PHÒNG LIVESTREAM CÁ MẮM

Nghe Phương Trường nói vậy, Lệ Minh Viễn nghiêm túc kéo cậu qua kiểm tra: “Đúng, tuy lần này công đức không nhiều nhưng tính cả hai lần tích lũy trước thì đã đủ để kết đan. Ngày mai em tới công ty, tôi kết trận bảo vệ em.”

Chim sáo bay qua bay lại cực kỳ hưng phấn: “Ta có thể đến nhìn không? Có vẻ rất thú vị”.

Lệ Minh Viễn liếc mắt nhìn chim sáo, nhưng không sao, chim sáo bị cái ánh mắt lãnh khốc này uy hiếp tới quen rồi nên vẫn rất bình tĩnh. Chẳng ngờ Lệ Minh Viễn lại đồng ý: “Được.”

Chim sáo thụ sủng nhược kinh, vẫy vẫy cánh với Phương Trường: “Trời ạ!! Ngài ấy đồng ý rồi kìa.”

Nó mất bò mới lo làm chuồng, dường như câu này đang có ý trách móc Lệ Minh Viễn ngày thường phũ phàng, bỏ bê nó lắm nên cuống cuồng sửa lời: “Ta nhất định sẽ đến!!”

Biết mình sắp kết đan, Phương Trường biến thành chú chuột lang ỳ ạch siêng năng tích trữ đủ loại pháp khí có thể trợ giúp cậu thành công độ kiếp cũng như các loại dược liệu để củng cố tu vi sau độ kiếp. 

Đa số là boss đại nhân cho.

Không chỉ có vậy, Phương Trường còn tham vọng thừa dịp kết đan này luyện chế luôn một pháp khí bản mệnh. Chuẩn bị có kỹ càng tới cỡ nào nhưng đến lúc luyện pháp khí thì Phương Trường vẫn phải tự trông chờ vào chính mình thôi, Lệ Minh Viễn có muốn giúp cũng không nổi.

Ngày Phương Trường biết thứ dị năng sấm chớp trong thế giới tận thế, không, trong thời điểm Trúc cơ là Lôi kiếp thì đã nhen nhóm ý định luyện pháp khí này. 

Kế hoạch của cậu là lợi dụng Lôi kiếp rèn đúc pháp khí bản mệnh luôn. Từ khi có ý định này, Phương Trường đã bắt tay nghiên cứu đủ loại tài liệu liên quan, lại lục tìm trong kho livestream xem có vật phẩm khen thưởng nào có thể làm nguyên vật liệu không.

Qua vài lần livestream, vật phẩm khen thưởng cậu tích được rất nhiều, đủ loại từ sơ cấp đến cao cấp. 

Thêm nữa, trong khi livestream cũng có nhiều người xem nhìn ra trình độ của Phương Trường nên mỗi lần khen thưởng đều rất hào phóng, vật nào vật nấy như đo ni đóng giày cho lần kết đan này.

Phương Trường khăng khăng muốn tự mình làm nên Lệ Minh Viễn cũng đành lùi một bước, chỉ yêu cầu trong quá trình cậu phải luôn ở bên hắn.

Phương Trường khăng khăng muốn chính mình tự thân làm, Lệ Minh Viễn vẫn bồi ở bên cạnh làm hắn chính mình sự tình.

Phòng đọc sách ở công ty vừa sáng sủa vừa ấm áp, Phương Trường thoải mái mày mò đồng hồ truyền tống, ghi chép thống kê vật phẩm khen thưởng, phân loại dược liệu rồi đọc sách đối chiếu. Cậu tỉ mỉ ghi lại từng dược tính của của dược liệu, từ đó ước lượng tỷ lệ tinh chế thuốc để rồi lên kế hoạch rèn pháp khí.

Tuy rằng mệt nhưng Phương Trường cũng chỉ đành chấp nhận. Có lẽ trong khoảng hàng vạn thế giới, thật sự ở một nơi nào đó sẽ có vật giúp con người ghi nhớ hết thảy mọi điều trong gang tấc.

Ở thế giới của Phương Trường, với trình độ của cậu thì chỉ có thể tìm tới tìm lui mà ghi chép, may mà vốn trí nhớ của cậu cũng không quá tệ, hơn nữa thực lực nâng cao thì khả năng ghi nhớ cũng tăng cao. 

Trí nhớ không thành vấn đề, việc tìm tư liệu mới là phiền phức nhất. Thế nhưng vì thật tâm muốn luyện pháp khí nên đối với Phương Trường, việc phiền phức như vậy cũng trở thành lạc thú, gần như cả ngày cậu chôn mình giữa đống sách mà không biết mệt.

Mải mê hồi lâu, Phương Trường mới ngẩng đầu lên đã bắt gặp boss đại nhân đến từ bao giờ, anh ấy tìm bừa một chỗ rồi ngồi phịch xuống cùng xử lý công việc với cậu. Cảm nhận được ánh mắt của Phương Trường, Lệ Minh Viễn ngẩng đầu nhìn về phía cậu, trong đôi mắt ấy tràn ngập sự ấm áp và yêu thương.

Phương Trường hiểu được ý của boss đại nhân, cậu vui vẻ cười khúc khích cười, rồi gãi đầu xua tay: “Không sao đâu ạ...”

Lệ Minh Viễn thấy cậu ngoan ngoãn như vậy thì dịu dàng nói: “Có thắc mắc gì thì em cứ hỏi tôi, chờ em sắp xếp xong tư liệu thì đưa tôi sửa cho.”

Không hiểu sao cứ trước mặt Lệ Minh Viễn là Phương Trường rất dễ ngại ngùng, cậu cũng tự cảm nhận hai má mình nóng lên nên đưa tay vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, “Được rồi”.

Chút nhạc đệm ấy cũng không cản nổi hai người vùi mình vào công việc.

Chỉ có mình chim sáo là ngồi ngây ngốc một bên.

Mãi đến bây giờ Bát A Ca mới nhận ra nó sáng tới cỡ nào. Chưa cần Lệ Minh Viễn đuổi, chim sáo đã bị cái không khí ngập tràn tim hồng bay bay này ghẻ lạnh đến mức không thở nổi, chỉ đành chạy trối chết ra ngoài tìm con rối học nói chơi.

Về cơ bản, khi con rối không bị ai khống chế thì chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu đơn giản lừa thiên hạ rằng công ty này rất bình thường. Chán ngắt như vậy mà chim sáo chơi không biết mệt.

Một rối một chim đối thoại nhạt nhẽo đến mức nếu để người khác nghe thì người đó cũng tưởng mình điên theo chúng nó.

Bát A Ca: “Há lô, chào mày nhé.”

Con rối: “Chào ngài, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”

Bát A Ca:  “Xin hỏi ngài có hẹn trước không?”

Con rối: “Nếu ngài chưa hẹn trước thì mời sang bên này nghỉ ngơi một chút ạ.”

Chim sáo: “Nghỉ ngơi gì chứ?”

Con rối: “Mời ngài nghỉ ngơi rồi chờ chúng tôi một lát ạ.”

Chim sáo: “Ta hỏi là chờ cái gì?”

Con rối: “Mời ngài nghỉ ngơi rồi chờ chúng tôi một lát ạ.”

Dã Kiếm Tử đẩy cửa tiến vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh ngớ ngẩn này, ông ta vẫy vẫy tay với chim sáo: “Chào Bát A Ca nhé.”

Chim sáo nhớ ra lão già râu bạc này là ai, hơn nữa từ nãy tới giờ chơi với con rối chán lắm rồi nên nó hồ hởi ra chào hỏi Dã Kiếm Tử: “Chào ông chào ông.”

Dã Kiếm Tử thấy chim sáo không bài xích mình mà còn hào hứng như thế thì thụ sủng nhược kinh: “Sao thấy ta mà ngươi hớn hở thế?”

Chim sáo vỗ ngực bày ra dáng vẻ chủ nhà hiếu khách mà rằng: “Đương nhiên rồi, ta rất là kính già yêu trẻ đó nhé.”

Dã Kiếm Tử đi tới, trìu mến ôm lấy chim sáo: “Biết ngươi ngoan rồi, nếu đã xong xuôi thì chúng ta đi thôi.”

Ừ.

Ừ... Khoan! 

Chờ đã!!?

Chim sáo hấp háy đôi mắt: “Chuẩn bị xong cái gì cơ!!!?”

Dã Kiếm Tử: “Ta đã tìm ra phương pháp nhổ lông không đau, theo ta về núi nào.”

Nhổ lông!!!?

Nhổ bộ lông cao quý của nó!!?

Chim sáo sợ đến tái người, lông mao cũng dựng đứng hết lên cả rồi đây này.

“Khoan, chờ đã, ông có ý gì?”

Dã Kiếm Tử thấy thái độ của chim sáo, cảm giác có gì đó không đúng lắm, nhưng theo phương châm “Cẩn tắc vô áy náy” xưa nay của ông ta thì vẫn lén lút dùng khóa linh lên người nó: “Nghe nói Phương Trường đang muốn Kết đan phải không?”

Chim sáo: “Ừ”

Dã Kiếm Tử: “Chim sáo ngươi chưa Kết đan? Đã vậy còn đòi xem cậu ấy Kết đan?”

Chim sáo sảng khoái trả lời “Đúng luôn.”

Dã Kiếm Tử: “Kết đan là chuyện đại sự, không phải người đặc biệt có thể tín nhiệm thì sẽ không được phép ở lại hiện trường. Hơn nữa ngươi còn chưa Kết đan, theo lý thuyết thì cũng chẳng giúp đỡ được gì, chỉ tổ quẩn chân.”

Chim sáo: “Vậy boss Lệ cho phép tôi đến để làm cái gì cơ chứ?”

Dã Kiếm Tử: “Nếu đệ tử được cho xem quá trình Kết đan thì rất vinh dự đó.”

Chim sáo: “Cái gì…??”

Cuối cùng Dã Kiếm Tử mới giải thích tử tế, không lấp lửng nữa: “Ngươi phải bỏ ra ít đồ mới có thể tới xem. Lệ Minh Viễn cho ngươi tới xem để ta lấy lông chim, còn hắn sẽ có bí thuật Ma pháp đại lục phương Tây, rồi gì nữa nhở? À phải rồi, Hồng sáp, Thiên hương nhuyễn thổ rồi còn mấy tư liệu luyện khí nữa... Hắn chuẩn bị cho Phương Trường luyện pháp khí bản mệnh đấy, kỹ tính nhỉ?”

Lượng thông tin này có hơi lớn à nha!!

Chim sáo nghệt mặt ra, có vẻ nó vẫn chưa tiếp thu được cú sốc này... 

Xem náo nhiệt còn phải thu vé vào cửa? Hơn nữa vé vào cửa lại còn là lông chim quý giá của nó!!?  Vậy là xưa nay boss Lệ vẫn coi nó là tấm séc đổi lấy đống đồ nghe có vẻ đắt đỏ kia? Nó chỉ đáng vậy thôi sao!!?

Khoan, nghe tên đống đồ đó có vẻ rất cao cấp, rồi muốn nó trụi lủi luôn sao? Chỗ lông này có đủ trả nổi không...?

Chim sáo uất ức: “Mấy người thế này là đang trắng trợn cướp chim nhà lành!!! Ép mua ép bán! Không được, ta không đồng ý!! Ta không tới xem Phương Trường là được chứ gì!!?”

Bát A Ca bắt đầu thấy hối hận rồi đấy, bảo sao lúc đó boss Lệ lại sảng khoái đáp ứng tới vậy.  Hóa ra đã sớm tính toán bán nó đi!!!

Đồ vô nhân tính!! Thứ không biết xấu hổ!! Tu công đức cái quái gì, chó má hết. Sao lại nỡ lòng nào ép chim sáo hiền huệ như nó cơ chứ!!?

Dã Kiếm Tử vội đến dỗ dành chim sáo: “Vật liệu này không chỉ cho Phương Trường đâu, còn cho ngươi nữa đó.” Còn thừa sẽ cho ngươi.

“Chúng ta xin ít lông chim thôi mà, hứa danh dự đấy, cũng bởi thể chất hiện tại của ngươi có chút đặc thù nên ta cũng không dám lấy nhiều đâu.”

Chim sáo không tin: “Đừng có mà điêu, quá không biết xấu hổ, đến nước này rồi còn muốn tiếp tục lừa gạt ta.” 

Dã Kiếm Tử nghiêm túc giải thích: “Không lừa ngươi, thật mà. “

Để tăng độ uy tín, Dã Kiếm Tử nhìn thẳng vào mắt chim sáo mà khuyên nhủ: “Nếu thông cáo của Lệ Minh Viễn chính xác thì hiện tại cơ thể ngươi đã hấp thụ một sinh vật mệnh cách thống trị, sắp tới cơ thể ngươi sẽ cường hóa, cứ để ý kỹ mà xem. Còn nữa, nhớ đợt trong hầm ngươi từng ăn Ác trùng đúng không? Biết thân thể ngươi rất có giá trị nghiên cứu nên bên đó đã phân tích qua, chỉ có máu và lông của ngươi là đặc biệt nhất, rất khác với các loài yêu tu kia. Khác biệt rất lớn luôn ấy. Lần này tới thế giới kia ăn Ác trùng mẹ, chắc chắn cơ thể ngươi sẽ cường hóa thêm một lần nữa.”

Chim sáo: “Há, hiểu rồi. Túm lại thì ý của ông là ta rất trâu bò?”

Dã Kiếm Tử gật đầu như trống bỏi: “Vâng vâng vâng, ý ta là vậy đấy, ngươi rất trâu, ngươi rất bò. Chúng ta nhanh đi bứt lông chim thôi nào. Tranh thủ đi sớm về sớm.”

Chim sáo thỏa mãn rồi thì thận trọng gật đầu: “Vậy được rồi, có điều lần trước ngươi đồng ý cho ta pháp khí  —— “.

Dã Kiếm Tử: “Được luôn. Cho cho cho”.

Chim sáo: “Nhớ cho ta thứ nào tốt vào nha.”

Phương Trường ra ngoài một chuyến thì vừa lúc đụng mặt Dã Kiếm Tử đang ôm chim sáo rời đi. Cậu thắc mắc, quay đầu nhìn Lệ Minh Viễn.

Lệ Minh Viễn đoán được ý cậu, giải đáp luôn: “Thể chất của nó đặc thù, cho Dã Kiếm Tử xin vài cọng lông chim.”

Phương Trường biết rõ tính cách của boss đại nhân nên rất tin Dã Kiếm Tử sẽ có chừng mực, và đương nhiên là chim sáo không thể nào trụi lủi được. Chim sáo xưa nay đều không ăn thiệt, nó sẽ chẳng nhịn đâu.

Phương Trường đột nhiên ngộ ra điều gì đó mà cười đến là vui vẻ: “Boss đại nhân, anh phát hiện ra không?”

Lệ Minh Viễn: “Hả?”

Phương Trường: “Giọng điệu của Dã Kiếm Tử... bị chim sáo nhà chúng ta lây cho rồi nha! Càng ngày càng ngốc manh rồi kìa.”

Lệ Minh Viễn cười, phụ họa với cậu: “Ừ, chim sáo nhà chúng ta.”

Phương Trường sửng sốt, ngây ngô chớp mắt mấy cái liền. Cuối cùng cậu ngại ngùng nở nụ cười, chấp nhận cách xưng hô này.

Bình luận

Truyện đang đọc