PHỐ HẠNH VŨ


Mạc Tiểu Vũ có chút tức giận, thân thể run rẩy.
Đoàn Hủ Nghiên lấy lại tinh thần, việc đầu tiên chính là xoay người Mạc Tiểu Vũ lại, nâng khuôn mặt có chút trắng bệch của cậu lên, đau lòng đến không biết nên làm cái gì mới tốt, "Tiểu Vũ, đừng tức giận, Diêu Thanh không có thật sự hôn Hủ Nghiên, cậu ấy hôn vào tay mình chứ không hôn Hủ Nghiên.

"
Đoàn Hủ Nghiên nói xong liền đặt ngón tay cái tay của mình lên môi Mạc Tiểu Vũ, đem môi dán lên ngón tay cái, "Diêu Thanh vừa rồi là như vậy, thật sự không có hôn Hủ Nghiên.

"
Mạc Tiểu Vũ tức giận đến ủy khuất, cái gì cũng không nghe, nước mắt lưng tròng, giơ tay lên lau môi của Đoàn Hủ Nghiên
"Không được...!Không được..."
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu khó chịu như vậy, trong lòng vừa đau lòng vừa hối hận, hối hận vừa rồi không trực tiếp cự tuyệt đề nghị "Thử một lần", thế cho nên để Diêu Thanh hiểu lầm hắn là đang ngầm đồng ý.
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, em nghe Hủ Nghiên nói..."
"Hức hức ——, Hủ Nghiên là của Tiểu Vũ.

Người khác không thể hôn hức..hức——"
Mạc Tiểu Vũ tựa lên hốc vai Đoàn Hủ Nghiên, khóc thương tâm giống như trời sắp sụp đổ.
Diêu Thanh đứng tại chỗ nhìn Mạc Tiểu Vũ khóc, trong lòng hoảng hốt hiểu ra, y đã đánh giá thấp vị trí của Đoàn Hủ Nghiên trong lòng Mạc Tiểu Vũ.
Phản ứng này của Mạc Tiểu Vũ nói là ghen thì cũng quá nhẹ.

Phản ứng của cậu khác với những gì mà Diêu Thanh nghĩ.
Mạc Tiểu Vũ phẫn nộ xong rồi ủy khuất, nhưng sau đó, cậu bị bi thương nuốt chửng.
Điều này có lẽ ngay cả bản thân Đoạn Hủ Nghiên cũng không nghĩ tới.
Mạc Tiểu Vũ không phải cái gì cũng không hiểu, trong đoạn tình cảm này cậu đầu tư tuyệt đối không ít hơn Đoàn Hủ Nghiên, cậu toàn tâm toàn ý yêu Đoàn Hủ Nghiên, nỗi bi thương mà cậu bộc lộ ra lúc này chẳng qua là so với cái gọi là d*c vọng chiếm hữu mạnh hơn mà thôi.
Giống như Đoàn Hủ Nghiên toàn bộ đều là của cậu, người khác đụng một cái cũng không được.
Đoàn Hủ Nghiên mất một khoảng thời gian mới đưa Mạc Tiểu Vũ khóc đến mức không nghe được lời nào rời đi.
Diêu Thanh đứng nguyên tại chỗ nhìn hai bọn họ rời đi, một lát sau mới nhướng mày thở dài, cầm lấy khăn tắm khoác lên người.
Đám người Kiều Hành Tín đứng ở phía sau đi tới.
"A Thanh, cậu làm gì vậy?"

"Cậu làm sao có thể khi dễ Tiểu Vũ như vậy? Cậu ấy thích Đoàn Hủ Nghiên rất nhiều.

"
Diêu Thanh mím môi cười khổ, "Là tôi tự cho là mình đúng, phải đi xin lỗi Tiểu Vũ cùng A Nghiên mới được.

"
Kiều Hành Tín vỗ vỗ vai y, "Lát nữa đi, hiện tại lão Đoàn không biết phải mất bao lâu mới có thể dỗ được cậu ấy, tôi đoán lão Đoàn cũng chưa từng thấy Tiểu Vũ khóc thương tâm như vậy.

"
Đúng như những gì Kiều Hành Tín nói, Đoàn Hủ Nghiên chưa từng thấy Mạc Tiểu Vũ khóc thương tâm như vậy, đôi mắt hạnh nhân tròn trịa kia giống như vòi nước bị hỏng, không ngừng ch ảy nước ra ngoài.
Đoàn Hủ Nghiên ôm Mạc Tiểu Vũ trở lại phòng đi vào phòng tắm, thả nước vào bồn tắm, sau đó c ởi quần bơi của Mạc Tiểu Vũ ra đặt cậu vào bồn tằm, bản thân cũng tự c ởi đồ sau đó leo vào.
Hắn vừa mới vào bồn tắm, Mạc Tiểu Vũ liền dán vào trong ngực hắn, úp mặt vào trong hốc vai của hắn rơi nước mắt.
Đoàn Hủ Nghiên cũng biết lúc này mình nói cái gì Mạc Tiểu Vũ đều sẽ không nghe thấy, cũng không khuyên cậu không khóc nữa, chỉ ôm người trầm mặc ngồi trong bồn tắm, để nước ấm chậm rãi chảy ra qua lồ ng ngực bọn họ.
Chờ nước trong bồn tắm gần đầy, Mạc Tiểu Vũ cũng chỉ còn lại tiếng nức nở ủy khuất.
Đoàn Hủ Nghiên sờ sờ lưng Mạc Tiểu Vũ, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi Tiểu Vũ, là Hủ Nghiên không tốt.

"
Mạc Tiểu Vũ hít mũi nghẹn một tiếng, không nói gì.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu tỉnh táo lại liền đỡ bả vai cậu, đẩy ra cậu xa một chút, Mạc Tiểu Vũ cúi đầu, rũ mí mắt xuống không nhìn Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên nâng mặt cậu lên, "Tiểu Vũ, nhìn Hủ Nghiên đi.

"
Mạc Tiểu Vũ không động đậy.
Ngón cái của Đoàn Hủ Nghiên nhẹ nhàng đè lên môi Mạc Tiểu Vũ, hôn lên ngón tay cái của mình, giải thích một lần nữa , "Diêu Thanh không có hôn Hủ Nghiên, cậu ta hôn tay của mình, giống như vậy.

"
Mạc Tiểu Vũ vẫn không có phản ứng gì.
Bàn tay Đoàn Hủ Nghiên nhẹ nhàng lau mái tóc ướt sũng của Mạc Tiểu Vũ, nhẹ giọng hỏi cậu, "Tiểu Vũ không tin Hủ Nghiên sao? Cảm thấy Hủ Nghiên là lừa Tiểu Vũ? "

Mạc Tiểu Vũ mím môi, thanh âm trầm thấp," Không.

"
Đoàn Hủ Nghiên không ngờ trong lòng hắn vẫn ngang ngược hỏi chuyện này, một lần nữa dùng ngón cái ấn lên môi Mạc Tiểu Vũ, hôn ngón cái của mình một cái, "Như vậy Hủ Nghiên có hôn đến Tiểu Vũ không? "
Mạc Tiểu Vũ nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có..."
Đoàn Hủ Nghiên lấy ngón tay ra, tiến lại gần hôn lên đôi môi mềm mại của Mạc Tiểu Vũ, "Như vậy Hủ Nghiên có hôn đến Tiểu Vũ không? "
Mạc Tiểu Vũ mím môi: "Hôn đến..."
Đoàn Hủ Nghiên một tay ôm eo cậu, một tay vuốt v e vành tai cậu, dùng đầu lưỡi li3m lên cánh môi còn chưa khép chặt của cậu, nhẹ nhàng đưa lưỡi vào trong khoang miệng Mạc Tiểu Vũ, nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi của cậu.
Nụ hôn nhớp nháp này có khả năng gợi lên những phản ứng thể xác nhất, đặc biệt là khi hai người họ đang da chạm da.
Một lúc sau, hô hấp của Mạc Tiểu Vũ liền trở nên dồn dập, hai mắt ngấn nước, gò má hơi ửng hồng, ngay cả lỗ tai cũng hơi hồng hồng.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn thấy nhịn không được tiến lên cắn một cái, "Diêu Thanh khi dễ Tiểu Vũ như vậy, Hủ Nghiên cũng không vui, chờ một chút nữa Hủ Nghiên sẽ đi nói với Diêu Thanh, bảo cậu ta về sau đừng như vậy nữa, Tiểu Vũ của tôi đừng tức giận nữa có được không? "
Mạc Tiểu Vũ mím môi, không chịu mở miệng nói mình không tức giận nữa.
Đoàn Hủ Nghiên cẩn thận nhìn biểu cảm của cậu nói: "Tiểu Vũ của chúng ta tức giận cũng là chuyện nên làm, Diêu Thanh không nên làm như vậy, Hủ Nghiên nên tránh đi, là Hủ Nghiên không tốt.

"
Mạc Tiểu Vũ lắc đầu, thấp giọng nói, "Hủ Nghiên không có không tốt.

Diêu Thanh...!Diêu Thanh không thể như vậy..."
Mạc Tiểu Vũ không nói xấu người khác, cậu bị Diêu Thanh chọc cho tức giận đến như vậy cũng không nói Diêu Thanh không tốt hay Diêu Thanh xấu, cậu chỉ nói không được.
Đoàn Hủ Nghiên cùng cậu ngâm mình trong bồn tắm, nhỏ giọng nói chuyện với cậu, ngâm đ ến cảm giác nước có chút lạnh mới đứng dậy dắt người lên giường.
Thời gian này là đến giờ ngủ trưa của Mạc Tiểu Vũ, hơn nữa vừa rồi cậu vừa khóc, Mạc Tiểu Vũ sau khi nằm trên gối, cả người liền mệt mỏi.
Đoàn Hủ Nghiên đưa tay sờ sờ mặt cậu, "Hủ Nghiên đi lấy chút đồ ăn cho Tiểu Vũ được không? "
Mạc Tiểu Vũ nắm lấy tay hắn lắc đầu, "Không cần, không cần ăn..."
"Tiểu Vũ không phải đói bụng sao?"
"Không có đói, Tiểu Vũ muốn ngủ chung với Hủ Nghiên."
"Được."

Đoàn Hủ Nghiên đồng ý rất nhanh, nếu lúc này Mạc Tiểu Vũ không nói muốn ngủ trưa cùng hắn mà là muốn hái trăng trên trời hắn cũng sẵn sàng chuẩn bị cái thang hái xuống cho cậu.
Hắn lấy điều khiển từ xa đóng rèm trong phòng lại, Đoàn Hủ Nghiên vừa nằm xuống, Mạc Tiểu Vũ liền chui vào lòng hắn, không bao lâu sau đã ngủ say.
Đoàn Hủ Nghiên ôm cậu, ánh sáng trong phòng mờ ảo, nhưng hắn không có chút buồn ngủ nào, trong đầu đều là hình ảnh Mạc Tiểu Vũ đẩy Diêu Thanh ra, càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng thấy vui.
Cảm xúc phức tạp nhất thời lấp đầy trái tim hắn, thẳng đến lúc này hắn mới từ từ tận hưởng, cảm thụ sâu s ắc tình yêu của Mạc Tiểu Vũ dành cho mình.
Không phải ỷ lại, không phải làm nũng, cũng không phải đơn thuần là sự chiếm hữu, mà là Mạc Tiểu Vũ sẽ vì hắn mà làm những việc mà cậu vốn không có khả năng làm hoặc cũng không nghĩ đến là mình sẽ làm, cậu nghe theo bản năng của mình, điều đó chứng minh rằng Mạc Tiểu Vũ yêu Đoàn Hủ Nghiên sâu đậm hơn bất cứ ai khác.
Nhìn Mạc Tiểu Vũ đang ngủ say, Đoàn Hủ Nghiên thật sự là không nhịn được, cứ cách một chút sẽ tiến lại gần hôn cậu, từ mắt đến chóp mũi, lại còn có đôi môi sưng đỏ.
Đoàn Hủ Nghiên mê muội đến quên trời quên đất, điện thoại di động đặt ở một bên rung lên nhiều lần mới có thể kéo được lực chú ý của hắn.
Mở điện thoại ra xem là wechat Kiều Hành Tín gửi cho hắn.
—— Dỗ Tiểu Vũ xong chưa?
- Các cậu không xuống ăn cơm hả?
- Đoạn Hủ Nghiên?
Ba tin nhắn WeChat chỉ được gửi trong vài phút.
Đoàn Hủ Nghiên suy nghĩ một chút, trả lời —— không có gì, Tiểu Vũ ngủ không chịu ăn.
Kiều Hành Tín trả lời —— được, cậu cũng đừng quá tức giận nữa, chúng tôi đã nói chuyện với Diêu Thanh rồi, sau này cậu ấy nói sẽ có chừng mực.
Đoàn Hủ Nghiên cho rằng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Diêu Thanh, nếu lúc ấy hắn trực tiếp từ chối, Diêu Thanh sẽ không dám làm như vậy, là sự trầm mặc của hắn khiến Diêu Thanh hiểu lầm.
- Tôi biết rồi.
- Tất cả đều ổn cả rồi! Tiểu Vũ tỉnh ngủ thì nhớ đi xuống, buổi tối còn phải nướng thịt.
- Được rồi.
Mạc Tiểu Vũ ngủ đến hơn ba giờ chiều, lúc Đoàn Hủ Nghiên gọi cậu dậy, cậu mệt đến mức ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Đoàn Hủ Nghiên không còn cách nào khác chỉ có thể ôm người vào phòng vệ sinh rửa mặt, Một lúc lâu sau Mạc Tiểu Vũ mới tỉnh một chút.
Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ đi vào thang máy, "Tiểu Vũ muốn ăn cái gì? "
Mạc Tiểu Vũ ngáp một cái không nói gì.
"Ăn hoành thánh không?"
"......"
"Xí muội ? Bánh bao hấp? "
"......"
Đoàn Hủ Nghiên hỏi liên tiếp mấy câu mà Mạc Tiểu Vũ cũng không trả lời, Đoàn Hủ Nghiên nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, "Tiểu Vũ? "
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy tên của mình mới có chút phản ứng,cậu đầu tiên là nhìn Đoàn Hủ Nghiên một cái, sau đó yên lặng rút vào trong ngực Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên ôm Mạc Tiểu Vũ nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, "Hủ Nghiên biết Tiểu Vũ còn muốn ngủ, nhưng hôm nay là sinh nhật Hành Tín, chúng ta còn phải chúc mừng sinh nhật cho Hành Tín, Tiểu Vũ có nhớ không? "
Thanh âm Mạc Tiểu Vũ rầu rĩ ừ một tiếng, một giây sau cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, ngoài dự đoán, cả lầu một im ắng, không có ai ở đây.
Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ đi ra khỏi thang máy, nhìn trái nhìn phải, không thấy bọn Kiều Hành Tín.
Tìm một vòng mà không thấy người, Đoàn Hủ Nghiên xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho Mạc Tiểu Vũ.

Mạc Tiểu Vũ đi theo đi vào phòng bếp, không có ý muốn ở bên ngoài chờ, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Đoàn Hủ Nghiên, Đoàn Hủ Nghiên đi đến đâu cậu đi theo đến đó, giống như thật sự trở thành cái đuôi lớn của Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên đang nấu nước định nấu cho Mạc Tiểu Vũ một túi sủi cảo nhỏ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hắn cho rằng là Kiều Hành Tín, quay đầu lại nhìn thì là Diêu Thanh đang bưng chén.
Trải qua chuyện buổi trưa, hiện tại giữa Đoàn Hủ Nghiên và Diêu Thanh có một chút lúng túng rất vi diệu.
Diêu Thanh đặt cái chén lên chỗ để chén, có chút ngượng ngùng sờ sờ cổ, "Tiểu Vũ, A Nghiên, xin lỗi, chuyện hôm nay là tôi không đúng, tôi xin lỗi các cậu.

"
Đoàn Hủ Nghiên nghiêng đầu nhìn về phía người đang dán sau lưng mình, "Tiểu Vũ, Diêu Thanh đang nói xin lỗi với em.

"
Mạc Tiểu Vũ siết chặt cánh tay ôm chặt thắt lưng Đoàn Hủ Nghiên, lặng lẽ ngắm nhìn Diêu Thanh rồi lại nhanh chóng chuyển tầm mắt, hình như là không muốn nói chuyện với Diêu Thanh.
Diêu Thanh thấy thế cúi đầu có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, "Tiểu Vũ, hôm nay thật sự rất xin lỗi, sau này tôi sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, xin cậu tha thứ cho tôi.

"
Đoàn Hủ Nghiên mím môi quay mặt đi, không tham dự cuộc nói chuyện của bọn họ.
Mạc Tiểu Vũ dán lên lưng Đoàn Hủ Nghiên trầm mặc một hồi lâu mới chịu mở miệng, thanh âm thấp giọng, "Diêu Thanh là bạn của Hủ Nghiên.

Là bạn thì không thể hôn Hủ Nghiên, chỉ có Tiểu Vũ mới có thể hôn, bởi vì Hủ Nghiên là của Tiểu Vũ, là bạn trai..."
Diêu Thanh vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, "Tiểu Vũ nói đúng, là Diêu Thanh sai, là Diêu Thanh không đúng, cho nên Diêu Thanh xin lỗi Tiểu Vũ, về sau sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.

"
Mạc Tiểu Vũ nghe được rũ mi mắt xuống, "...!Ừm.

"
Nói xong liền vùi mặt vào lưng Đoàn Hủ Nghiên.
Diêu Thanh khó hiểu nhìn về phía Đoàn Hủ Nghiên, "Cậu ấy đây là...? "
"Em ấy tha thứ cho cậu." Đoàn Hủ Nghiên giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Mạc Tiểu Vũ, thản nhiên nói: "Diêu Thanh, em ấy coi cậu là bạn bè.

"
Diêu Thanh lộ vẻ cười khổ, "Tôi biết rồi, thực xin lỗi, tôi hứa sẽ không có lần sau.

".


Bình luận

Truyện đang đọc