Con sáo cứ nhởn nhơ chơi đùa, và chuyện đầu tiên nó đòi hỏi Phương Trường là một cái lồng chim.
Lý do rất thiết thực.
"Huynh đệ tốt, ta đã đồng ý cho ngươi cưỡi rồi thì ngươi cũng phải đến chăm sóc ta chứ nhỉ? Một chỗ đứng thì thế nào?"
Phương Trường cảm thấy khá hợp lý nên chạy ngay ra chợ xem lồng.
Chợ này có rất nhiều cửa hàng thú cưng nên kiếm lồng chim không khó.
Đang đi xem chợ, Phương Trường đột nhiên nhớ ra đặc tính của chim sáo nên nhắc nhở nó: "Ta nói này, ngươi biết nói chuyện thì nói ít ít thôi, đừng có mà quá phận quá đáng."
Chim sáo vỗ vỗ mặt Phương Trường: "Đừng có thiếu lễ phép như thế, ngươi cái gì mà ngươi, ta có tên đấy nhé."
"Vậy xin hỏi nên xưng hô thế nào đây?"
"Chủ nhân cũ hay gọi ta là Bát A Ca."
Bát A Ca? Có vẻ chủ nhân con sáo này là người nghiện phim kiếm hiệp.
Hai người sửa lại xưng hô, cùng nhau dạo chợ.
Bát A Ca khá thông minh, đông người hoàn toàn biến mình thành một con chim bình thường, đến chỗ vắng mới kề tai thì thầm với Phương Trường.
Coi như nó có nói ít đi thì cũng khiến Phương Trường phát cáu.
Có thứ chim gì mà soi mói đủ đường như nó không?
Lồng thiếu hoa, không.
Lồng quá đắt, không.
Lồng màu quá xấu, không.
Cơ hồ đi một vòng quanh chợ cũng chẳng tìm ra cái nào vừa mắt nó.
Cuối cùng Phương Trường đành bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi thích thế nào thì nói thẳng đi, đừng hành hạ ta nữa. Nói đi, thích cái nào chúng ta mua cái đó."
Chim sáo vẫy vẫy cánh, chỉ về một phía: "Cái kia, ta muốn cái kia "
Phương Trường nhìn sang, đó là một ông già đang ngồi xổm bên vệ đường. Bên cạnh ông ta là một cái lồng chim đen bóng, to ngang một đứa trẻ năm, sáu tuổi.
Cậu xem cái lồng chim, "Cái này . . . bao nhiêu tiền hở ông?"
Ông già hưng phấn chụp lấy tay Phương Trường mà chào hàng: "Này chàng trai trẻ, cậu tinh mắt đấy. Đây là mẫu mới nhất nhà tôi, nhìn chỗ phù điêu khắc kiểu Âu này xem, quá tinh tế luôn. Trưng trong nhà là sang xịn mịn khỏi bàn!"
Mỗi cái cửa lồng chim thôi mà ông ấy khen như thể đây là kiệt tác có một không hai trên đời, mà Phương Trường thì không đủ kiên nhẫn nghe, thế là vội vã cắt ngang: "Vậy nó bao nhiêu tiền hả ông?"
Nghe thêm nữa là cậu không mua nổi mất.
Ông già tỏ ra nguy hiểm: "Bình thường là tôi không bán đâu, nhưng hôm nay tôi nhìn cậu hợp mắt nên lấy rẻ, 2000 tệ."
Được rồi, 2000 thì 2000, miễn thứ phiền phức này hài lòng là được.
Phương Trường đồng ý mua cái lồng chim cùng Bát A Ca thắng lợi trở về.
Nghe giới thiệu thì cái lồng này đầy vẻ quý tộc cao sang.
Nhưng với cái bộ dáng hiện tại của cậu mà xách theo cái lồng này thì kỳ lắm.
Trên người vẫn còn nguyên bộ đồ bụi bặm chưa kịp thay, mặt chỉ tạm che cái khẩu trang cho đỡ tã, tay thì xách cái lồng cao đến hông, quái dị không ai bằng.
Về đến nhà, Phương Trường đổ gục ra sofa.
Nghĩ mà xem, vừa tan ca livestream đã phải hầu ông lớn phiền phức này đi mua lồng, hầu như chưa phút nào ngơi nghỉ.
Mệt chết cậu rồi!
Vốn Phương Trường chỉ định nằm chút thôi, nhưng chẳng biết đã thiếp đi từ bao giờ.
Chim sáo đầy hưng phấn lượn quanh cái lồng, nó lải nhải nhưng không thấy Phương Trường đáp lại, bay lại gần thì thấy cậu đang thản nhiên ngủ trên ghế sofa.
Bát A Ca lầm bầm gì đó, sau đó nó bay tới bay lui dường như băn khoăn lắm, nhưng cuối cùng bay thẳng vào phòng ngủ, lấy một tấm chăn mỏng đắp cho Phương Trường.
Đến lúc Phương Trường tỉnh dậy chỉ cảm thấy từng cơn đau lưng mỏi eo đến cùng cực ập tới. Ngay cả cái cổ cậu cũng sắp sái luôn rồi.
Phương Trường xoay xoay cổ, thấy trên người là một chiếc chăn mỏng. Ngẩng đầu nhìn chim sáo tràn đầy năng lượng cho dù một đêm không ngủ, cậu hào sảng nói lời cảm ơn: "Ngươi đắp chăn cho ta hả? Cảm ơn nhé."
Bát A Ca: "Hai ta thì khách khí với nhau làm gì?"
Phương Trường ngồi ngay ngắn lại, gãi gãi đầu một cách đầy lười biếng: "Chờ ta chút, tí ta xuống mua thức ăn hạt cho chim nhé? Yên tâm, hàng xịn."
Bát A Ca: "Thôi khỏi, ngươi ăn gì ta ăn nấy. Cho ta ăn đồ nóng nhé. Ai muốn ăn đồ hạt thì ăn, ta là chim thường à?"
Nếu như vậy thì dễ nuôi rồi.
Phương Trường: "Vậy được. Ta đói rồi, à mà này, ngươi chưa biết về tình huống của thế giới này đúng không? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé."
"Tình huống gì cơ? Không phải đây là không gian song song của thế giới tận thế kia sao?"
Phương Trường không ngờ con chim này lại có tư duy sắc sảo đến thế, liền giải thích thêm: "Cũng từa tựa là vậy. Nhưng thế giới này là một thế giới độc lập, riêng lẻ, không chút dính dáng gì đến thế giới vừa rồi đâu. Tôi là một streamer xuyên thời không. Nói vậy ngươi hiểu chứ?"
Bát A Ca lúc lắc cái cổ ngắn ngủn: "Hiểu rồi. Chủ nhân cũ của ta cũng thường hay xem mấy cái phim giống vậy lắm. À nhá, cái người đi cùng ngươi lúc trước . . .Ngài ấy làm gì vậy?"
"Anh ấy hả? Vừa là cấp trên vừa là sư phụ của ta?"
Tám a ca: "Sư phụ? Ngài ấy dạy ngươi cái gì?"
Phương Trường: "Tu tiên."
Bát A Ca đập cánh như động tác vỗ tay: "Bảo sao. Ngài ấy quá lợi hại luôn. Nhưng có vẻ ngài ấy không muốn thu ta làm đồ đệ, vậy ngươi thu nhận ta nhé."
Phương Trường: "Thôi khỏi. Trước tiên ngươi cứ luyện tâm pháp cơ bản nhất đi đã, rồi chờ một tuần nữa đến thế giới mới livestream coi tình hình thế nào. Hơn nữa, phải đi ngươi mới biết được thật sự là ngươi có muốn ở lại làm bạn đồng hành với ta hay không. Nếu ở lại thì phải học tập thêm nhiều đấy."
Ở thế giới này Phương Trường không cách nào dùng Bát A Ca làm vật cưỡi được.
Càng về sau các thế giới càng khó, mà bầu trời là yếu điểm lớn nhất của cậu nên chuẩn bị trước linh thú cưỡi là một điều vô cùng cần thiết.
Mà nếu sau này Bát A Ca thấy nguy hiểm quá, theo không nổi, muốn đi thì Phương Trường cũng không bắt ép.
Chim sáo bình tĩnh lại, nghĩ về những việc sắp phải trải qua, có vẻ sẽ nguy hiểm hơn cả ở tận thế kia nên có chút do dự: "Thôi cũng đành, cứ để cho ta trải nghiệm trước đã."
Một người một chim nói chuyện đến là vui vẻ, đang buôn hăng, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí.
Một người một chim liền tại loại này tương đối vui vẻ trong không khí đạt thành nhận thức chung. Hai người bọn họ không trò chuyện tiếp vài câu, Phương Trường điện thoại vang lên.
Phương Trường nhìn tên người gọi tới thì nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn bắt máy: "Alo!?"
Người gọi tới là Phạm Văn Hiên.
Không biết bên kia gặp vấn đề gì mà Phương Trường chờ mãi cũng không nghe thấy tiếng.
Rõ ràng đường truyền vẫn rất ổn: "Alo? Này alo? Bên ấy có người không vậy?"
Bát A Ca không nhịn được xen mồm vào: "Cuộc gọi quấy rồi thì nghe làm gì? Cúp đi chứ."
Phương Trường: "Không nghe thấy gì hết. Thôi đành cúp vậy."
"Chờ đã, đừng cúp vội!" Cuối cùng Phạm Văn Hiên cũng chịu lên tiếng.
Vì chuyện trước kia nên mỗi lần đối mặt với Phương Trường là Phạm Văn Hiên rất xấu hổ.
Thế nhưng Phạm Văn Hiên không thể trốn tránh được bởi anh ta đang vướng phải một quẫn cảnh khá khó khăn.
Thời điểm này thật sự Phạm Văn Hiên chỉ có thể tìm đến Phương Trường, chẳng một ai tin lời anh ta cả.
Nghĩ là làm, Phạm Văn Hiên gọi ngay cho Phương Trường.
Nhưng đến lúc cậu nghe máy thì anh ta lại chẳng biết nên nói gì.
"Anh có chuyện gì không? Không có thì để tôi cúp."
Phạm Văn Hiên: "Bây giờ chú đang ở đâu?"
Phương Trường: "Tôi ở nhà."
Phạm Văn Hiên: "Đợi đấy, anh đi tìm chú"
Phương Trường "? ? Tới tìm tôi làm gì?"
"Chúng ta ngồi nói chuyện chút." Chưa để Phương Trường nói gì anh ta đã vội cúp điện thoại.
Đầu óc Phương Trường loạn hết cả lên. Mà có vẻ Phạm Văn Hiên tìm đến nơi rồi mới gọi điện, bởi vừa cúp máy chưa được bao lâu thì chuông cửa đã vang lên.
Bên ngoài là Phạm Văn Hiên cùng với một đống quà cáp lỉnh kỉnh. Chưa kịp vào nhà anh ta đã dúi cái đống ấy vào tay cậu, cực kỳ nghiêm túc nói lời xin lỗi: "Quãng thời gian trước là anh sai, thực sự lúc ấy anh cũng không hiểu nổi bản thân nữa, hành động thiếu suy nghĩ y như biến thành người khác vậy. Nên là hôm nay anh muốn thành thật xin lỗi chú về những hành vi vô liêm sỉ ấy."
Phương Trường để anh ta vào nhà: "Anh nói anh có việc muốn nhờ tôi?"
Phạm Văn Hiên lúng túng ngồi xuống ghế sofa, có vẻ chuyện này khó nói lắm đây, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: "Là thế này, dạo đây anh hay nhìn thấy mấy vật bẩn thỉu."
Có lẽ là do lá phù cậu để lại lần trước, nhưng đáng lẽ theo lý thuyết thì đến lúc này phải mất hiệu lực rồi chứ? Tác dụng phụ chăng?
Phương Trường ngạc nhiên "Ơ?" một tiếng.
Một tiếng này khiến Phạm Văn Hiên hiểu lầm, thế là anh ta rối rít thanh minh: "Anh nói thật, là thật đấy! Cậu nhất định phải tin anh."
Phương Trường vẫn mải suy nghĩ, cậu gật bừa: "Ừ".
Có lẽ phản ứng của Phương Trường khác với mọi người xung quanh nên Phạm Văn Hiên thoáng yên tâm.
"Anh nhìn thấy mấy thứ đó khi ở nhà, nghĩ rằng nếu lên công ty ở thì mọi chuyện sẽ hết, cũng tránh cho người nhà phải lo lắng nhiều. Nhưng không, anh vẫn nhìn thấy. Sau anh mới phát hiện, tuy nhìn thấy nhưng chúng không có ý hại người. Có điều, có một thứ khiến anh rất không thoải mái, hơn nữa lần nhìn thấy nó là anh lại cảm thấy buốt đến tận xương, cảm giác ấy khó tả lắm."
Rất lạ. Vốn Phương Trường là chủ mưu nên chỉ định thản nhiên nghe, nhưng đến lúc này cậu lại muốn xác thực những điều anh ta nói rồi.
"Lần đầu tiên nhìn thấy thứ đó anh cảm thấy rất lạnh. Cực kỳ lạnh. Cũng không biết nó có phải ma quỷ gì hay không, vì nó khác đám ma quỷ trong phòng lắm. Thứ đó trú ngay dưới bàn trà nhà anh."
Nói đến đây, Phạm Văn Hiên hơi ngập ngừng nhưng lại thao thao bất tuyệt: "Anh đã bảo hai bác đập nát cái trà chết tiệt ấy đi, nhưng chẳng ai chịu tin cả."
"Thứ đó như thế nào?"
Phạm Văn Hiên vui mừng: "Cậu nguyện ý tin tưởng anh sao?"
"Vâng, tin. Anh miêu tả thứ đó đi, hãy thử cố nhớ xem nó có ký hiệu hay đặc điểm gì đặc biệt không?"
"Không có ký hiệu đặc thù gì cả, nó thoạt nhìn giống như tia nước. Có vẻ gốc rễ của nó ngay dưới bàn trà . . ."
"Chờ đã!" Phương Trường đứng bật dậy: "Tia nước? Phía dưới bàn trà?"
Thực sự có người đang nuôi Ác trùng?
Tia nước tụ thành chùm lan xuống đất . . . Thứ đó đến từ lòng đất vậy cái người nuôi đó đang ở đâu?
Phạm Văn Hiên thấy Phương Trường đang suy nghĩ, biết lúc này không thể quấy rối cậu, đành đưa mắt đến nơi khác, lơ đãng liếc đúng cái lồng chim bên cửa sổ.
Chim sáo đang rỉa lông, bắt được ánh mắt của anh ta, thế là nó lên cơn đanh đá: "Nhìn cái gì mà nhìn?"