PHONG MANG

Buổi tối, Phùng Tuấn đứng ở ban công, vừa hóng gió vừa nói chuyện điện thoại cùng Quý Đào.

"Ừ, ừ, hắn chịu nghe cậu là tốt rồi."

Vương Trung Đỉnh vừa hay đi đến ngắm biển, nghe được Phùng Tuấn nói chuyện điện thoại, thuận miệng hỏi: "Ai gọi tới?"

"Quý Đào, hội báo tình hình Hàn Đông."

Nghe đến hai chữ "Hàn Đông", Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, trong lòng có loại cảm xúc vi diệu.

Phùng Tuấn không đợi Vương Trung Đỉnh hỏi liền chủ động mở miệng nói: "Hàn Đông không chỉ không có làm loạn, ngược lại rất phối hợp với Quý Đào, hai người ở chung vô cùng vui vẻ, có phải anh thấy rất kinh ngạc không?"

Vương Trung Đỉnh quả thật không tưởng tượng được, y cho rằng Hàn Đông chỉ cần không làm loạn đến người ngã ngựa đổ cũng quá đáng khen rồi.

"Còn có chuyện anh càng không thể tưởng được." Phùng Tuấn cười thần bí, ngay sau đó mở miệng nói: "Quý Đào thế nhưng lại khen ngợi Hàn Đông thiên phú cao, nói hắn là một nhân tài hiếm có."

Vương Trung Đỉnh khó có thể tiếp nhận, một người tính tình gần giống y, như thế nào lại đánh giá tốt như vậy cho Hàn Đông?

"Cậu xác định chính là Quý Đào sao?"

Phùng Tuấn lấy điện thoại đưa cho Vương Trung Đỉnh, "Bằng không anh tự gọi cho cậu ta đi?"

"Bỏ đi." Vương Trung Đỉnh phất phất tay.

Phùng Tuấn trộm liếc Vương Trung Đỉnh một cái, chậm chạp nói: "Kỳ thật tôi cảm thấy, sở dĩ trước kia Hàn Đông phản nghịch như vậy, chính là vì muốn được anh chú ý."

Đã nghe đến người thứ hai nói như vậy, Vương Trung Đỉnh không thể không cân nhắc vấn đề này.

"Sao cậu lại nghĩ như vậy?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

"Cái này rất rõ ràng a, lúc anh đang ở bên cạnh thì Hàn Đông đủ loại phá phách bất phục, đến khi anh vừa đi hắn lập tức ngoan ngoãn. Hơn nữa tính tình Quý Đào giống anh như vậy, nếu Hàn Đông thật sự khó chịu vì tính cách, sao có thể ở chung yên ổn cùng Quý Đào đây?"

Vương Trung Đỉnh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, "Quên đi, mặc kệ cậu ta nghĩ như thế nào, chỉ cần có người quản giáo được cậu ta là tốt rồi." Nói xong cũng xoay người vào phòng.

Phùng Tuấn ở phía sau Vương Trung Đỉnh bĩu môi.

Quý Đào bên này vừa cúp điện thoại, Hàn Đông cũng vồn vã hỏi: "Gọi cho Vương Trung Đỉnh sao?"

"Không phải, Phùng quản lí, Phùng Tuấn."

"Nha..." Hàn Đông vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Đêm nay anh ngủ ở đây đi."

Quý Đào không nói gì, trực tiếp nằm xuống chung giường chung gối với Hàn Đông.

Hàn Đông nói: "Đã lâu tôi không ngủ cùng giường với người khác."

Quý Đào nói: "Tôi chưa từng ngủ cùng giường với người khác, nếu không phải cậu có thể nói ra bí mật đã chôn dấu trong lòng tôi hơn hai mươi năm nay, tôi nghĩ đến nay tôi vẫn sẽ không dám hoàn toàn mở lòng với bất kì ai."

"Anh sống quá áp lực rồi! Học hỏi anh em một ít đi..." Hàn Đông tự vỗ ngực, "Anh em sống rất tiêu sái, rất nhiệt tình, ai yêu ai, tôi chỉ sống vì chính mình!"

Quý Đào không thể không thừa nhận, "Có nhiều chỗ tôi nên hảo hảo học hỏi từ cậu."

"Bất quá..." Hàn Đông chuyển chủ đề, "Tôi cũng rất thích loại tính cách này của anh, anh có chính là tôi thiếu. Câu kia nói sao nhỉ? Khác phái hút nhau? Không đúng, hai ta là đồng giới... Già néo đứt dây? Hình như cũng không đúng..."

Quý Đào nói: "Xem như hiệu ứng góc bù đi."

"Đúng đúng, chính là góc bù, anh nhìn xem tôi phong lưu anh truyền thống, tôi thông tuệ anh ngốc nghếch, tôi bình tĩnh anh hấp tấp, tôi tự tin anh tự ti, tôi có thứ để theo đuổi anh lại không có tín ngưỡng, đúng không?"

Quý Đào càng cân nhắc càng thấy không thích hợp, sao từ miệng Hàn Đông nói ra lại trở thành mùi này rồi? Đây là "anh có chính là tôi thiếu " sao? Rõ ràng là "anh thiếu chính là tôi có".

"Cho nên mới nói, từ con người anh tôi có thể đạt được tinh thần thỏa mãn ngoài định mức." Hàn Đông nói thêm.

Quý Đào đột nhiên có chút khó hiểu, "Vậy vì sao cậu lại không thích Vương tổng? Mọi người đều nói tính cách tôi và Vương tổng rất giống nhau."

Hàn Đông vẻ mặt u ám, tôi không thích anh ta không liên quan gì đến tính cách, là ở tướng mạo được chưa?

...

Ba ngày sau đó, Phùng Tuấn cùng Vương Trung Đỉnh dẹp đường hồi phủ.

Mới vừa vào đại lầu, Vương Trung Đỉnh lấp tức ngửi thấy một không khí dị thường. Tuy rằng sàn nhà sáng bóng không một hạt bụi, nhưng cặp mắt kia lại nhìn ra những vết xước dày đặc, như là bị vô số đôi đế giày giẫm lên trong nhiều ngày. Trong đại sảnh không có mấy người qua lại, nhưng không khí xung quanh lại ngưng đọng một mùi người nồng đậm.

"Mấy ngày nay công ty có hoạt động gì sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi Phùng Tuấn.

Phùng Tuấn nghĩ nghĩ, nói: "Có mấy hoạt động quy mô nhỏ."

Vương Trung Đỉnh lộ vẻ nghi hoặc, "Sao tôi cảm thấy trong khoảng thời gian tôi đi vắng này, dường như có rất nhiều người đã tới ký túc xá?"

"Không phải đâu? Những chuyện vặt kia bọn họ đều cử hành ở bên ngoài."

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy hai nữ nghệ sĩ mới đang tán gẫu.

"Chị đã nghe nói chưa? Công ty chúng ta gần đây xuất hiện một đại Tiên nhi, xem bói rất chuẩn."

Vừa nghe đến ba chữ "Đại Tiên nhi", Vương Trung Đỉnh lập tức biến sắc, Phùng Tuấn cũng có chút dự cảm mơ hồ. Nhưng hắn vẫn hướng cho Vương Trung Đỉnh ánh mắt trấn an, nếu Quý Đào đã thề bảo đảm Hàn Đông đã cải tà quy chính, "Đại Tiên nhi" mà mấy người đó gọi nhất định là người khác.

Hai nữ nghệ sĩ tựa hồ vẫn chưa nhận ra đại boss ở ngay sau lưng, còn đang bừng bừng hưng trí trò chuyện.

"Mấy ngày nay công ty chúng ta có rất nhiều người tới cầu người đó, những người đang chạy lịch trình bên ngoài cũng đặc biệt trở về. Nghe nói có một đoàn phim ngay cả quay phim cũng bỏ, tập thể đánh xe về công ty, chỉ vì muốn nhờ người đó tính một quẻ."

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh càng âm, quả nhiên có người phá hủy không khí này.

Phía trước vẫn còn tiếp tục nói chuyện, nữ nghệ sĩ vẫn luôn trầm mặc mở miệng.

"Đừng nói về hắn trước mặt tôi! Nghĩ tới hắn là muốn điên!"

"A? Chị quen hắn sao?"

"Hừ... Lần trước tôi đi tìm hắn, hắn khoác lác, nói hai tay hắn đặc biệt thần kì, muốn chỗ nào lồi ra liền làm chỗ đấy lồi ra, muốn đẹp thế nào liền biến thành đẹp như thế. Tôi nói hắn giúp tôi có thân hình đẹp, kết quả hắn mài mài chít chít hơn nửa canh giờ, không chỉ không có một chút hiệu quả, còn chiếm thật nhiều tiện nghi của tôi."

Bói toán, khoác lác, háo sắc, lề mề... Thử hỏi ngoại trừ Hàn Đông, còn ai có thể chiếm một lần hết toàn bộ như vậy?

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh lại âm một tầng, nhưng Phùng Tuấn vẫn hướng y ánh mắt "An tâm một chút đừng vội nóng nảy", chỉ cần vẫn thiếu một cái tật xấu, vẫn tồn tại khả năng "Không phải Hàn Đông", dù có là Hàn Đông cũng chứng tỏ hắn có tiến bộ.

Rất nhanh, nữ nghệ sĩ phía trước lại lên tiếng.

"Hắn có lấy tiền không?"

"Đáng giận nhất chính là cái này! Tôi cho là hắn chiếm tiện nghi nhiều như vậy, sẽ không đến nỗi không biết xấu hổ mà nhận tiền. Kết quả cô đoán thế nào? Hắn không chỉ có đòi tiền, còn nói thu phí đúng hạn!"

"Trời ạ, người này cũng quá vô sỉ đi?"

Được rồi, bây giờ rốt cục đã chiếm toàn bộ... Vương Trung Đỉnh nhìn chằm chằm Phùng Tuấn, cậu còn gì để nói không?

Trong ánh mắt Phùng Tuấn như trước miễn cưỡng một tia hi vọng, Quý Đào là ai? Một người có tác phong chặt chẽ cẩn thận giống hệt anh, có thể không có bằng chứng mà mở miệng cam đoan sao?

Lúc này đang đi đến chỗ ngoặt, đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến, Vương Trung Đỉnh dừng mạnh chân, vừa kịp không vượt qua hai nữ nghệ sĩ phía trước.

"Ê, mỹ nữ, lại gặp mặt!"

"Có việc gì?"

"Gần đây sao không tìm tôi mát xa a? Để lâu như vậy sẽ mất hiệu quả."

"Ai cần ngươi mát xa? Lưu manh!"

Theo sau, một trận tiếng giày cao gót nện xuống đất chấn động càng lúc càng xa.

Giọng nam quen thuộc lần thứ hai vang lên, chỉ nghe ngữ khí có thể tưởng tượng được gương mặt gian tà.

"Tiểu nha đầu, còn ngại ngùng với tôi nữa."

Lại một giọng nam vang lên, "Tôi thấy cô gái kia rất thuần khiết a!"

"Thuần khiết? Đó là anh chưa thấy lúc nàng ta lẳng lơ. Vốn là mười phút, nàng ta một lát nói chỗ này ngứa, một lát nói chỗ kia ngứa, làm dáng ưỡn ẹo ở trên giường, hại tôi căn bản không dám xuống tay. Kết quả nàng còn chê tôi chậm, sống chết không chịu đi, phía sau người nhiều xếp hàng như vậy, làm tôi bỏ lỡ rất nhiều khách hàng a..."

Nghe thế, Phùng Tuấn rốt cục nhận tài, quả nhiên lại một người đại diện bỏ mạng, hơn nữa còn không biết tại sao mình chết.

Tiếng nói chuyện bên ngoài vẫn còn tiếp tục.

"Được rồi được rồi, anh đừng nói cô ta nữa, nhanh chóng xem cho tôi."

"Anh a? Vừa nhìn là biết thận hư."

"Tôi thận hư?"

"Đúng, anh và Vương Trung Đỉnh giống nhau, anh ta cũng bị thận hư."

"Vương tổng bị thận hư? Thật hay giả vậy?"

" Anh ta vừa nhìn đã thấy không ổn."

Vừa dứt lời, từ góc rẽ lập tức hiện ra một thân ảnh lạnh lùng, chính xác hơn mà nói là hai, nhưng cảm giác vị phía sau bị khí tràng khủng bố của vị phía trước lấn át như không hề tồn tại.

Hàn Đông lúc ấy lập tức trợn tròn mắt, còn có vật hi sinh - vị bảo vệ trị an ở bên cạnh há hốc mồm cùng hắn.

Phùng Tuấn vốn tưởng rằng không có ai có thể xúc động hơn hắn, hắn tốt xấu cũng được coi như một nhân vật có uy tín, chưa bao giờ nói qua một câu thô tục ở nơi công cộng, giờ phút này đã có cảm xúc muốn công khai đánh người! Còn quản cái gì hình tượng không hình tượng? Chỉ muốn chết chung với cái tai họa này! Kết quả một cước này còn chưa bước ra, đã cảm giác gió âm quét qua mặt, một thân hình còn sắc bén hơn hắn vun vút lướt qua, không khoan nhượng bức hắn lui hai bước.

Định thần nhìn lại, cư nhiên (thế nhưng lại) có người càng không quản hình tượng xông lên phía trước...

Bình luận

Truyện đang đọc