Mắt thấy súng laser thuận lợi dung hợp vào đan điền, Phương Trường đang muốn thở một hơi dài cho nhẹ nhõm thì đột nhiên trận pháp bốn phía rung chấn kịch liệt.
Từng đợt lôi kiếp bổ xuống dày đặc không ngừng nghỉ, cơ hồ muốn phá nát trận pháp rồi làm gỏi Phương Trường ngay tại đây.
Trong nháy mắt, cậu cảm giác linh thạch duy trì trận pháp sắp bị rút khô hết thảy năng lượng nên chỉ đành vội vã lấy đồ từ túi Càn khôn ra bổ khuyết vào mắt trận, cố gắng trụ vững.
Tình huống khẩn cấp như vậy, khó tránh khỏi sẽ luống cuống tay chân. Thả xong viên linh thạch cuối cùng, Phương Trường thở ra một hơi, nhưng chưa kịp thoải mái thì súng laser nơi đan điền rối loạn hết cả lên.
Ban đầu Phương Trường chỉ cho rằng đan điền mình không khỏe do tâm tình hoảng hốt gây nên, nhưng cẩn tắc vô áy náy, cậu phải sớm xem xét thôi, không thì chậm trễ mất.
Phương Trường vội vã muốn lấy súng laser từ trong đan điền ra xem xét nhưng súng laser lại đang quấn quýt với khí tức đan điền, sợ rằng một khi tách ra sẽ tác động mạnh tới tĩnh mạch, gây hỗn loạn linh lực.
Nhà dột còn gặp mưa, sau khi đúc thành công pháp khí thì lôi kiếp càng lúc càng hung tợn. Cậu đã tiêu hao quá nhiều linh lực cho việc luyện khí, sợ rằng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Phương Trường nghiến răng, cứng rắn chống đỡ tới độ cánh tay cũng nổi đầy gân xanh luôn rồi.
Đúng thời khắc mấu chốt, đột nhiên có tiếng Lệ Minh Viễn vang lên: “Em đừng duy trì trận pháp nữa, lôi kiếp này không chỉ hỗ trợ Kết đan mà còn hỗ trợ sản sinh khí linh nữa.”
Phương Trường nghe giọng nói quen thuộc thì mới đầu là thả lỏng tinh thần, ngay sau đó mới ngỡ ngàng ngơ ngác trước việc mà boss đại nhân nói.
Cái gì…? Lôi kiếp hỗ trợ sinh khí linh?
Thần thức của Phương Trường dò vào đan điền mình.
Trong đan điền, súng laser đang cực kỳ kích động. Phương Trường tỉ mỉ quan sát thì nó càng run rẩy hơn. Quả thực không phải do cậu hoảng hốt mà là khẩu súng này đang run rẩy.
Thứ này sinh khí linh?
Tuy rằng bây giờ khí linh đó vẫn chưa thành thục nhưng cũng đủ để súng phân biệt phải trái đúng sai.
Nghĩ rồi Phương Trường nhìn bốn phía xung quanh, lôi kiếp đã bổ xuống hai lần, hiện tại trận pháp này khó giữ được bao lâu nữa rồi.
Phương Trường muốn tách khẩu súng ra, nhưng khí linh đã ngăn nó lại. Hiện tại khẩu súng đó như đứa trẻ, chỉ biết hành động theo bản năng, nó cảm thấy đan điền nhiều linh khí của Phương Trường là chỗ an toàn nhất nên mới chống cự không ra. Dù run rẩy, dù sợ hãi đến mấy cũng nhất quyết không ra.
Bất đắc dĩ, Phương Trường chỉ có thể vừa chống lại lôi kiếp, vừa cố gắng rút súng laser ra khỏi đan điền.
May mà cậu vẫn thành công rút được nó ra.
Đến lúc này thì Phương Trường mới thật sự được buông lỏng.
Trong phút chốc, Phương Trường không miễn cưỡng chống đỡ trận pháp nữa, cứ mặc cho nó vỡ vụn rồi cho súng laser nghênh đón lôi kiếp.
Lôi kiếp đầu tiên bổ xuống, trong nháy mắt, súng laser đã hấp thu gần như hoàn toàn.
Mới chỉ hấp thu một tia sét thôi mà thân súng laser đã thêm một lớp màu bạc lấp loáng, thỉnh thoảng còn có vầng sáng tím nhạt chợt lóe lên.
Gần đó Lệ Minh Viễn vẫn âm thầm bảo vệ Phương Trường, không cho lôi kiếp đánh trúng cậu, khống chế sao cho lôi kiếp chỉ trúng súng laser.
Phương Trường vẫn tập trung cho súng hấp thu linh khí từ lôi kiếp, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu quan sát trạng thái mây trên trời.
Màu mây dần nhạt bớt, cuối cùng Phương Trường cũng hữu kinh vô hiểm vượt qua lôi kiếp, tiện thể ăn hôi của nó vô số chỗ tốt.
Lời to rồi!!
Dưới Thiên Ly Hỏa của Lệ Minh Viễn cùng lôi kiếp luyện hóa, súng laser vô tình dưỡng ra khí linh. Không chỉ có vậy, trong mấy tia sét cuối cùng ẩn chứa năng lượng mặt trời nên việc Kết đan của Phương Trường phải nói là thành công rực rỡ. Tuy rằng chuyện súng laser sinh khid linh có chút bất ngờ, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của Phương Trường bởi chưa kịp luyện kiếm laser nhưng thế đã hài lòng lắm rồi.
Mây mù tản đi, bầu trời trong xanh trở lại, ánh nắng đẹp đẽ bao trùm không gian.
Dưới ánh nắng đó, đan điền của Phương Trường kịch liệt giao động.
Vô số năng lượng đang tràn vào đan điền cậu.
Rất nhanh sau đó năng lượng được luyện hóa, tinh chế thành viên Kim đan quý báu.
Biết đã thành công, Phương Trường thay đổi tư thế, bắt đầu củng cố tu vi. Chờ mở mắt, thứ đầu tiên cậu thấy là ánh mắt ấm áp của boss đại nhân. Không biết Lệ Minh Viễn đã đứng nhìn cậu bao lâu, nhưng điều đó chẳng còn quan trọng nữa, bây giờ cậu rất hưng phấn: “Em thành công rồi!!!”