PHONG MANG

Mười lăm phút sau, vẫn chưa thấy mặt mũi Hàn Đông.

Nhị Lôi gọi điện thoại thúc giục lần thứ hai, bên kia truyền tới một loạt câu trả lời vô cùng thuyết phục: táo bón, quý danh trung...

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh lại âm một tầng.

Hàn Đông là muốn để cho Tiêu tỷ cáo trạng thật sung túc, bấm ngón tay đến khi gần báo cáo xong mới hướng đến văn phòng Vương Trung Đỉnh. Trong nháy mắt hai chân chạm đến trước cửa, Tiêu tỷ vừa dứt lời, kiên nhẫn của Vương Trung Đỉnh cũng đã giảm xuống mức âm vô cực.

"Vương tổng, ngài tìm tôi?"

Ánh mắt Vương Trung Đỉnh lạnh lùng nghiêm nghị nhìn ra, tiếp nhận vẫn Hàn Đông tươi cười không đứng đắn.

"Tiến vào." Vương Trung Đỉnh ra lệnh.

Hàn Đông không chút nào ý thức được nguy hiểm, vẫn một bộ cà lơ phất phơ như trước, hai tay đút túi quần, vừa đi vừa đong đưa trái phải, cái đuôi thỏ lắc theo điên cuồng, hình thành xung đột nghiêm trọng với căn phòng nghiêm cẩn quynh chỉnh.

Nếu thứ đang lắc lư là không là đôi chân này, nếu có một mi-crô-mét chênh lệch, Vương Trung Đỉnh đã chặt đi không chút do dự!

"Cậu nói cho tôi nghe một chút, đây là ý gì?" Ngón tay Vương Trung Đỉnh hung hăng chỉ vào hồ sơ.

Hàn Đông nhấc đầu qua nhìn nhìn, một bộ biểu tình không hiểu chuyện gì.

"Làm sao vậy?"

"Làm sao vậy?" Tiêu tỷ bất bình ngắt lời, "Cậu xem cậu viết những gì?"

Hàn Đông nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Chị nói tên Hàn Thiên Vương tục, tôi đổi Nicolas Như Lai. Chị nói sơ lược lý lịch của tôi không thích hợp, tôi cũng dựa theo yêu cầu của chị sửa lại. Còn có mấy tài nghệ đó, tôi không phải đều đã biểu diễn cho chị xem rồi sao? Ngược lại chị nói xem, chỗ này có mục nào tôi điền không thành thực?"

Tiêu tỷ bị Hàn Đông làm cho á khẩu không trả lời được, cuối cùng gật đầu, "Được, tôi nói. Bất quá cậu, nếu trừ những những kỹ xảo dị dạng đó ra, cậu có thể thể hiện một bản lĩnh khác, tôi lập tức thu hồi những lời nói lúc trước!"

Kết quả, những lời này không những không trấn trụ được Hàn Đông, ngược lại cung cấp cho hắn cơ hội khoác lác.

"Phàm là có liên quan đến nghệ thuật, không thể không có mặt Hàn Đông tôi. Như vậy đi, trong tay không có nhạc cụ, tôi sẽ hát một đoạn nhạc do chính mình tự soạn."

Tiêu tỷ mặt biến sắc, kỳ thật trong lòng nàng cũng không chắc chắn, nhưng nói đã nói đến mức độ này, nàng cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

Vương Trung Đỉnh cũng không nói lời nào chờ Hàn Đông hiến nghệ.

Hàn Đông trước tiên gõ nhịp, sau đó ngâm nga, không thể không nói, âm sắc của hắn thật không tồi.

"A... A... Ân... Ân... come-on... Nha mua đĩa đi..."

Ban đầu nghe còn chấp nhận được, càng về sau càng không thích hợp, Hàn Đông đem vốn ngôn ngữ của 26 quốc gia dồn vào một ca khúc. Kết hợp với khúc phong phong cách dâm mỹ, ánh mắt ngả ngớn, nhìn thế nào cũng chỉ ra một tên lưu manh!

Nhị Lôi đã cảm giác thấy không ổn, muốn mở miệng ngăn cản, lại bị Hàn Đông phất tay cự tuyệt.

"Đừng nóng vội, chốc nữa còn có bản tiếng địa phương và bản tiếng động vật nữa."

Tiêu tỷ không thể chịu được nữa, hai mắt đỏ ngầu tông cửa xông ra, trong văn phòng chỉ còn lại ba người đàn ông.

Mặt Vương Trung Đỉnh đã muốn không nhìn ra gì biểu cảm gì, ngữ khí nói chuyện cũng không còn chút độ ấm.

"Xem ra, tôi thật sự đã xem nhẹ cậu."

Hàn Đông nhìn bốn phía, xác định Tiêu tỷ đi rồi, lại đến bên tai Vương Trung Đỉnh thần thần cằn nhằn: "Tôi cho anh biết, người phụ nữa kia tướng mạo cùng không tốt, trung khí hạ hãm, tam đình bất lợi, mặt mỏng, dương thọ không đủ, anh tốt nhất để nàng vui vẻ an dưỡng, đừng làm việc nặng nhọc nữa... A..."

Hàn Đông nói còn chưa nói xong, trên mông liền trúng một đạp.

Nhị Lôi kinh sợ đến nhảy dựng.

Hắn theo Vương Trung Đỉnh nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy y động thủ đánh người. Thân phận như Vương lão gia này, bình thường đều áp dụng tư tưởng phi bạo lực, cho dù thật sự muốn trừng trị người nào đó, cũng không đến nỗi tự mình động thủ.

Nhưng lúc này đây, đã thật sự không thể nhịn được nữa!

Nếu không có Nhị Lôi bên cạnh, hắn khẳng định sẽ một trận cho Hàn Đông nằm đất.

Sao có thể nhận người đáng ghét như vậy?

Hàn Đông lấy tay che mông, vẫn không quên ăn vạ.

"Anh lái xe đụng tôi cũng quên đi, anh còn đá một cước phải không? Thuốc lấy lần trước chắc chắn không đủ dùng, tôi còn phải tiếp tục mua một phần nữa. Thuốc tiêu sưng, thuốc giảm đau, thuốc dán cộng lại 43 đồng 8, thêm túi nhựa nữa vừa tròn 44 đồng. Không tin anh đi xem đơn thuốc, đừng nói tôi lừa anh, 44 đồng này anh nhất định phải trả cho tôi!"

Vương Trung Đỉnh lại đá một cước.

Hàn Đông cắn răng tiếp tục hô một tiếng: "88!"

Nhị lôi cũng bị Hàn Đông làm cho giận điên, đỏ mặt tía tai hướng về phía hắn hắn gào: "Cậu còn tính cái gì a? Đi nhanh lên đi!"

Hàn Đông vẫn là không đi.

"Tốt lắm!" Trên trán Vương Trung Đỉnh đằng đằng sát khí, "Hôm nay tôi phải gom đến một vạn!"

Vừa nghe nói thế, Hàn Đông không thể không chạy.

Bình luận

Truyện đang đọc