Đoàn Hủ Nghiên nói, Mạc Tiểu Vũ lúc này khóc chính là bởi vì nhớ hắn, buổi sáng bởi vì có việc phải làm, cậu muốn đi theo Hứa Chử xem những việc sau này phải làm, hơn nữa khi đó cậu với Đoàn Hủ Nghiên tách ra cũng chưa lâu, cậu có thể nhịn được.
Nhưng vừa nãy khi ở căn tin cậu có chút nhớ hắn, bởi vì đùi gà nướng trong căng tin rất ngon, cậu muốn cùng Đoàn Hủ Nghiên nói chuyện, cũng muốn cho hắn ăn thử.
Chờ từ căng tin trở lại phòng nghỉ, sau khi Hứa Chử đi ra ngoài chỉ bên trong còn lại một mình cậu.

Cậu nằm trên sô pha, khi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, nỗi nhớ mong kiềm nén nãy giờ bắt đầu bùng phát, cậu khóc đến thương tâm, cậu muốn nhìn mặt Đoàn Hủ Nghiên, muốn hôn Đoàn Hủ Nghiên, muốn nói chuyện với Đoàn Hủ Nghiên .
Cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với Đoàn Hủ Nghiên, có rất nhiều chuyện muốn cùng hắn chia sẻ, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm, cậu đã nói với hắn rằng mình sẽ kiếm tiền nuôi hắn, không thể trong ngày đầu tiên đi làm mà khóc muốn tìm hắn.
Nhưng cậu thật sự rất nhớ Đoàn Hủ Nghiên, nghĩ đến hắn trong lòng cậu rất khó chịu, nhịn không được mà khóc càng ngày càng thương tâm.
Lúc cậu khóc sẽ rất nhập tâm, sẽ toàn tâm toàn ý đắm chìm trong bi thương, cũng bởi vậy cậu căn bản không biết cửa phòng nghỉ đã mở ra, cũng không biết người mà cậu rất nhớ cũng vì rất nhớ cậu mà đến thăm cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc