PHONG MANG

Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ

* * *

Không muốn làm bóng đèn, Hàn Đông rất nhanh là trở về, Lý Thượng hiểu ý, ra ngoài đi dạo tới tối, lúc về vừa tới thang máy đã nghe “động tĩnh” dị thường.

“Nhanh một chút, nhanh một chút nữa đi.” Là giọng Hàn Đông.

Nam Trinh giọng nhẫn nhịn, “Có được không?”

Lý Thượng cúi đầu nhìn đồng hồ, mới hơn tám giờ, hơi bị đỉnh! Nhón chân đi qua, lặng lẽ đẩy nhẹ cửa một cái, mắt láo liên như ăn trộm, đột nhiên chỗ nào đó bị giữ lại.

Đậu má!

Lý Thượng một tay đẩy cửa, trước mắt là cảnh Nam Trinh đang thắt lọn tóc nhỏ cho Hàn Đông. Hơn nữa còn đan con rết, chi chít trên đầu Hàn Đông, càng thể hiện một loại khí tràng tà ác lạ.

Nam Trinh cười ân cần hỏi thăm Lý Thượng, “Anh về rồi?”

Lý Thượng có chút xấu hổ, cúi đầu ừ một tiếng, “Tôi chỉ định về lấy mấy thứ rồi lại đi.”

“Trễ vậy rồi cậu còn muốn đi đâu nữa?” Hàn Đông hỏi.

“Phòng đối diện, xéo một chút.”

Người anh em ở phòng đối diện xéo một chút tên là Diệp Thành Lâm, là người cùng Hàn Đông dọn qua sống ở đây, đã là hàng xóm suốt ba năm. Bình thường Diệp Thành Lâm thường ghé thăm Hàn Đông, qua lại một thời gian với Lý Thượng cũng trở nên thân thiết.

“Xem ra bạn gái cậu ta không tính đi, đêm nay chỉ có thể ngủ với anh một đêm.” Lý Thượng nói.

“Đông tử sẽ không để cô ấy ở lại qua đêm đâu.”

“Sao anh biết?” Lý Thượng hơi buồn bực.

Diệp Thành Lâm cười hừ một tiếng, “Không tin cậu cứ chờ thử đi.”

Hai giờ sau, Lý Thượng theo Diệp Thành Lâm từ trong phòng đi ra, Nam Trinh quả nhiên đã đi rồi, để lại Hàn Đông một mình một người với kiểu cách chất chơi ngồi trong phòng du đãng.

“Sao cậu không để cô ấy ở lại đây?”

“Tôi phải đi lúc sáng sớm mà!” Hàn Đông hai mắt tỏa sáng, “Từ nguồn tin bí mật, ngày mai có đoàn phim lớn tới đây chọn người!”

Lý Thượng khinh bỉ, “Anh có phải diễn tới nghiện rồi không? Cả bạn gái cũng bỏ rơi được.”

“Không liên quan tới chuyện nghiện diễn.” Hàn Đông thở dài, “Tôi không thể để về già rồi mà vợ con vẫn ngủ giường hơi được. Nếu là người phụ nữ khác, vậy thì ngủ sao cũng được, nhưng Nam Trinh thì không giống những cô gái khác. Tôi muốn cùng Nam Trinh ăn nên làm ra, kiên trì lo chuyện chính sự trước.”

Lý Thượng lần đầu tiên thấy vẻ bất đắc dĩ không kiềm chế được, nhìn ánh mắt Hàn Đông khắc sâu hai chữ “trách nhiệm. Trong lòng khẽ động, vỗ vỗ vai Hàn Đông nói: “Cô gái này không tệ, phải nỗ lực lên!”

Sáng thứ hai năm giờ rưỡi, cửa Studio Bắc Ảnh đã chật kín chỗ.

“Xem ra bữa nay thật sự có người về, đông như vậy…” Lý Thượng cảm thán.

Hàn Đông không nói chuyện, ánh mắt sắc như móc câu dừng trên người vị mỹ nữ bên cạnh.

Lý Thượng chọn cậu một cái, “Đứng đắn một chút! Anh đã quên là tới đây vì ai rồi hả?”

“Tôi đang dùng ánh mắt lên án cô ta, mặc ít như vậy, thật vô liêm sỉ.

Lý Thượng “…”

Cửa studio Bắc Ảnh đột nhiên mở ra, một đám người tiến vào, Lý Thượng cũng vọt tới, Hàn Đông không nhanh không chậm theo sát phía sau.

“Tránh ra tránh ra! Còn chen lấn nữa thì đi luôn đi! Xếp hàng cách nhau một sải tay!”

Hàn Đông ăn nằm ở đây năm năm, quản lý lớn nhỏ gì cũng đều quen mắt, gương mặt xa lạ này hiển nhiên là người mới, xem ra là do đoàn làm phim phái tới, kiên quyết chọn bằng được “Đại sừng.”

Người quản lý xem xét từng người, qua năm sáu người mà chưa vừa lòng ai. Tốt cuộc ánh mắt dừng trên người Lý Thượng, lùi về phía sau cẩn thận đánh giá. Ánh mắt vừa rời đi một chút, chạm tới Hàn Đông đang đứng phía sau, rồi không dời đi được nữa.

“Chọn cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc