PHỐ HẠNH VŨ


Vẽ tranh là đề tài Mạc Tiểu Vũ thích nhất, nhân lúc rỗi rãi Đoàn Hử Nghiên nói chuyện với cậu.

"Em thích vẽ hoa không?! ! Ồ, thích vẽ chim hơn à! ! À, cũng thích vẽ mây nữa, mây vẽ thế nào?"
Ngón tay Mạc Tiểu Vũ vẽ một đường lượn sóng trên bàn.

Đoàn Hử Nghiên nghiêm túc nhìn, "Mây là đường lượn sóng, vậy biển thì sao?"
Mạc Tiểu Vũ lại vẽ thêm mấy đường lượn sóng.

Đoàn Hử Nghiên là người rất kiên nhẫn, đôi khi Mạc Tiểu Vũ không hiểu ý mình nhưng anh vẫn nhẫn nại giải thích mấy lần hoặc lấy di động ra tìm ảnh cho cậu xem.

Sau một hồi trò chuyện, Đoàn Hử Nghiên phát hiện thật ra Mạc Tiểu Vũ không hề ngốc mà chỉ phản ứng khá chậm, cách nhìn nhận vấn đề không giống trẻ con mà cũng chẳng giống người lớn.

Cậu tò mò về chiếc đồng hồ của Đoàn Hử Nghiên, cảm thấy viên kim cương nhỏ xíu bên trong rất đẹp nhưng càng thích cây kim chỉ giờ hơn vì nó có màu xanh óng ánh như sao, khi chiếu vào mặt số, kim đồng hồ sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Bất tri bất giác hai người đã hàn huyên cả buổi chiều.

Đến khi chân trời bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, Mạc Tiểu Vũ mới sực nhớ mình đã ngồi đây tới tận chiều!

Chưa đi lượm chai nữa!
Đây quả thực là sấm sét giữa trời quang đối với Mạc Tiểu Vũ.

Thấy vẻ mặt bàng hoàng đờ đẫn của Mạc Tiểu Vũ, Đoàn Hử Nghiên vội an ủi cậu, "Không sao, giờ cổ trấn đâu có nhiều du khách, em có đi nhặt cũng chẳng được mấy chai đâu.

"
Mạc Tiểu Vũ không có năng lực tư duy của người trưởng thành bình thường nên không hiểu được Đoàn Hử Nghiên, cậu chỉ biết nếu hôm nay mình lười biếng không lượm chai thì sẽ không có tiền, không có tiền sẽ không có đồ ăn, không mua được bút vẽ mình thích, nếu bà biết cũng sẽ tức giận.

Thế là không nhặt chai = Đói bụng = Không được vẽ = Bà sẽ giận.

Bất kể nhắc đến hậu quả nào trong ba cái này cũng đủ làm cậu bất an, huống chi còn gộp lại với nhau.

Mạc Tiểu Vũ vội vàng đứng dậy xách lên túi vải bên chân, nhớn nhác xoay người rồi đi về một hướng.

Đoàn Hử Nghiên cứ tưởng cậu muốn về nhà, nhưng Mạc Tiểu Vũ không đi về hướng lùm cây mà lúc nãy cậu chỉ.

Vì lo cho Mạc Tiểu Vũ, Đoàn Hử Nghiên cũng đi theo, anh biết hiện giờ cảm xúc của cậu không ổn định nên dốc hết dịu dàng và kiên nhẫn đi theo cạnh Mạc Tiểu Vũ hỏi, "Tiểu Vũ, em sao vậy? Em muốn đi đâu?"
"Chai, em phải lượm chai! ! Đói, vẽ, bà! ! " Mạc Tiểu Vũ bối rối nhìn quanh, khó khăn lắm mới tìm được một thùng rác, cậu vội vàng chạy tới giở nắp thùng lên.

Đúng như Đoàn Hử Nghiên nói, mùa này người dân cả nước đều bận đi làm đi học, điểm du lịch như cổ trấn hoàn toàn không có du khách nên thùng rác trống rỗng, chẳng có chai lọ gì để nhặt cả.

Nhưng Mạc Tiểu Vũ lại không hiểu, thùng rác này không có thì tìm thùng rác khác.

Thấy vẻ mặt hoang mang của cậu, Đoàn Hử Nghiên nhận ra trước tiên phải làm Mạc Tiểu Vũ bình tĩnh lại đã.

Anh nắm chặt cổ tay cậu, cũng may hai người vui vẻ trò chuyện đến chiều khiến Mạc Tiểu Vũ không còn bài xích anh nên Đoàn Hử Nghiên dễ dàng nắm cả hai tay cậu.

"Tiểu Vũ, em nghe anh nói này.

"
Mạc Tiểu Vũ nhíu chặt mày lẩm bẩm gì đó nhưng Đoàn Hử Nghiên không nghe rõ.


Trước ngày hôm nay Đoàn Hử Nghiên chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc với nhóm người đặc biệt, nhưng sau khi xâu chuỗi những chuyện hôm nay anh hiểu ra có lẽ Mạc Tiểu Vũ chưa làm xong việc cần làm, cậu không biết nên làm tiếp hay về nhà nên mới hoang mang, giờ muốn cậu bình tĩnh lại thì phải cùng cậu làm xong việc này.

"Em muốn tìm chai thì anh sẽ tìm chung với em.

" Đoàn Hử Nghiên cố gắng nói thật nhẹ thật chậm, hy vọng cậu có thể nghe lọt, "Tiểu Vũ đừng lo, anh sẽ tìm phụ em mà.

"
Mạc Tiểu Vũ thôi lẩm bẩm rồi mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh, vừa như hiểu vừa như không hiểu.

Nhưng thấy cậu bình tĩnh lại, Đoàn Hử Nghiên vẫn thở phào nhẹ nhõm, anh buông tay Mạc Tiểu Vũ ra rồi quay người đi mấy bước, sau đó ngoái đầu nhìn.

Mạc Tiểu Vũ đứng tại chỗ một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt dịu dàng của Đoàn Hử Nghiên cũng chịu đi theo anh.

Đoàn Hử Nghiên dẫn cậu dạo quanh cổ trấn một vòng, tìm hết mọi thùng rác cũng chỉ có bảy tám chai nước suối.

Lúc này trời đã tối hẳn, Đoàn Hử Nghiên đưa Mạc Tiểu Vũ đến dưới tán cây ban ngày cậu chỉ, ở đó có một cầu thang rất cao, đi lên chắc sẽ có một khu dân cư.

Mạc Tiểu Vũ đeo túi vải chỉ vào bậc thang trên cùng, "Đường Hạnh Vũ, chỗ Tiểu Vũ ở.

"
Đoàn Hử Nghiên gật đầu cười với cậu, "Ừ, mau về nhà đi.


"
Mạc Tiểu Vũ đứng yên mở to đôi mắt long lanh nhìn Đoàn Hử Nghiên như những lần trước đó, im lặng không nói lời nào.

Đoàn Hử Nghiên không hiểu, đang định hỏi Mạc Tiểu Vũ sao thế thì cậu đã dứt khoát quay người leo lên cầu thang.

Cũng may trên cầu thang có hai ngọn đèn đường chiếu sáng trưng khi trời tối.

Đoàn Hử Nghiên đứng dưới cầu thang dõi theo cậu đi lên từng bước một, đang định ra về thì chợt thấy Mạc Tiểu Vũ đi nửa chừng đột nhiên dừng chân rồi quay đầu lại, giơ lên bàn tay có vẻ hơi cứng vẫy vẫy mấy cái.

Đoàn Hử Nghiên sững sờ rồi cũng vẫy tay với cậu.

Lúc này Mạc Tiểu Vũ mới hài lòng quay người tiếp tục đi lên rồi biến mất cuối cầu thang.

Đoàn Hử Nghiên đứng đó thêm một lát mới đi, trên đường về homestay nhịn không được cười thầm, cảm thấy ngày hôm nay của mình thật có ý nghĩa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc