PHỐ HẠNH VŨ


Đoàn Hủ Nghiên và Mạc Tiểu Vũ yên lặng nhìn nhau vài giây, cầm điện thoại di động nói với Kiều Hành Tín một câu "Được rồi, cậu đi ngủ sớm một chút đi" liền cúp máy.
Kiều Hành Tín ngay cả một chữ "cậu" còn chưa nói xong đã bị cúp điện thoại.
Đoàn Hủ Nghiên thoáng lay động cổ tay mình một chút, Mạc Tiểu Vũ lại yên lặng nắm chặt, ánh mắt cậu còn mang theo chút cảnh giác.
Đoàn Hủ Nghiên suy nghĩ một chút, dứt khoát đặt một chân kia lên giường, ngồi xếp bằng ở đầu giường, cúi đầu nhìn xuống Mạc Tiểu Vũ đang nằm trên gối, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ..."
Hắn vừa mới mở đầu, radar của Mạc Tiểu Vũ bắt đầu lắc lắc, cậu sợ Đoàn Hủ Nghiên lại nói những lời muốn một mình cậu làm gì không cần làm gì, vội vàng nói: "Không nghe không nghe —— Tiểu Vũ không nghe, Hủ Nghiên không cần nói.

"
Đoàn Hủ Nghiên liền vươn tay kia nhéo nhéo vành tai thịt của cậu, nhéo hai cái Mạc Tiểu Vũ liền bình tĩnh trở lại, mở to đôi mắt hạnh nhân tròn trịa nhìn hắn.
Thấy cậu an tĩnh lại, Đoàn Hủ Nghiên mới tiếp tục nói câu vừa rồi chưa nói xong, "Tiểu Vũ có muốn ra ngoài chơi hay không? "
"Không muốn!"
"Cùng với Hủ Nghiên đi đâu?"
Mạc Tiểu Vũ không nói lời nào nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
Đoàn Hủ Nghiên vươn ngón trỏ chạm vào chóp mũi cậu, nhẹ nhàng ấn lên trên, Mạc Tiểu Vũ cũng không giãy dụa, tùy ý để Đoàn Hủ Nghiên đùa giỡn với mặt với mũi của cậu.
"Tiểu Vũ nếu như không nỡ để Hủ Nghiên đi, vậy có thể đến nhà Hủ Nghiên chơi hay không?" Đoàn Hủ Nghiên vừa nghĩ vừa nói: "Chúng ta thử một ngày trước, nếu Tiểu Vũ cảm thấy thích muốn ở lại, vậy thì muốn chơi bao nhiêu ngày cũng được, nếu Tiểu Vũ không thích muốn về nhà hoặc là nhớ nhà, Hủ Nghiên liền lập tức đưa Tiểu Vũ về nhà, được không? "
Một lời này Mạc Tiểu Vũ phải tiêu hóa một hồi mới có thể hiểu được, trên thực tế những chuyện khác cậu đều không quan tâm, cậu chỉ quan tâm Đoàn Hủ Nghiên có ở bên cạnh cậu hay không, vì thế cậu trầm mặc trong chốc lát hỏi: "Cùng với Hủ Nghiên? "
Đoàn Hủ Nghiễn gật đầu, "Cùng Hủ Nghiên.


"
Suy nghĩ một chút lại tiếp tục bổ sung, "Giống như bây giờ, phần lớn thời gian cậu đều có thể nhìn thấy Hủ Nghiên, nhưng từ chín giờ đến năm giờ, Tiểu Vũ sẽ cùng những người khác chơi đùa, sau năm giờ, Hủ Nghiên dẫn cậu về nhà, nấu cơm cho cậu, cùng cậu chơi đùa, cùng cậu vẽ tranh, sẽ chăm sóc tốt cho cậu.

"
Mạc Tiểu Vũ nghe xong liền gật đầu, "Được.

"
Cậu gật đầu đáp ứng quá nhanh, Đoàn Hủ Nghiên sửng sốt.
"Tiểu Vũ, cậu nghĩ lại đi."
Mạc Tiểu Vũ khó hiểu, thanh âm mềm nhũn, "Nghĩ cái gì? "
Đoàn Hủ Nghiên liền cẩn thận phân tích cho cậu, "Đi theo Hủ Nghiên cậu sẽ không ở Phố Hạnh Vũ, cũng không ở thành phố S nữa.

"
Mạc Tiểu Vũ gật đầu, "À.

"
"Ông bà ở gần nhà Tiểu Vũ cũng không nhìn thấy, còn có rất nhiều người Tiểu Vũ không biết."
"Ồ."
Đoàn Hủ Nghiên lẳng lặng nhìn cậu trong chốc lát, "Tiểu Vũ không sợ sao? "
Mạc Tiểu Vũ lắc đầu, "Còn có Hủ Nghiên.

"
"Có Hủ Nghiên cậu không sợ sao?"
"Không sợ nữa."
"Vậy nếu không có Hủ Nghiên thì sao?"
"Sợ."
"Sợ bao nhiêu?"
Mạc Tiểu Vũ liền nhắm mắt lại giả vờ khóc nức nở.

Đoàn Hủ Nghiên bị cậu chọc cười, "Tiểu Vũ thích Hủ Nghiên như vậy sao? "
Mạc Tiểu Vũ liền nhưng khóc, nghiêm túc gật đầu, "Thích nhất.

"
"Thích nhất? Còn bà thì sao? "
"Thích nhất."
Đoàn Hủ Nghiên có chút kinh ngạc, hắn hoàn toàn không nghĩ tới địa vị của hắn trong lòng Mạc Tiểu Vũ đã giống như bà nội của cậu.
Mạc Tiểu Vũ nắm lấy tay trái của Đoàn Hủ Nghiên, vươn ngón tay nắm lấy ngón út của của Đoàn Hủ Nghiên, "Hủ Nghiên vẫn làm bạn tốt với Tiểu Vũ.

"
Đây không phải là một câu hỏi.
Đoàn Hủ Nghiên gật đầu, Mạc Tiểu Vũ liền vui vẻ nắm chặt, "Móc nghéo! Nói dối sẽ là cún con! "
Đoàn Hủ Nghiên cũng nắm chặt ngón tay út của cậu, "Vậy là quyết định rồi, Tiểu Vũ đến nhà của Hủ Nghiên chơi? "
Tâm tình Mạc Tiểu Vũ bỗng nhiên trở nên rất tốt, ừm hai tiếng, "Quyết định rồi quyết định rồi, đến nhà Hủ Nghiên chơi.

"
Đoàn Hủ Nghiên còn lo lắng thì Mạc Tiểu Vũ đã nhắm mắt ngủ rồi, rất yên bình, nhưng Đoàn Hủ Nghiên hình như rất bận tâm.
Ngày hôm sau, Đoàn Hủ Nghiên cảm giác được có ánh mặt trời chói qua mắt mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy Mạc Tiểu Vũ nhìn hắn.
Đoàn Hủ Nghiên trước tiên vươn eo duỗi thân thể cứng ngắc, khàn giọng nói: "Tiểu Vũ dậy lúc mấy giờ? "

Mạc Tiểu Vũ lắc đầu, cậu tự nhiên tỉnh, lúc tỉnh trời mới sáng, cậu cũng không biết là mấy giờ.
Đoàn Hủ Nghiên đặt hai tay lên gối sau đầu, chớp chớp đôi mắt vừa tỉnh còn có chút chua xót nhìn Mạc Tiểu Vũ có khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, thanh tú.
Mạc Tiểu Vũ ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, cũng nhìn chằm chằm hắn.
Một lát sau, Đoàn Hủ Nghiên bỗng nhiên vươn tay trái ra, Mạc Tiểu Vũ không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy cái tay kia.
"Chứng minh thư của Tiểu Vũ đâu?"
Mạc Tiểu Vũ biết đó là cái gì, bà nội nói với cậu thứ đó rất quan trọng, nhất định phải cất khéo không thể làm mất, cho nên cậu đều đặt dưới gối đầu, "Dưới gối.

"
Đoàn Hủ Nghiên ừ một tiếng, "Lát nữa đánh răng rửa mặt, sau đó xuống lầu đến chỗ bà ăn sáng, ăn sáng xong Tiểu Vũ liền về nhà tìm chứng minh thư, tôi cùng cậu thu dọn đồ đạc, buổi chiều chúng ta sẽ đi.

"
Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu.
Đoàn Hủ Nghiên trong chốc lát bỗng nhiên hỏi cậu, "Có biết chúng ta sẽ đi đâu không? "
"Nhà của Hủ Nghiên."
"Thật thông minh.".


Bình luận

Truyện đang đọc