PHỐ HẠNH VŨ


Gần chín giờ, Đoàn Hủ Nghiên đưa Mạc Tiểu Vũ bắt đầu buồn ngủ về nhà, Kiều Hành Tín cũng không giữ lại hắn ở lại, chỉ phất phất tay nói ngày mai gặp nhau ở công ty.
Đồng hồ sinh học của Mạc Tiểu Vũ rất đúng giờ, chỉ cần đến chín giờ tối mí mắt sẽ bắt đầu đánh nhau, lên xe ngồi ở ghế phụ đã muốn ngủ rồi, ngay cả dây an toàn cũng là Đoàn Hủ Nghiên thắt cho cậu.
Trên đường trở về Mạc Tiểu Vũ rất mệt mỏi, hai người cũng không nói gì, yên lặng trở lại gara của biệt thự.
Đoàn Hủ Nghiên quay đầu nhìn người ngồi ở ghế lái phụ, đã ngủ đến nỗi nghiêng đầu sang một bên, suy nghĩ một chút vẫn không đánh thức cậu dậy, hắn cởi dây an toàn xuống xe trước, vòng qua cửa phụ, ôm Mạc Tiểu Vũ xuống.
Mạc Tiểu Vũ ngủ không sâu, Đoàn Hủ Nghiên ôm cậu vừa từ gara đi vào phòng khách, cậu cũng đã từ từ mở mắt ra.
Có thể là bởi vì trên đường trở về đã ngủ một chút, lúc Đoàn Hủ Nghiên đặt cậu lên ghế sofa, cậu đã tỉnh ngủ, ánh mắt sáng láng nhìn Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên thuận tay sờ sờ hai má mềm nhũn của cậu, xoay người đi vào phòng bếp muốn rót cho cậu một ly nước, không ngờ Mạc Tiểu Vũ ngồi trên sô pha thấy hắn đi rồi cũng đứng lên theo, đi theo sau hắn đi vào phòng bếp.
Đoàn Hủ Nghiên đứng trước tủ lấy ly cho Mạc Tiểu Vũ, làm cho cậu một ly nước mật ong ấm áp, sau đó đứng bên cạnh nhìn Mạc Tiểu Vũ uống nước.
Không bao lâu sau, ly nước mật ong nhỏ đã bị Mạc Tiểu Vũ uống hết, Đoàn Hủ Nghiên nhận lấy ly rỗng đặt ở trong bồn rửa chén, sáng mai dì giúp việc sẽ đến dọn dẹp, đưa tay nắm tay Mạc Tiểu Vũ đi lên lầu.
Trên đường đi lên lâu hai Đoàn Hủ Nghiên cũng không nói gì, Mạc Tiểu Vũ vốn là người mẫn cảm, lúc lên cầu thang vẫn luôn nhìn sườn mặt của Đoàn Hủ Nghiên, khi Đoàn Hủ Nghiên muốn dắt cậu trở về phòng, Mạc Tiểu Vũ bỗng nhiên dừng chân, nghi hoặc nhìn hắn, "Hủ Nghiên? "
Đoàn Hủ Nghiên xoay đầu nhìn mặt Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ? "
Mạc Tiểu Vũ nâng tay nắm lấy tay mà Đoàn Hủ Nghiên đang nắm lấy cổ tay cậu, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt lo lắng, "Hủ Nghiên không vui, Hủ Nghiên đang tức giận.


"
Đoàn Hủ Nghiên lắc đầu, "Không có.

"
Mạc Tiểu Vũ không biết là không tin hắn hay là không nghe thấy, hai tay tự mình nâng tay phải Đoạn Hủ Nghiên áp lên mặt mình, "Hủ Nghiên không được không vui, không được tức giận.

"
Ngón tay cậu nắm lấy ngón tay Đoàn Hủ Nghiên, đem mặt mình dán vào lòng bàn tay ấm áp của Đoàn Hủ Nghiên, dán xong còn chưa tính là xong, còn phải nghiêng mặt dùng đôi môi mình vừa uống nước mật ong dán vào lòng bàn tay hắn, hôn xong thanh âm trầm thấp nói: "Tiểu Vũ hôn..."
Bả vai Đoàn Hủ Nghiên dựa vào khung cửa, yên lặng nhìn Mạc Tiểu Vũ một lát, nở nụ cười một chút, nói: "Tiểu Vũ đang an ủi Hủ Nghiên sao? "
"An ủi, an ủi." Mạc Tiểu Vũ nói xong dùng hai má mình cọ cọ vào lòng bàn tay của Đoàn Hủ Nghiên, cố gắng lấy lòng Đoàn Hủ Nghiên, "Nghiên Nghiên tốt, Tiểu Vũ thích Nghiên Nghiên.

"
Lời Diêu Thanh nói đêm nay, Đoàn Hủ Nghiên kỳ thật cũng không để trong lòng, những vấn đề kia dù sao vĩnh viễn cũng chỉ là giả thiết, căn bản nó không thể có đáp án, cố gắng tìm ra đáp án chỉ thêm phiền não mà thôi.
Mặc kệ cái gì tới trước tới sau, Đoàn Hủ Nghiên đều có lòng tin rằng mình là người đặc biệt nhất trong lòng Mạc Tiểu Vũ, ai cũng không có khả năng thắng hắn.
Đoàn Hủ Nghiên lúc này tâm trạng không tốt chẳng qua là bởi vì Diêu Thanh có nói một câu làm hắn bận lòng, thế cho nên trên đường trở về vẫn luôn suy nghĩ, đó chính là Mạc Tiểu Vũ có thể thật sự hiểu được cái gì là tình yêu hay không? Sâu hơn nữa...!Liệu em ấy có h@m muốn tình d*c không?
Mạc Tiểu Vũ giống như một tờ giấy trắng, thậm chí lúc hai người gặp nhau cũng không phải Mạc Tiểu Vũ chủ động đi vào thế giới của hắn.
Ngày đó ở Hạnh Vũ cổ trấn, nếu như không phải hắn chú ý tới Mạc Tiểu Vũ trước, hai người có lẽ ngay từ đầu sẽ không có bất kỳ giao điểm gì, càng không có khả năng giống như bây giờ.
Chỉ cần vừa nghĩ đến khả năng này, nghĩ đến hắn và Mạc Tiểu Vũ lúc trước hoàn toàn có khả năng trở thành người xa lạ không biết tên tuổi của nhau, Đoàn Hủ Nghiên lòng đau như bị dao cắt, con dao cắt thẳng vào nơi m3m mại yếu đuối nhất của hắn.
Đoàn Hủ Nghiên trầm mặc không nói làm cho Mạc Tiểu Vũ di chuyển sự chú ý, cậu bỗng nhiên phát hiện trên tay phải của Đoàn Hủ Nghiên có một nốt ruồi nho nhỏ, nói là nốt ruồi cũng không phải, bởi vì nó không có phồng lên, không có sờ được.
Mạc Tiểu Vũ cầm tay Đoàn Hủ Nghiên nhìn kỹ nốt ruồi nhỏ kia, hô hấp ấm áp của cậu phải vào tay của Đoàn Hủ Nghiên.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu, bỗng nhiên rút tay về phía sau.
Mạc Tiểu Vũ cảm giác được sau đó liền nắm chặt tay, cau mày không vui nhìn hắn, cậu cái gì cũng không nói, trong đôi mắt vừa tròn vừa đen lại tràn đầy ủy khuất.

Đoàn Hủ Nghiên mím môi, khi hắn cúi đầu, hắn thấy nốt ruồi trên tay, nhẹ nhàng động cổ tay một chút.
"Hừ!" Mạc Tiểu Vũ tức giận, cậu nắm chặt đến mức Đoàn Hủ Nghiên cảm thấy có chút đau.
"Hủ Nghiên không được nhúc nhích!"
Đoàn Hủ Nghiên cười hỏi cậu, "Vì sao không được nhúc nhích? "
Mạc Tiểu Vũ không nói, cậu bá đạo nắm lấy tay phải của Đoàn Hủ Nghiên, thật giống như bàn tay này là của cậu, không chịu buông lỏng, còn không cho Đoàn Hủ Nghiên động đậy.
Đoàn Hủ Nghiên vươn ngón tay cái ấn vào cằm trắng nõn của cậu,khuôn mặc Mạc Tiểu Vũ rất xinh đẹp, thuộc loại thanh tú chịu hấp dẫn, nhất là đôi mắt của cậu, tinh xảo đẹp đẽ nhưng không có nữ tính.
Hành động dùng ngón tay cái bóp cằm của hắn thật ra có chút nông nổi, nhưng Mạc Tiểu Vũ chỉ cho rằng Đoàn Hủ Nghiên đang đùa giỡn với cậu, cười ha ha né tránh một chút, sau đó lại quay mặt lại đem cằm của mình đặt lên ngón cái của Đoàn Hủ Nghiên.
"Tiểu Vũ."
Mạc Tiểu Vũ chớp chớp mắt nhìn hắn, mím môi cười đến mức hai mắt đều cong cong.
"Hủ Nghiên theo đuổi em có được không?"
Mạc Tiểu Vũ nghe không hiểu, "Theo đuổi? "
Đoàn Hủ Nghiên suy nghĩ nên giải thích với Mạc Tiểu Vũ như thế nào, hắn ừ một tiếng, "Hủ Nghiên muốn cùng Tiểu Vũ ở cùng một chỗ, còn muốn hôn Tiểu Vũ.

"
"Hôn Tiểu Vũ?" Mạc Tiểu Vũ biết điều này, cậu đem tay của mình vươn tới trước mặt Đoàn Hủ Nghiên, cho rằng hôn mà Đoạn Hủ Nghiên nói chính là hôn tay cậu.
Nhưng không phải, Đoàn Hủ Nghiên không chỉ muốn hôn tay.

Đối mặt với bàn tay vươn tới trước mặt mình, Đoàn Hủ Nghiên vẫn cầm lấy, hắn cúi đầu dùng môi dán lên mu bàn tay cậu, sau đó ngẩng đầu nhẹ giọng nói: "Những nơi khác của Tiểu Vũ, Hủ Nghiên cũng muốn hôn.

"
Mạc Tiểu Vũ không hiểu lắm, biểu tình của cậu trở nên mờ mịt, không biết Đoàn Hủ Nghiên còn muốn hôn cậu ở đâu.
Đoàn Hủ Nghiên không giải thích nữa, chỉ dịu dàng nói: "Ngày mai Tiểu Vũ có thể hẹn hò với Hủ Nghiên không? "
"Hẹn hò?"
"Hủ Nghiên dẫn Tiểu Vũ đi chơi." Đoàn Hủ Nghiên nói xong suy nghĩ một chút, "Ngày mai Hủ Nghiên phải đi làm, Tiểu Vũ cùng với Hủ Nghiên đi tới công ty, chờ tan tầm chúng ta liền đi hẹn hò.

"
Mạc Tiểu Vũ như hiểu như không gật đầu.
Đoàn Hủ Nghiên cười rút tay mình ra nhéo nhéo vành tai thịt của Mạc Tiểu Vũ, "Được không? "
"Được".


Bình luận

Truyện đang đọc