Phương Trường vạn vạn không ngờ tới sự tình sẽ trở nên thế này.
Đối mặt với lưỡi kiếm lạnh lẽo đang chĩa thẳng ngực, Phương Trường đã chuẩn bị tinh thần vài giây nữa cậu với chim sáo sẽ thành cái sàng thịt tả tơi.
Bên ngoài, gần đó là vài đệ tử ngoại môn của các môn phái đang tìm chung quanh.
Một người trong số đó đánh mắt sang phía đường hầm: "Hay mình sang bên kia tìm thử?"
Người kế đó cúi đầu nhìn một thứ giống đồng hồ trên tay: "Chờ chút đã, kim quay loạn quá, chung quanh đây có điều bất thường."
Linh khí quanh miệng đường hầm cực nhiễu loạn, người kia khua khoắng tìm kiếm, chợt khựng lại.
Bên trong là Phương Trường với Bát A Ca đang giằng co với gã cầm kiếm.
Dường như bầu không khí ngưng trệ lại ngay lúc này.
Xung quanh im đến mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Thừa dịp Bát A Ca bay lại gần, Phương Trường túm lấy nó, ôm chặt: "Bảo tồn thể lực, đừng bay loạn nữa."
Theo bản năng, vốn chim sáo muốn giãy ra nhưng nghe cậu nói vậy thì lại thôi, yên lặng mặc cho cậu ôm.
Một người một chim căng thẳng nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm đang chầu chực đâm tới.
Nhưng không biết làm sao, người kia vẫn chưa chịu dứt điểm cho Phương Trường một nhát.
Phương Trường rón rén lùi lại vài bước, bày ra tư thế phòng ngự nhưng mãi vẫn không thấy bên kia hành động. Cậu linh cảm mình có thể thay đổi tình thế nên cố gắng kéo dài thời gian, mau chóng tìm cơ hội đột phá.
Phương Trường nhìn đối phương, gã có đeo mặt nạ. Một là mặt bị tổn thương, hai là không muốn người khác phát hiện ra mình.
Khi bị thương, người tu tiên thường sẽ trị liệu bằng pháp chú chứ ít ai lại dùng những phương pháp trị liệu cồng kềnh đến vậy.
Và tất nhiên, đối phương thuộc về vế sau.
Một cường giả Kim đan kỳ hóa trang thành người đàn ông vô gia cư, ẩn tu vi, đeo mặt nạ. Rốt cục gã là ai?
Cậu có thể đoán rằng gã sợ
linh khí bộc phát nên mới chậm chạp chưa đâm không?
Vậy cậu có nên liều mạng chống trả không?
Ngẫm đi nghĩ lại thì Phương Trường cậu vẫn không nên đánh cược thì hơn, dù sao tất cả kết luận kia đều chỉ là đoán mò.
Nhưng nếu những điều Phương Trường suy đoán là thật thì cậu vẫn còn cơ hội được sống. Đừng coi thường cậu với Bát A Ca, hai người cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp đâu.
Đột nhiên đối phương khẽ động đậy.
Phương Trường giật mình rút vũ khí. Cậu định chủ động công kích trước, nhưng đối phương lại móc ra một thứ gì đó rồi ném lên không trung.
Thứ đó hóa thành một tấm lưới lớn bao trùm lấy cả không gian.
Cảnh vật xung quanh dần biến đổi.
Phương Trường trợn to mắt: "Ảo cảnh?"
Xem ra phán đoán của cậu là đúng, người này quả thật đang tránh né thứ gì đó. Có lẽ thứ tránh né gã đang ở gần đây nên gã mới chủ động tạo cơ hội tốt cho bọn họ.
Lúc này Phương Trường cùng Bát A Ca đã hoàn toàn rơi vào ảo cảnh.
Nơi này hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài nên gã kia không kiêng dè gì nữa, mặc sức vận linh lực.
Một người một chim cứ thế chết đi trong ảo cảnh, không một vết tích, cũng chẳng ai hay.
. . .
Vốn câu chuyện phải là như vậy.
Mắt thấy ảo cảnh đã bao trọn hoàn toàn không gian, Phương Trường bật cười, thừa dịp đối phương chưa kịp ra tay, cậu ra tay đánh một pháp ấn thẳng vào mi tâm chim sáo.
Tất cả mọi người trong ảo cảnh đều có thể tự do sử dụng linh lực bởi nó như một không gian song song vậy. Hơn nữa, đây là một không gian khép kín nên có làm gì cũng chẳng ai phát hiện, đúng nghĩa nơi gϊếŧ người giấu xác hoàn hảo.
Nhưng ảo cảnh từ pháp bảo có một nhược điểm chí mạng chính là kích thước cố định.
Vì cố định nên đương nhiên chỉ chứa được những vật nhỏ hơn nó, nếu không ảo cảnh sẽ sẽ căng nứt rồi phát nổ.
Và đương nhiên, một khi ảo cảnh phát nổ thì chắc chắn chủ nhân của nó sẽ là người đứng mũi chịu sào, gánh mọi thương tổn.
Lan man như vậy kỳ thực cũng chỉ để giải thích cho ý chính.
Không gian này không to bằng nguyên thể của Bát A Ca! ! !
Vốn trình độ của Phương Trường mà phải đối đầu với cường giả Kim đan hậu kỳ thì chắc chắn phải chết.
Ai mà ngờ được gã lại dại dột dùng pháp bảo mở ra ảo cảnh.
Sau khi mở phong ấn, Phương Trường nhanh tay ném chim sáo vào không trung, còn cậu thì nhanh chân chạy về một góc của ảo cảnh, thư thả ngồi xuống.
Trong không trung, chim sáo dần biến lớn.
Ngay khi vị cường giả kia lao thẳng đến đâm chim sáo thì nó đã đè lên gã trước.
Phương Trường chưa nói tiếng nào đã cởi bỏ phong ấn và chim sáo cũng chẳng lấy gì là vui vẻ.
Ép chết chim rồi! ! !
Sao chỗ này lại chật đến vậy cơ chứ. Đầu không thẳng nổi, chân khum khum, ngay cả cánh cũng chẳng được giang rộng.
Chim sáo khó chịu đến phát điên, nó liều mạng ưỡn ẹo thân thể cố tìm một nơi thoải mái hơn. Nhưng mới cựa mình chưa được bao lâu đã nghe răng rắc.
Ảo cảnh kia hoàn toàn vỡ nát.
Phương Trường o ép một góc cũng không quá khó chịu bởi chim sáo đã tận lực tránh chỗ cậu ra.
Không bao lâu sau, xung quanh trở lại như cũ.
Đuôi chim sáo dính vệt máu dài, và sau cái đuôi đó là cường giả kim đan đang nằm bẹp dưới đất mà thở, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Vệt máu đó là của người kia, khi ảo cảnh vỡ nát, chính gã đã thổ huyết phun ra.
Bát A Ca bay vòng vòng, cảm giác sau lưng rất khó chịu nhưng không nhìn được, cứ thế gào loạn lên: "Phương Trường, ngươi nhìn hộ ta đi, đuôi ta làm sao thế? Ta cứ thấy bết bết . . .?"
Bay qua bay lại thế nào mà lại quật ngã người kia đang nỗ lực vịn tường đứng lên.
Cường giả Kim đan kia tên Tống Triều, hôm trước vừa bị sư phụ đánh đến trọng thương, cố lết được đến đây thì cũng là cung hết đà. Nhưng tốt xấu gì lạc đà gầy còn hơn ngựa béo phải không, cường giả Kim đan hậu kỳ như gã đối phó với một thằng nhóc mới Trúc cơ và một chim lắt nhắt cũng chẳng là vấn đề gì to tát.
Chẳng ngờ hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rõ ràng một thiên chi kiêu tử, một thiên tài kiệt xuất như gã lại thất bại dưới tay thứ rác rưởi đó.
Tống Triều tức đến run người, tiếp tục thổ huyết, phun ra búng máu lớn.
Ông trời thật bất công.
Sư phụ phân biệt đối xử, chỉ coi trọng mình sư đệ, mỗi vậy thì thôi đi, nhưng hôm qua còn vu oan, kêu gã bị Ác trùng xâm nhập, còn muốn bắt nhốt gã nữa chứ!
Buồn cười thật đấy, thiên hạ rộng lớn này há chẳng còn chỗ cho gã dung thân sao!?
Thế gian này ganh tị với tài năng của gã đến mức quá đáng luôn rồi.
Tống Triều cố mãi nhưng vẫn không đứng lên nổi, đành ngã phịch xuống đất. Gã tự mình chọc tức mình đến ngất đi.
Đột nhiên có con sâu nhỏ màu vàng chui ra từ cơ thể Tống Triều, hóa thành tia chớp vọt thẳng đến chỗ Phương Trường.
Đó mới chỉ là Ác trùng mẹ, nó linh cảm được ký chủ đang dần suy yếu nên chỉ có thể liều mạng chui ra tìm ký chủ mới. Đương nhiên rồi, phải chủ động chứ, đâu thế ngồi bó chân chịu chết.
Mục tiêu tốt nhất ở đây là Phương Trường.
Nhưng đừng quên, Tống Triều còn cách Phương Trường một khoảng lớn là Bát A Ca.
Trùng hợp là đúng lúc chim sáo quay người há mỏ nói gì đó.
Con sâu kia phi thẳng vào mỏ nó.
Đã vào mỏ rồi thì dễ gì có chuyện buông tha, theo bản năng, chim sáo nhai nhai . . .
Nuốt luôn rồi! ! !
Nhìn thấy cảnh này, thừa dịp chưa có người vô gia cư nào đi lạc vào đây, Phương Trường thu nhỏ chim sáo lại rồi bế lên, nhéo cánh nó: "Vừa nãy ngươi nuốt cái gì thế?"
Chim sáo: "Sao ta biết được?"
Phương Trường: "Lúc trước ngươi thề độc làm chim cũng phải có tôn nghiêm của chim, không ăn bậy uống bạ cơ mà?"
Chim sáo trả treo lại ngay: "Thì tại nó rơi trúng miệng ta đó chứ."
Mỡ dâng đến miệng rồi mà không nuốt thì đúng là thiên lý khó dung.
Phương Trường: "Mà khoan đã, lạc đề rồi, vứt cái tôn nghiêm vớ vẩn ấy sang một bên đi. Thân thể ngươi có sao không? Không thoải mái chỗ nào?"
"Làm gì mà nghiêm trọng đến thế, chẳng có gì cả. Chỉ là —— hix —— hơi đói."
Phương Trường sợ nó nguy hiểm, nhất quyết bắt nó phun ra bằng được.
Nó còn chưa no kia kìa, sao tên này còn dám bắt gã phun ra cơ chứ! ?
Chim sáo mất hứng phản kháng, nó đột nhiên tức giận, vừa cào cấu vừa đạp vào tay Phương Trường liên tục.
Thấy chim sáo vùng vẫy quá gay gắt nên Phương Trường chỉ đành bỏ qua.
Bên ngoài cuối cùng cũng có người cảm nhận được sự bất thường trong đường hầm này.
Thời điểm các đệ tử ngoại môn kia chạy tới là chứng kiển cảnh một đứng một nằm, Tống Triều hôm mê còn Phương Trường đứng ôm chim sáo.
Tống Triều bị chế ngự, nhưng tìm mãi cũng không thấy con Ác trùng mẹ kia đâu.
Thế nên họ định kiểm tra sang Phương Trường.
Phương Trường không biết mấy người đó có mục đích gì, nhưng thấy họ giơ ra được huy huy hiệu của hiệp hội nên đàng hoàng cho họ kiểm tra.
Thuận tiện làm kiểm tra cho chim sáo luôn.
Họ bận rộn nguyên một giờ đồng hồ mà chẳng thấy Ác trùng đâu.
Phát điên luôn rồi. Sao nó lại mất tích được cơ chứ?
Trên người của Tống Triều vẫn còn dấu hiệu của Ác trùng, chứng tỏ nó rời đi chưa được bao lâu.
Vậy đâu mới là ký chủ mới của nó?
Là người duy nhất chứng kiến sự việc, Phương Trường bị người của hiệp hội tới tấp hỏi chuyện.
Hỏi đi hỏi lại chục lần, cuối cùng người của hiệp hội cũng phải cay đắng chấp nhận sự thật —— Ác trùng bị con chim này nuốt mất rồi.
Người phụ trách muốn đem chim sáo về nghiên cứu, nhưng chim sáo sợ nó phải lên bàn mổ nên sống chết không chịu. Họ thấy Phương Trường cùng chim sáo không nguyện ý, hơn nữa quy định cũng ghi rõ rồi, không được tùy tiện ép buộc động vật đã khai linh trí. Thế nên nên họ chỉ đành kéo Phương Trường lại mà tha thiết dặn dò, kêu cậu thường xuyên theo dõi chim sáo, nếu có gì bất thường là phải báo cáo ngay với hiệp hội.
Phương Trường luôn miệng bảo đảm sẽ cẩn thận thì mới chuộc được chim sáo về.
Chim sáo bị kéo qua đưa lại đến bực mình, nó bắt đầu hối hận tại sao lại ăn bậy uống bạ để rồi hại thân thế này.
Theo lời họ nói thì toàn bộ sự việc là do thứ vàng vàng chim sáo vừa nuốt.
Tưởng rằng chỉ đến xem thăm thú tình hình thôi, chẳng ngờ ngay bước đầu đã chạm mặt trùm cuối. Nghĩ lại quả thật lạnh hết cả sống lưng.
Vạn nhất gã đó không dùng pháp bảo mở không gian mà liều mạng đâm chết cậu thì bây giờ xác cậu với chim sáo đã sớm lạnh, còn đâu cơ hội đứng đây mà lo với sợ cơ chứ.
Phương Trường vỗ ngực tự trấn an bản thân, vừa ngẩng đầu đã thấy boss đại nhân đứng ngay đó.
Không biết anh ấy đến khi nào, chẳng rõ anh ấy đứng đây đã bao lâu.
Lệ Minh Viễn chỉ lẳng lặng đứng nhìn Phương Trường.
Ánh mắt sâu thẳm đến mức ta nhìn thẳng vào đó cũng chẳng đoán nổi hắn đang nghĩ gì.