PHÒNG LIVESTREAM CÁ MẮM

Phải nói rằng các yêu cầu của Phương Trường đều được boss đại nhân đồng ý rất nhanh, thế nhưng lần này hơi lạ. Thường thì cậu có xin xỏ cái gì thì Lệ Minh Viễn đều cho phép mà không hỏi han, nhưng lần này hắn lại gặng hỏi bằng được lý do vì sao xin nghỉ. Biết được Phương Trường xin nghỉ để về thăm gia đình, Lệ Minh Viễn không lên tiếng, chỉ chăm chăm nhìn cậu không chớp mắt. 

Phương Trường cho rằng Lệ Minh Viễn sẽ có chỉ thị mới nên cứ đứng im chờ.

Đợi một lúc lâu chỉ thấy Lệ Minh Viễn hơi nhíu mày gỡ kính mắt xuống, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Được.”

Mãi cho đến khi về đến nhà Phương Trường vẫn còn ngẫm nghĩ cái nhíu mày kia rốt cục là ý gì, cậu như thể vừa hiểu vừa không hiểu, nói chung rất mơ màng.

Chờ đến khi Phương Trường rời đi, Lệ Minh Viễn nhanh tay mở diễn đàn đăng bài cầu viện.

Chủ đề bàn luận hôm nay hơi buồn

#1 Ẩn Danh [Chủ thớt]Online chờ, hôm nay đạo lữ về nhà thăm cha mẹ mà không mang theo ta, làm sao bây giờ!?

Thực sự nghĩ mãi không ra ý tứ của boss đại nhân, Phương Trường cuối cùng cũng bỏ cuộc.

Thôi đành vậy, cứ tạm gác sang một bên đã, có gì thì về hỏi sau.

Trước mắt cậu cứ nên về nhà mới dọn dẹp cho có hơi người thì hơn.

Từ lúc tốt nghiệp đại học đến khi đi làm đã qua mấy năm, nếp sống của cậu cũng giản dị nên đồ nội thất mua không quá nhiều, đưa tới dễ mà chuyển đi cũng dễ.  

Xong xuôi sạch sẽ, Phương Trường nhìn điện thoại thấy hiện tại vẫn còn sớm, thế là cậu lần lượt gọi vào những cú điện thoại nhỡ trong khoảng thời gian hơn 2 tháng nay.

Có bạn bè gọi tới hỏi thăm tình hình gần đây của cậu bởi lâu lắm không thấy người đâu.

Phương Trường kiên nhẫn gọi cho từng người báo bình an, sau đó thành tâm cảm ơn vì đã quan tâm.

Có đồng nghiệp cũ ở trường học gọi tới, kể cho Phương Trường nghe rằng gần đây trường học đã xảy ra vấn đề, mới đổi hiệu trưởng nên trường học đang làm một cuộc chấn chỉnh nội bộ, thay đổi không khí học đường. Bởi vậy nên nguyên đội ngũ giáo viên ngày đêm căng thẳng, hôm nào cũng phải hội to họp nhỏ không ngừng. Trong không khí căng thẳng tới vậy, hầu như những giáo viên hợp đồng như Phương Trường trước đây đều chủ động xin thôi việc hết.

Quá mệt mỏi.

Người đồng nghiệp kia chửi mắng một hồi, xong lại trở về câu chuyện chính: “Có chuyện này tôi muốn nói với cậu... Còn nhớ cô bé kia không? Hình như tên Tạ Phương hay Phương Phương gì đó. Kỳ thực sau khi cậu từ chức, cô bé vẫn phải sống trong cảnh không dễ chịu chút nào. Tôi nghe nói trong lớp có rất nhiều nam sinh cố tình bắt nạt cô bé. Xé nát sách vở của cô bé rồi kêu chỉ là đùa giỡn, ném đầy đinh ghim lên bàn học, dùng compa rạch ghế, xong lại còn làm ra mấy chuyện khá là... Có lần tôi đi ngang qua, thấy có nhóm học sinh cướp hết mũ, balo với áo khoác của cô bé ném thẳng vào nhà vệ sinh nam. Thấy chuyện này quá đáng lắm rồi nên tôi không nhịn nổi, chạy lại mắng chúng nó một trận. Sau tôi tới hỏi giáo viên khác mới biết chuyện, tôi mới biết chuyện này gần đây thôi.”

Phương Trường đối chiếu với thời gian mà đồng nghiệp nói thì biết rằng thời điểm Tạ Phương bị bạo lực học đường nghiêm trọng nhất đúng khoảng sau khi cô bé bị bắt cóc.

Đã lo càng thêm lo: “Vậy sao chúng nó lại bắt nạt cô bé vậy?”

“Nghe mấy thằng nhóc kia nói thì là vì chúng nó rất yêu thích cậu nên tưởng cậu chuyển đi là do Tạ Phương. Đấy, cứ ngộ nhận nên mới tụ tập tẩy chay, bắt nạt cô bé.”

Phương Trường nghe vậy càng thêm áy náy, cậu lo lắng hỏi dồn: “Xong thì sao? Mấy cậu xử lý chưa?”

Bên kia: “Xử lý? Xử lý thế nào được?”

Phương Trường: “……”

Đối phương: “Vốn đó là trách nhiệm của giáo viên chủ nhiệm nên tôi không tiện ra mặt. Tôi mới góp ý vài câu thôi mà mấy tổng quản nương nương trong trường lại nói ra nói vào, kêu tôi cái gì mà “Bắt chó đi cày” rồi còn cứ an phận làm giáo viên thể dục đi, đừng quản chuyện không đâu nữa. Nếu nhúng tay vào thật thì... Mấy câu móc mỉa của mấy thầy cô đó tôi nghe mà tai sắp mọc kén luôn rồi.”

Người kia nghỉ cho lại sức rồi luyên thuyên tiếp: “Với lại cậu cũng biết mà, giáo viên chủ nhiệm lớp Phương Phương... Aiz, chuyện lớp cô ấy thì để cô ấy xử lý, người khác nhúng tay thì xác định nghe chửi đi!!”

Thật ra Phương Trường không thân quen lắm với bà cô khó ở mang kính gọng vuông kia: “Cô ấy mắng anh làm gì cơ chứ?”

Đối phương: “Ơ kìa? Cậu vẫn không hiểu hả? Nếu tôi mà nhúng tay thì có khác nào đang chứng minh cô ấy quản lý lớp rất tệ đâu? Tốt xấu gì cô ấy vẫn đang nhậm chức giáo viên chủ nhiệm đó. Cô ấy không mắng tôi thì mắng ai?”

Phương Trường lại rơi vào trầm tư một lần nữa.

Lại nghe đồng nghiệp nói tiếp: “Nghe tiếp này, tôi là một giáo viên thể dục nên sao có thể ngày nào cũng kè kè bên cạnh cô bé. Cậu trách tôi cũng vô dụng thôi. Được rồi, vậy chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào đây? Những giáo viên chủ nhiệm kia chỉ coi mấy vụ đó như trò đùa, chỉ cần không quá đáng thì sẽ mặc kệ. Nói với mấy thằng nhóc kia thì chúng nghe tai này lọt tai kia thôi. Cậu cũng biết mà, ngoài miệng thì “Được được được, vâng vâng vâng” nhưng sau lưng vẫn tiếp tục bắt nạt cô bé kia.”

Mấy lời này Phương Trường tin. Bạo lực học đường, chỉ cần không làm lớn chuyện thì sẽ chẳng ai can thiệp.

Vả lại nếu Tạ Phương chủ động đi mách thầy cô thì đám học sinh kia lại vu cho cô bé cái tội chim lợn, thích mách lẻo. Tóm lại làm vậy chỉ tổ khiến việc bắt nạt trầm trọng hơn thôi.

Đánh nhau, xé sách vở, giấu đồ...  Bạo lực học đường là một vấn đề rất nan giải.

Thế nhưng còn có một hình thức bạo lực học đường rất phổ biến và rất khó để can thiệp. Hình thức này hầu như trường học nào cũng có. Nó không tổn thương trực tiếp tới thể xác mà tổn thương tới tinh thần.

Cả tập thể tẩy chay một học sinh.

Không thèm nói chuyện với cô bé, tránh cô bé như tránh tà, lén lút vứt sách vở của cô bé lung tung, ném hoa quả hư thối cùng chỗ trứng sữa ăn trưa tới chỗ ngồi của cô bé, trộm đồng phục học sinh, hắt nước lau bảng lên người cô bé...

Loại chuyện này đối với chúng nó chẳng qua chỉ là chuyện cười ngày thường, chính chúng cũng tự thấy mình vẫn chưa làm ra chuyện gì quá phận cả.

Mà đáng thương hơn chính là người nhà học sinh cùng giáo viên rất khó nhúng tay vào.

Bình thường chúng ta nghĩ cứ để học sinh về mách với cha mẹ, thầy cô là xong.

Nhưng cứ thử đứng ở góc độ cha mẹ học sinh mà xem, đâu thể ngày nào cũng kè kè đi học với con được.

Còn giáo viên thì sao? Giáo viên xử lý một lần, hai lần, ba lần...

Xử lý nhiều thì sẽ thấy phiền, có khi dần dà còn đổ hết tội cho đứa bé bị bắt nạt ấy chứ. 

Hơn nữa, phần lớn giáo viên sẽ chỉ trách đám nhỏ công khai trên lớp, chính vì thế mà tự tôn đám nhỏ sẽ tổn thương, lại càng ra sức bắt nạt đứa bé hơn.

Nhớ đâu đây Phương Trường cậu từng nghe vài giáo viên còn tán gẫu thế này: “Đứa bé kia bị bắt nạt hả? Khẳng định nhân phẩm hoặc tính cách nó có vấn đề. Các cô nghĩ xem, nếu nó bình thường thì quanh đây có nhiều bạn học như vậy, đám nhỏ kia không tới bắt nạt sao lại cứ nhằm vào nó? Đáng đời nó thôi. Với lại bị vứt mấy con sâu vào ngăn bàn thì có gì quá mức? Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, khóc khỏe đến vậy sao không tự mình giải quyết đi. Nó thấy tôi làm giáo viên chủ nhiệm nhàn nhã quá phải không? Ngày nào tôi cũng phải bục mặt ra làm soạn giáo án, chấm bài tập, làm gì có thời gian để nghe nó khóc cơ chứ!!”

Cũng bởi cô giáo kia đã bảo vệ đứa bé nhưng tình hình mãi vẫn không cải thiện, sau này thậm chí đứa bé còn bị ảnh hưởng tới tâm lý nghiêm trọng, chữa mãi không khỏi nên bố mẹ đứa bé trực tiếp chuyển trường cho con luôn. 

Đương nhiên là sự phấn đấu của cô giáo kia bị bác bỏ hoàn toàn.

Chính vì thế mà một đứa bé tội nghiệp chuyển trường cũng không tránh nổi trở thành chuyện trà dư hậu tửu của mấy thầy cô.

Từ đó Phương Trường tránh xa giáo viên này, sợ không kìm chế được mà làm ra chuyện bỗ bã.

Phương Trường không lên tiếng chỉ trích giáo viên đó là bởi chuyện này quá phổ biến, chính xác hơn đó chỉ là góc nổi của tảng băng chìm. Người suy nghĩ như giáo viên đó thật sự không hiếm. Cậu có thể ngăn một lần nhưng chưa chắc ngăn được lần hai, lần ba. Vả lại chuyện cải tổ, thay đổi thế giới quan của người khác không phải ngày một ngày hai mà làm được, thật sự rất khó.

Sự việc lần này một phần nguyên nhân là do cậu nên Phương Trường phải quan tâm: “Vậy trạng thái Tạ Phương thế nào rồi?”

Hoàn cảnh gia đình Tạ Phương đặc thù, gặp phải chuyện thế này thì chuyện chuyển trường căn bản không khả thi. Hơn nữa với tính cách của Tạ Phương thì có lẽ cô bé sẽ âm thầm chịu đựng mà không nói tiếng nào cho mẹ biết.

Đồng nghiệp: “Rất mừng là cô bé vô cùng lạc quan.”

Câu trả lời này cậu không ngờ tới luôn đó. 

Phương Trường: “Cái gì?”

Đồng nghiệp: “Lúc tôi giúp Phương Phương lấy quần áo về, cô bé còn cười cười nói cảm ơn cơ mà. Cười ngọt ngào lắm luôn! Thật sự Phương Phương không hề rơi một giọt nước mắt nào. Cũng bởi vậy tôi mới ấn tượng sâu sắc mà đi hỏi tình hình đó chứ. Cô bé rất kiên cường...”

Phương Trường: “Tạ Phương...”

“Tôi cũng từng hỏi cô bé có tức giận không? Chẳng ngờ cô bé trả lời rất dứt khoát là “Không”. Hỏi ra mới biết cô bé không muốn tức giận với người dưng, không muốn để mẹ mình lo lắng.”

Nghe tới đây Phương Trường mới hơi thả lỏng điện thoại vẫn luôn bóp chặt nãy giờ.

Vận mệnh trêu ngươi khiến người bất hạnh lại càng thêm bất hạnh.

Đầu tiên là đôi mắt bị trọng thương, chưa khỏe hẳn đã đụng bọn bắt cóc, thật vất vả mới cứu ra được thì cuối cùng lại bị bạo lực học đường.

Nhưng may mắn là Tạ Phương không bị bóng ma tâm lý sau mấy chuyện này.

Phương Trường: “Cô bé kia bị bắt nạt cũng do tôi, tôi không thể tới được nên mong anh giúp tôi để mắt tới cô bé nhé.”

“Thôi được rồi, kỳ thực không cần cậu nói tôi cũng chủ động giúp, tôi thích cô bé kiên cường đó lắm đấy. Cậu yên tâm, giáo viên muốn lén lút bảo vệ Phương Phương không ít đâu, dù sao thì cô bé cũng dễ thương như vậy cơ mà.” 

Phương Trường: “Ồ?”

Đồng nghiệp cười ha hả: “Gặp chuyện bất trắc gì cũng có thể cười tươi đối mặt, bởi vậy nên rất nhiều giáo viên nữ đau lòng cho cô bé đó. Nếu không phải giáo viên chủ nhiệm của cô bé quá dữ dằn thì có khi mấy người đó sẽ trực tiếp đứng ra giúp đỡ đó chứ.”

Phương Trường gãi cằm.

Là mặt trời thì sẽ được yêu thích thôi.

Gặp chuyện bất trắc cứ mỉm cười đối mặt thì giông bão sẽ qua. 

Đạo lý dễ hiểu tới vậy nhưng còn rất nhiều người cần cô bé đó dạy.

Thoáng an tâm hơn, Phương Trường hàn huyên với đồng nghiệp cũ thêm vài câu nữa thì cúp điện thoại.

Vẫn chưa quá muộn nên Phương Trường gọi thêm một cuộc nữa.

Lần này người kia bắt máy hơi lâu, hơn nữa giọng điệu cũng đầy uể oải: “Alo”

Phương Trường: “Anh họ.” 

Phạm Văn Hiên kích động gào lên: “!!!?????? Phương Trường!! Cuối cùng chú cũng bắt máy rồi!!”

Phương Trường: “Vâng, em đây..”

“Mấy nay chú đi đâu thế? Anh đến nhà chú hỏi thăm, bác gái chủ nhà nói không liên lạc được, ngay cả dì cũng kêu không thấy chú đâu. Anh lo quá nên lên tận công ty thì bị lễ tân ngăn lại, mãi không được vào.” 

Phương Trường rối rít luôn miệng: “Xin lỗi xin lỗi, em ngày đêm tăng ca ở công ty nên quên không báo về cho gia đình.”

Phạm Văn Hiên cười xòa cho qua: “Không có chuyện gì là tốt rồi.”

Phương Trường: “Ừm, thật ngại quá, để mọi người lo lắng rồi.” 

Phạm Văn Hiên: “Không sao mà, đúng rồi, chú vẫn đang ở công ty hả?”

Phương Trường: “Không, em về nhà rồi.”

Phạm Văn Hiên: “Há, vậy thì tốt, ngày mai đúng dịp cuối tuần, anh muốn về nhà một chuyến nên đang tính thức đêm xử lý hết đống công việc đây. Chú có muốn về cùng không?”

Phương Trường suy tới tính lui, gật đầu đồng ý: “Vậy thì để em đi chuẩn bị.”

“Chúng ta đi sớm về sớm nhé, 6h30 sáng mai, thế nào? Anh tới đón chú?”

Phương Trường đồng ý luôn: “Được thôi.”

“Vẫn là chỗ cũ chứ hả?”

Phương Trường: “Không, em chuyển nhà rồi. Con trai chủ nhà kết hôn nên em chuyển nhà tới khu gần công ty.” 

Phương Trường: “Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Phương Trường gửi địa chỉ nhà mới cho Phạm Văn Hiên. 

Ngây ngốc ngồi xếp bằng trên sofa, Phương Trường thấy chán quá nên lấy từ không gian ra một viên linh châu, vẽ lên sàn một trận pháp đơn giản rồi bắt đầu tu luyện.

Trước đây rỗi rãi, nếu không phải chơi game thì chắc chắn cậu sẽ ngồi rung đùi xem phim truyền hình. Bây giờ thì cậu coi tu luyện thành trò giải trí luôn.

Thời gian rảnh rỗi của Phương Trường thực sự rất nhiều.

Ngày hôm sau, Phương Trường đang tu luyện thì cảm nhận được có người đang đứng trước cửa nhà cậu. Ngay lập tức, Phương Trường rời khỏi trạng thái tu luyện, nhanh chóng chuẩn bị tinh thần đón người.

Một giây sau, chuông cửa liền vang lên.

Bên ngoài ngón tay Phạm Văn Hiên vẫn chưa kịp rời khỏi chuông thì Phương Trường đã chạy ra mở cửa.

Phạm Văn Hiên giật mình suýt té ngửa vì cái tốc độ kinh khủng của Phương Trường: “Đcm!! Thằng nhóc này, chú chực sẵn ở cửa đó hả!!? Dọa chết anh rồi.”

Phương Trường vội ho một tiếng, cậu quên mất đấy. Cũng do nguyên một đêm cậu ngồi tu luyện nên linh khí tràn trề, dẫn tới không tự chủ được tốc độ.

“Em mới vừa xuống mua ít đồ, mới đóng cửa thì nghe tiếng chuông vang lên.”

Phạm Văn Hiên ừ một tiếng rồi nhìn chằm chằm Phương Trường.

Trên người Phương Trường đang mặc một bộ đồ thể thao rất mỏng.

“Bên ngoài rất lạnh, cậu mặc thêm quần áo vào đi.”

Phương Trường chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn: “Thôi không cần đâu.”

“Vậy được rồi, dù sao thì trên xe cũng có điều hòa.”

Lảm nhảm vài câu, Phạm Văn Hiên phức tạp nhìn nhà mới của Phương Trường: “Chú được đấy, dám mạnh tay mua luôn căn nhà này. Khu đất này không rẻ đâu nha.” 

Phương Trường chỉ có thể cười cười, không nói tiếp.

Sau khi đuổi được con Ác trùng kia thì Phạm Văn Hiên không còn cái thói ghen tuông tới mức bệnh hoạn như trước nữa. Bây giờ anh ta chỉ đơn thuần hâm mộ Phương Trường, nói đoạn còn thân thiết vỗ vai cậu: “Được rồi đi thôi. Chú cũng đừng phòng bị anh như vậy chứ, là mấy tháng trước anh lên cơn điên. Anh khám tâm lý và uống thuốc đều đặn rồi, không sao đâu, cơ bản đã bình thường lại rồi... Giờ ngẫm lại mới thấy anh rất có lỗi với chú và Tiểu Hàn.”

Phương Trường ra ngoài với Phạm Văn Hiên: “Kỳ thực không sao đâu, em quên hết rồi.”

Phạm Văn Hiên cười khổ mà ấn thang máy: “Chú đừng nói nữa, càng nói anh càng thấy xấu hổ. Bây giờ nhớ lại mới thấy chuyện mình làm quả thực rất điên rồ, không chân thực chút nào hết. Anh còn không tin người điên khùng ấy là mình luôn.”

Keng —— thang máy xuống tầng một.

“Anh... anh cứ thấy mình như bị người ta khống chế. Chú có hiểu cảm giác đó không? Anh thề luôn, có cho vàng anh cũng không muốn trở lại như trước đây đâu.”

Hàn huyên một hồi, hai người đã đi tới xe ô tô.

Phạm Văn Hiên ngồi vào ghế lái, chờ Phương Trường thắt dây an toàn cẩn thận mới nổ máy phóng đi.

Đang đi đường, Phạm Văn Hiên đột nhiên lên tiếng hỏi cậu: “Em tin thần phật có thật không?” 

Phương Trường khẳng định chắc nịch: “Tin.” Ba ngàn thế giới, vô số vi diện, nếu Tận thế, Tu chân, Tinh tế có tồn tại thì chắc chắn những thế giới cao cấp hơn cũng là thật, thần phật cũng là thật.

Phạm Văn Hiên chỉ chỉ phật châu trước gương chiếu hậu: “Nó được khai quang rồi đó. Nhắc lại đã thấy sợ rồi. Mấy tháng trước tâm lý anh có vấn đề, thường thấy mình bị quỷ vây quanh, thấy bàn trà nhà mình nứt ra, dưới còn có lạch nước ngoằn ngoèo như mạch máu, đáng sợ vô cùng.”

Phương Trường vạn vạn không ngờ tới Phạm Văn Hiên lại nhớ tất cả. Rõ ràng cậu đã xóa ký ức cho anh ta rồi cơ mà? Phạm Văn Hiên là trường hợp đặc biệt hả?

Phạm Văn Hiên: “Vì quá sợ hãi nên anh luôn ở rịt trong phòng. Nhưng chú biết không? Đám ma quỷ ấy có thể xuyên tường. Có người chết vì tai nạn giao thông, có người chết đuối, có người chết già, có người chết bệnh... Những ma quỷ này luôn lởn vởn quanh anh, chúng luôn miệng hỏi anh vì sao có thể thấy chúng...”

Phương Trường gõ nhẹ ngón tay lên điện thoại di động, ghi âm lại lời Phạm Văn Hiên nói để về còn điều tra vì sao linh phù cùng linh dược xóa ký ức Hiệp hội cấp cho lại mất tác dụng. Nếu chút ký ức sót lại thì không nói, nhưng nghe Phạm Văn Hiên nói thì có vẻ anh ta nhớ lại toàn bộ.

Đây tuyệt đối là việc rất nghiêm trọng.

Phạm Văn Hiên: “Trong khoảng thời gian điều trị tâm lý, anh giống phân mình ra làm hai vậy. Một nửa tự trấn an bản thân rằng mình không thấy gì, nửa còn lại như luôn nhắc nhở những ký ức đó là thật.”

Phương Trường: “Hay là do áp lực trong lòng anh quá lớn?”

Phạm Văn Hiên: “Anh cũng nghĩ vậy, thậm chí anh còn nghĩ mình bị hoang tưởng hoặc là bị đa nhân cách.”

Phương Trường: “……”

Phạm Văn Hiên: “Thế nhưng không biết từ bao giờ mà anh nằm mơ thấy một người đàn ông. Hôm nào anh ta cũng tới giường anh rồi quan tâm hỏi han các kiểu.”

Anten trên đầu Phương Trường lập tức dựng đứng: “Ai cơ? Anh mơ thấy ai? Anh nói rõ ra đi.”

Phạm Văn Hiên vươn tay vuốt nhẹ phật châu: “Anh không thấy rõ mặt người đàn ông đó, chỉ biết anh ta rất cao to, hơn nữa còn rất ấm.”

Ấm?

Nếu là quỷ hồn thì sao mà ấm được.

Quỷ hồn mà ấm sao?

Không thể nào!!

Phạm Văn Hiên chống cằm nhìn người anh họ đang tập trung lái xe.

Sinh khí dồi dào, mệnh số không giảm, thân thể khỏe mạnh tới mức khiến người ta giận sôi.

Để ý kỹ thì sẽ thấy người anh họ đã lâu không gặp này có sự thay đổi rất lớn. Hắc khí giữa trán như có như không lúc trước đã biến mất, khí tràng âm u cũng không còn, ngay cả tư thế hơi vẹo khi ngồi sai dáng cũng đã được chỉnh lại. Khỏe như trâu như bò, sức khỏe và tâm lý đều tốt lên tới mức không chê vào đâu được.

Ngay khi Phạm Văn Hiên xuất hiện trước mặt Phương Trường thì cậu không hề cảm nhận thấy chút oán khí cũng như sát khí nào.

Phương Trường nhìn kĩ thêm một lần nữa, thấy sau tai anh họ mình tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt.

Vầng hào quang này rất quan thuộc. 

Vậy thứ quấn lấy anh họ là gì? Bồ tát hả?

Không sợ anh ta, ngày nào cũng tới bên giường tán gẫu chữa lành tâm hồn cho anh ta, thuận tiện giúp anh ta khỏe lại? 

Phương Trường không hiểu lắm.

Thời điểm ra khỏi nhà, cái vầng hào quang ấy chỉ nhàn nhạt thôi, nhưng tới khi vào trong xe, mắt cậu sắp chói vì cái màu vàng này rồi.

Anh họ nói phật châu này đã được khai quang quả thật không sai. Phật châu này là hàng thật giá thật trăm phần trăm, ấy thế mà ban đầu cậu tưởng nó là hàng nhái bán sỉ ngoài chợ cơ đấy.

Mãi khi dùng thần thức nhìn, mãi khi thấy hào quang chói mù này Phương Trường mới tin là thật. 

Phương Trường: “Vậy anh thấy chuyện này thế nào?”

Phạm Văn Hiên nghe câu hỏi mà đột nhiên kích động: “Nhất định đó là quỷ! Chắc chắn là quỷ!! Là quỷ đấy!!!” Anh ta hét mà như đang tự thôi miên bản thân. 

“Cũng có thể anh ngày nghĩ đêm mơ...” 

Phạm Văn Hiên phát điên: “Không thể!”

Phương Trường:…?

Phạm Văn Hiên: “Không thể nào! Sao anh ngày nghĩ đêm mơ được cơ chứ, quá vô lý. Chú bảo anh nhàn rỗi lắm hay sao mà mơ thế này!! Với lại anh không có hứng thú với đàn ông nha!!”

Phương Trường: “Không... Đâu phải anh nằm mơ thì có nghĩa là anh thích người đàn ông đó.” 

Phạm Văn Hiên lỡ miệng: “Không riêng gì nằm mơ mới thấy gã ta!! “ 

Phương Trường: Hả?... Gì cơ!!?

Phương Trường nheo mắt: “Anh có ý gì?”

Phạm Văn Hiên tự giác nói hớ ra, phát điên lên luôn: “Chú đừng có xía vào nha!!”

Phương Trường:... Ầy...! Nhất định có vấn đề!

Không phải vì cậu cong rồi coi thế giới ai cùng cong như mình, có điều thật sự anh họ rất khả nghi!! Phương Trường đang muốn hỏi lại nhưng cân nhắc tới việc Phạm Văn Hiên đang lái xe thì không nên chọc giận anh ta.

Sợ gặng hỏi anh họ lại khiến anh ta kích động rồi gây ra chuyện gì đó thì khổ.

Phương Trường đổi đề tài nói chuyện khác.

“Anh xem, phật châu này dường như đang có phật quang tỏa ra phải không? Phạm Văn Hiên, phật châu này anh đi khai quang ở đâu vậy?”

Phạm Văn Hiên thấy đề tài này cuối cùng cũng qua, anh ta lặng lẽ thở phào, thuận miệng nói: “Chùa Lan Á.”

Phương Trường kinh hãi: “Sao?”

Phạm Văn Hiên: “Nè nè, bỗng dưng la to làm gì? Dọa chết anh rồi! Chùa đó thì làm sao? Chú cũng biết nơi đó hả? Ngôi chùa đó quả thật rất đẹp, có điều đường tới hơi vòng vèo, sau khi đi vào ngôi chùa lại chẳng có ai, thật sự rất có cảnh giới thiền tông. Rất tĩnh mịch, bên trong đại sư cũng hiền lành từ bi. Anh nói anh tới cầu phật châu, hỏi bao nhiêu tiền thì các sư thầy nói thành tâm là được, rồi không biết anh nghĩ thế nào mà để lại hết số tiền trên người coi như phúng viếng.” 

Phương Trường: “Em hỏi, sao anh tìm được nơi đó?”

Làm sao không kinh hãi cho được!! Nơi đó là chi nhánh quản lý của Hiệp hội. Một phàm nhân sao có thể xuyên qua kết giới mà vào nơi đó cơ chứ!?

Phạm Văn Hiên cau mày nhớ lại: “Đợt đó anh đang cùng công ty đi leo núi, đột nhiên trời mưa, không biết làm sao mà anh tách đồng nghiệp đi dạo, đang đi thì tìm được ngôi chùa đó.”

Phương Trường: “Sao đột nhiên anh lại tới con đường đó?”

Phạm Văn Hiên ngây ngốc một hồi: “Anh cũng thấy hơi lạ... Chính lúc đó anh cảm thấy thân thể trĩu xuống, lảo đảo liên tục mãi không bước nổi, mắt thì hoa lên thế là cứ cố đi. Thấy ngôi chùa thì anh muốn xin vào nghỉ một chút, lạ rằng bước vào trong thì thân thể đột nhiên rất khoan khoái.”

Lảo đảo...

Là người đàn ông theo Phạm Văn Hiên đang níu chân anh ấy?

Một quỷ hồn dẫn người tới cửa Phật?  Thật luôn hả!!?

Bình luận

Truyện đang đọc