Ban ngày mà mặt trời yếu hẳn, có lẽ trời sắp vào thu. Gió lạnh chớm bay về từng đợt, nó tràn vào từng thớ đất, xua tan đi vài tia nắng còn ngoan cố bám trụ.
Nhắc đến mặt trời, người ta luôn nghĩ đến đủ mọi loại điều tốt đẹp, ví như tương lai sáng lạn, hiện tại bình an. Chỉ cần mặt trời vẫn cháy thì hi vọng của chúng ta sẽ chẳng thể tắt.
Phương Trường giơ tay che nắng, khẽ nheo mắt nhìn trời xanh.
Nơi này là địa ngục trần gian, nhưng nó cũng là thiên đường. Bởi trong tình hình thế này, không khí trong lành hơn, chỉ cần đứng im thôi đã cảm nhận được mùi của hoa cỏ, của thiên nhiên mà người ta không thể nhận thấy giữa chốn bụi bặm thành phố.
Bầu trời quang mây như vừa được gột rửa, tinh khiết đến ngỡ ngàng.
Tận thế đem đến đủ điều khốn cùng, nhưng nó lại làm lơ thiên nhiên. Nhờ vậy, cây cỏ, thiên nhiên được dịp hồi sinh.
Bản thân Phương Trường cũng không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không có phút thảnh thơi ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm ấy.
Mệt rồi thì hãy để tâm hồn nghỉ ngơi đôi chút.
Đột nhiên sau lưng có cánh tay ai đó vòng ra ôm chặt lấy cậu.
Phương Trường ngoái đầu, Lệ Minh Viễn bắt được ánh mắt ngơ ngác của cậu, liền bịa ra một lý do rất có sức thuyết phục: "Để tôi dìu em, chói quá ngã sấp xuống mất."
Phương Trường biết lúc này mình nên đẩy Lệ Minh Viễn ra, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, chỉ thấp giọng "Vâng" một tiếng, tiếp tục ngẩng đầu ngắm trời.
Dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nghe vậy, vòng tay của Lệ Minh Viễn siết càng thêm chặt.
Dưới ánh mặt trời, khung cảnh đó hài hòa, ấm áp đến lạ kỳ.
——
Theo quy định, trong 24 giờ tiếp theo phải rời khỏi thế giới này, mặc dù vẫn được nhận vật phẩm khen thưởng đầy đủ nhưng Phương Trường muốn nán lại thêm đôi chút.
Trong nước có bệnh dịch, mà Phương Trường nhỡ bán một thùng cá cho người xem đưa quyển sổ ghi chú kia.
Nhưng Phương Trường tin người đó sẽ không dùng thùng cá vào những việc bất chính, hơn nữa, boss đại nhân đã báo cáo lên với hiệp hội, chắc chắn họ sẽ đưa ra hình thức xử lý thỏa đáng.
Ngoại trừ vấn đề về nguồn nước, Phương Trường cũng đã hỏi Lệ Minh Viễn cái đống tinh hạch cậu từng bán. May mắn là không có vấn đề gì, tuy chúng có liên quan đến đám zombie nhưng nếu biết tinh chế thì độ ảnh hưởng không lớn, nếu to chuyện thật thì cũng có người của hiệp hội đến xử lý rồi.
Thế trong mấy giờ cuối, bạn Phương Trường nghèo nàn của chúng ta ra sức đăng bán tinh hạch zombie cao cấp.
Hai người quyết định âm thầm rời đi. Ôn Lỗi Lỗi đang phát điên với mấy thí nghiệm nên Phương Trường không muốn làm phiền. Về phần Tôn Lôi thì bỏ đi, vì để bảo vệ tính mạng của cô ấy thì cậu quyết định không gặp.
Còn đám Long Thất thì ——
Phương Trường thả thần thức ra tìm.
Sau sự kiện cá trê kia, ngoại trừ Long Thất quyết tâm ra đi tìm thứ gì đó, những người còn lại vẫn ở yên nơi cũ.
Cơ bản, đối với bọn họ mà nói, tuy bạn chết cũng buồn đấy nhưng thói đời mà, ngày nào chẳng có cả chục người chết đi? Ở chết, ra ngoài còn chết thảm hơn, chi bằng cứ ở yên một chỗ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Trường thấy chẳng có ai cần thiết phải chào.
Phương Trường không cần, đương nhiên Lệ Minh Viễn lại càng không cần.
Hai người lẻn vào đoàn tiểu đội ra ngoài tìm vật tư, đàng hoàng xếp hàng ra ngoài, một đi không trở lại.
Mãi cho đến chạng vạng, Tề Hưng Quân không thấy Hoàng Kinh Giản đâu liền bất an. Ông nhớ ra Hoàng Kinh Giản rất thân với Phương Trường, thế là cử thư ký Trầm đi tìm hai người.
Đến nơi, thư ký Trầm tình cờ đụng mặt người chuẩn bị công tác "Bổng đánh uyên ương" vô cùng kỹ lưỡng Tôn Lôi cùng với Ôn Lỗi Lỗi đang vui mừng hớn hở.
Hai người này cũng vì tìm Phương Trường mà đến nhưng chẳng ai thấy cậu ở đâu cả.
Thế là ba người cùng nhau đến khu nhà của Hoàng Kinh Giản.
Không thấy người đâu, ngay chính căn nhà cũng chẳng còn hơi người.
Ba người yên lặng vài phút lâu, mãi mới nhận ra hai vị cường giả này đã đi thật rồi.
Đến như từ trên trời rơi xuống, đi thoảng nhẹ như gió bay.
——
Tại bệnh viện.
Về cơ bản, Đồng Phong đã khôi phục hoàn toàn nên đang thu dọn đồ đạc rời đi. Bên cạnh cạnh tiểu Lưu đang thì thầm muốn nhờ Đồng Phong tham vấn cho cách tán người mà cậu ta thích.
Đồng Phong nghe vậy, cốc đầu bạn một cái thật vang: "Thằng nhóc này, thế dám chối người tối hôm đó không phải là cậu."
Tiểu Lưu ngơ ngác, rõ ràng không phải nhưng đang có việc cần nhờ nên cười hì hì nhận luôn: "Là tôi là tôi, Phong ca, anh xem —— "
Đồng Phong phất tay: "Được rồi, trùng hợp cô gái kia là thành viên tổ nghiên cứu sát vách với chị dâu cậu, để tôi đi hỏi xem thế nào."
Cùng tầng là Đồng Tư cũng đang dưỡng thương. Vẫn bộ Đường phục ấy, chỉ có điều đã nhàu nát đến thảm hại. Hiện tại nhân lực dưới trướng của Mao Tuấn Ba và Đồng Tư đã giảm mạnh, chỉ còn tầm khoảng hai mươi người không lý tưởng nên chẳng biết đi đâu. Nếu như Đồng Tư có thể lộ diện trấn an thì tình hình cũng không tệ đến mức này, chỉ trách những tia sét to sậm ngoài kia cứ nhìn thấy gã là đánh, tựa hồ không bao giờ chấm dứt.
Mỗi lần nhìn thấy sét là đầu Đồng Tư lại tự động nhớ tới Phương Trường.
Ngày nào cũng bị dày vò đến thảm, gã chắc mẩm thằng khốn làm ra trò này chỉ có thể là Phương Trường.
Hiện tại Phương Trường đang là dị năng giả khu an toàn tập trung bồi dưỡng nên gã không thể báo thù, nhưng rồi sẽ có một ngày, một ngày nào đó ——! !
Ba người đám Mao Tuấn Ba vừa được tiêm thuốc giảm đau mà mồ hôi cứ túa ra như thể vừa được vớt từ dưới nước lên.
Ở ngoài, nguyên viện nghiên cứu đang đầu bù tóc rối tìm ra nguyên nhân vì sao bọn họ đã biến thành quái vật rồi đột nhiên hồi phục hình người như cũ từ mấy mẫu máu mới lấy.
Tại phòng thí nghiệm dưới lòng đất, ở một góc tủ thí nghiệm của Ôn Lỗi Lỗi có dán một tờ giấy to đùng, phía trên là một hàng chữ đỏ sậm: "Thí nghiệm lần 1 – Thành Công".
Ở thế giới ấy, chỉ có đống tinh hạch chất thành núi mà Lệ Minh Viễn hay vứt bừa dưới đất đột nhiên biến mất mới có thể chứng minh bọn họ đã từng tồn tại.
Hai người cứ thế mà đi, không một câu báo trước, chẳng một lời tạm biệt.
Cũng chính vì thế mà trở thành huyền thoại của khu an toàn Châu Khánh này.
Một người cứu tiểu đội chủ lực thoát khỏi zombie cấp bốn, phát hiện bệnh dịch dưới nước và cung cấp manh mối quan trọng có thể cứu loài người khỏi tận thế. Người kia bảo vệ chu toàn lãnh đạo cấp cao, thành công tiêu diệt đám cá trê ranh ma, đuổi luôn chim biến dị, đã thế còn tiện tay giải quyết vấn đề thiếu thốn lương thực của khu an toàn.
Chẳng ai biết bọn họ đi đâu, âm thầm đến và cũng âm thầm đi. So với những người cậy sức mạnh mà ép khu an toàn cung cấp tài nguyên đến mức quá đáng kia thì hai người này mới xứng đáng với hai chữ "Cường giả".
———
Phương Trường không phải "Lôi Phong", cậu bảo boss đại nhân giữ lại những ký ức ấy cho họ, thú vị mà. Trước khi đi, Phương Trường còn tranh thủ líu lo với người xem, kiếm thêm chút tiền mới chịu tắt livestream rời đi.
Lệ Minh Viễn chiều theo ý cậu, đồ đệ nói cái gì thì chính là cái đó.
Chỉ nhờ cái mồm mà Phương Trường đã kéo đầy thanh EXP một cách đáng kể, cho dù không cần lộ mặt.
Trên đường, Phương Trường cười với người xem đến mức quên luôn xung quanh, chỉ đành để Lệ Minh Viễn bảo hộ cậu chu toàn khỏi đám zombie kia.
Đây cũng là một cách tích công đức nên Lệ Minh Viễn chẳng ngại. Hắn đi ngay sau Phương Trường, cứ thấy có uy hiếp là ra tay ngay, căn bản không có sân khấu cho Phương Trường biểu diễn.
Trước đó Phương Trường đã được phổ cập khoa học rằng là chỗ nào có càng nhiều zombie thì lại dễ gặp zombie cao cấp.
Đương nhiên rồi, người nhiều nên nguồn lương thực phong phú, không tiến hóa thì hơi phí.
Chỉ cần nguồn lương thực giàu mạnh thế này thì zombie bình thường có thể dễ dàng thăng lên cấp hai, tích cực chém gϊếŧ đồng loại rồi lấy tinh hạch đi thăng cấp ——
Chính xác thì quá trình này y hệt cách nuôi Cổ trùng, Độc trùng càng nhiều, Cổ vương càng lợi hại.
Vậy nên càng ở trung tâm thành phố thì càng nguy hiểm.
Nếu như là thường ngày thì Phương Trường sẽ kiêng kỵ mà né ra.
Nhưng hôm nay có đại thần bảo kê cậu mà! ! !
Cảm giác có hậu đài thực sự rất thoải mái.
Phương Trường xắn tay áo lên cho tiện. Mọi người tưởng cậu sẽ lao vào đánh nhau ư? Không, xắn tay áo lên cho tiện buôn chuyện với người xem.
Hai người may mắn tìm được một chiếc motor còn hoạt động, thế là cứ thế Lệ Minh Viễn chở Phương Trường phóng thẳng vào trung tâm thành phố.
Đột nhiên hai người đụng trúng một con zombie biến dị cấp năm.
Biến dị về cái gì thì Phương Trường không biết, bởi cậu chưa kịp nhìn thì nó đã gục.
Phương Trường thấy hắc khí đậm đặc vờn quanh xác con zombie, thế là lẳng lặng nhảy xuống bổ đôi óc nó ra lấy tinh hạch. Đã thế cậu còn giả bộ trượt tay ném nó vào không gian phòng livestream.
Đến khi ngồi vững trên xe, cậu nghe rõ mồn một tiếng cười khẽ của Lệ Minh Viễn.
Phương Trường như cân nhắc giữa ranh giới sống và chết, cuối cùng dựa đầu vào tấm lưng vững chãi của Lệ Minh Viễn cho khỏi gió rồi lấy hết dũng khí ra hỏi: "Sao vậy ạ?" Diễn rất đạt.
"Tinh hạch đó cho em nhưng đừng bán đi nhé, chờ tôi tinh luyện rồi cho em hấp thu. Mấy tinh hạch cùng đẳng cấp cũng có, nhưng không cho em được, phải nộp hết cho hiệp hội. Có điều phòng livestream này đang khóa nên mang không ai biết đâu."
Phương Trường: "Đây là... BUG?"
Lệ Minh Viễn dùng một tay vận khí đẩy bay zombie, tay còn lại kéo Phương Trường lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng: "Không, nếu lần tới em livestream thì đẳng cấp của của phòng sẽ thăng theo, bọn họ sẽ không có căn cứ nghi ngờ."
Phương Trường nghe vậy, không khỏi cảm thán kế này hay.
Vừa có thể nâng tu vi, vừa nâng được đẳng cấp phòng livestream, quá hời.
Mà ngẫm đi ngẫm lại, cậu mới chỉ livestream được ba lần thôi đấy.
Việc này mà đến tai các streamer khác thì chắc bọn họ khóc ra máu mất.
Bởi ai cũng biết, muốn nâng cấp phòng livestream, ngoại trừ độ người xem đột nhiên tăng cao thì đều phải dựa vào tu vi.
Tu vi càng cao, đẳng cấp phòng livestream càng lớn.
Và quá trình tu luyện nâng tu vi là cả một vấn đề nhức đầu.
Có những người dãy dụa mãi cũng chỉ khựng lại ở Trúc cơ, mấy thập niên sau dù có nỗ lực đến mấy cũng không khá lên nổi.
Ngay cả chút vật phẩm cũng phải nộp gần hết lên trên, thật sự rất nghèo.
Thấy chỉ riêng cậu được ưu tiên đến mức này, ngay cả Phương Trường cũng phải ghen tị với chính mình ấy chứ!