PHONG HÀN THẦN! ĐỜI NÀY ANH CHỈ CÓ THỂ THUỘC VỀ EM

Tại quán bar, Cố Hạ Mẫn bước vào đưa mắt nhìn một vòng rồi dừng tại một bóng lưng nơi quầy bar.

Cô tiến đến ngồi bên cạnh cô gái đang ngồi tại quầy.

"Mẫn Mẫn! Cuối cùng cậu cũng chịu về rồi!"- La Thư Kiều thấy cô thì mừng rỡ ôm lấy cô.

" Đợi mình lâu chưa?"- Cố Hạ Mẫn nhàn nhã hỏi.

"Cậu còn dám hỏi! Con nhóc nhà cậu đi một mạch liền 6 năm rồi mới chịu trở về." - La Thư Kiều hờn dỗi nói.

"Cậu còn nhớ mình? Không phải gần đây bỏ mình theo cái tên Mạc Tử Thiên nào đó rồi sao!"- cô khinh thường mỉa mai.

" Mình nào có! Còn không phải tên đó dở chứng, không cho mình sang thăm cậu sao, mình cũng rất nhớ cậu a."

"Được rồi! Tha cho cậu."

"Mẫn Mẫn của mình là tốt nhất!"

Cố Hạ Mẫn là thiên kim của tập đoàn Tinh Ngọc nổi tiếng cả nước. Cô đi Pháp du học từ năm 17 tuổi đến nay mới trở về.

Mà La Thư Kiều là bạn thân của cô từ nhỏ. Hai người là bạn nhưng lại thân thiết hơn chị em ruột thịt.

Khoảng thời gian cô ở Pháp ngoài ba và anh hai cô thì cũng chỉ có La Thư Kiều là người thường sang thăm cô. Nhưng gần đây con nhóc này quen bạn trai liền bỏ bạn.

Cô trở về được hai hôm liền bỏ lại ba và anh hai để lôi kéo La Thư Kiều đi bar.

Hai người gọi rượu rồi cùng nhau ôn lại chuyện cũ. Tửu lượng của bọn họ quả thực không tệ. Từ lúc đến đã uống hết mấy ly Whisky mà vẫn chưa say. Cùng lắm chỉ là mặt hơi ửng hồng, thế mà lại càng quyến rũ, mê người.

Đang uống say sưa thì điện thoại La Thư Kiều reo lên. Khỏi nói cũng biết là Mạc Tử Thiên lại gọi cô trở về.

Thật là! Có phải tên này quản cô hơi chặt rồi không? Nhưng cô cũng không thể không nghe nha. Lỡ như thật sự chọc phải tên đó nhất định buổi tối cô sẽ không yên ổn.

Thế là La Thư Kiều vừa cúp điện thoại đã ba chân bốn cẳng bỏ lại Cố Hạ Mẫn ngồi đó đen mặt mà chạy đi mất.

Hết cách, ai bảo cô còn độc thân chứ! Bây giờ bạn thân có người yêu rồi liền mặc kệ cô. Cố Hạ Mẫn vẫn nhàn nhã thưởng thức ly rượu trong tay.

Cô mặc một chiếc sơ mi để mở hai cúc trên làm lộ xương quai xanh quyến rũ. Váy da bó sát dài gần đến đầu gối tôn lên vòng eo nhỏ của cô. Tóc đen xoăn dài được cô thả xõa sau lưng.

Gương mặt thanh tú, sắc sảo pha trộn hoàn hảo giữa phương Đông và Tây. Tuy nhiên vẫn nhìn ra gương mặt ấy nét Tây phương vẫn rõ ràng hơn nét phương Đông.

Ngồi được một lúc cô cũng thanh toán rồi chuẩn bị ra về. Ngồi một mình giữa chốn ồn ào này cô thật chẳng còn tâm trí thưởng rượu.

Thế nào mà lúc cô vừa đi được vài bước liền bị một tên côn đồ giữ lại:

"Cô em! Sao về sớm vậy? Hay ở lại chơi với anh thêm chút đi."- tên này nhìn cô bằng một ánh mắt đê tiện, bẩn thỉu.

"Cút!"- Cố Hạ Mẫn chán ghét mở miệng.

"Ấy! Cô em xinh đẹp mà tính tình nóng thế. Không sao, anh đây thích. Nào qua chơi với anh đi."- hắn nâng cằm cô cười đểu.

Cố Hạ Mẫn gạt tay hắn ra, lạnh giọng:

"Tôi không có thói quen lặp cùng một câu nói nhiều lần. CÚT!"

"Làm giá gì chứ! Lão tử đây để ý đến cô em còn không phải phúc ba đời sao? Mau lại đây với anh đi nào, anh nhất định phục vụ tốt cho em đêm nay."

"Vậy sao?"

Cố Hạ Mẫn cười lạnh. Cô lấy từ trong túi xách ra một cây súng ngắn chỉa vào đầu tên cặn bã kia nhếch mép.

"Không bằng để bổn tiểu thư " hầu hạ " ngươi trước!"

"Cô... cô muốn làm gì?"- tên kia thấy cô lấy súng thì có chút kiêng dè nói.

"Làm gì! Là ai khơi màu thì người đó tự dọn hậu quả."- cô nói bằng giọng lạnh đến âm độ, mặt không biến sắc, tay cũng không run.

"Cô... cô đừng có làm bậy! Tôi... tôi mà có chuyện gì cô cũng đừng hòng yên!"- tên này sợ nhưng vẫn lì lợm.

"Ồ, thế sao? Tôi cũng thật tò mò nha. Bây giờ là ai không yên đây?"

Cô hừ lạnh, hạ súng xuống quăng lại một câu rồi bỏ đi.

"Còn có lần sau hậu quả tự ngươi gánh!"

Cô vừa đi vừa mệt mỏi đưa tay lên trán xoa xoa. Chỉ muốn đi uống vài ly mà cũng không yên nữa. Hôm nay ra đường chắc chắn không xem lịch.

Thế nào mà vừa ra khỏi cửa cô đã đụng ngay phải một khuôn ngực rắn chắc. Vì mang giày cao gót nên cô bị mất đà chuẩn bị ngã ra sau.

"Đáng chết!" - Cố Hạ Mẫn nghiến răng nguyền rủa một câu.

Lúc Mẫn Mẫn chưa kịp phân tích tình hình liền bị một vòng tay rắn chắc ôm chặt lấy eo mình.

Dưới ánh đèn chớp nhoáng ở quán bar cô thấp thoáng thấy gương mặt người đàn ông ấy. Mày đẹp, đôi mắt đen sâu thẳm, mũi cao, môi mỏng quyến rũ. Tuy nhiên lại rất lạnh lùng, gương mặt không chút biểu cảm khiến người ta vài phần e dè. Thân hình cao lớn, bờ vai rộng rãi đến vững chãi.

Cố Hạ Mẫn! Mày đang nghĩ gì? Mau tỉnh lại.

Cô vứt cái suy nghĩ vớ vẩn kia vào một xó rồi ra khỏi vòng tay người kia.

" Mắt mũi để trang trí sao?"- cô cau có lẩm bẩm.

Bất quá toàn bộ đều lọt vào tai ai kia thôi. Anh cười lạnh:

"Cô vừa nói gì?"- người đàn ông nhướn mày nhìn cô.

Đối với cô gái này anh quả thật đã quá kiên nhẫn rồi. Nếu là người khác sớm đã bị anh đạp văng ra xa rồi.

Nhưng vừa rồi anh vô thức đỡ cô.

Bây giờ lại còn cùng cô làm loại chuyện anh kị nhất: cùng con gái nói chuyện. Anh điên rồi sao?

"Cũng không có gì, chỉ mắng chó mắng mèo thôi. Anh ý kiến sao?"- Cố Hạ Mẫn mệt mỏi nhưng vẫn đưa ra vẻ mặt khiêu khích.

"Cô..."

Anh á khẩu với cô gái này. Đây là lần đầu anh không cự cãi nổi người khác, còn là một người phụ nữ.

Chuyện điên rồ gì đây?

"Cô cậu gì? Thần kinh!"- cô chán ghét mắng một câu rồi bỏ đi.

Người kia nghe cô nói tuy mặt vẫn là không biểu cảm như cũ nhưng rõ ràng nơi đáy mắt có tức giận cùng vài ý cười.

Gan lắm. Khá khen cho một con nhóc không sơ trời không sợ đất.

Cố Hạ Mẫn sau khi bỏ lại một câu liền đi đến chiếc BMW màu đỏ rượu của mình lái nhanh ra khoải quán bar.

Bình luận

Truyện đang đọc