Vụ án cây đậu đỏ bị trộm tuy rằng đã tuyên bố phá, nhưng lo lắng đến nhiệm vụ quay phim của "nghi phạm", Vương Trung Đỉnh áp dụng phương thức xử lý nguội. Tịch thu toàn bộ đồ dùng trong nhà, thu đến kho hàng của mình bảo quản ổn thoả. Về phần Hàn Đông, tạm thời tội của hắn, chờ sau khi quay quay phim xong tiếp tục xử trí.
Hạ Hoằng Uy nghe nói chuyện này, cười suốt hơn ba giờ, đem mặt Vương Trung Đỉnh đều cười thành hắc oa đế (đen như đế nồi).
"Cậu khoan hãy nói... Chỗ đồ đó làm thật không tồi, nhìn xem hoa văn trên đầu giường này, một chút không kém so với thợ thủ công tôi mời từ Italy." Hạ Hoằng Uy nhịn không được khen.
Đây cũng là nguyên nhân Vương Trung Đỉnh phát hiện Hàn Đông chặt cây đậu đỏ nhưng không có quá lôi đình.
Hạ Hoằng Uy còn nói: "Không bằng như vậy, dù sao cậu nhìn thấy đống đồ vật này cũng bực bội, chi bằng bán cho tôi đi."
"Không bán." Không hề có chút ý thương lượng.
"Tôi có thể giúp cậu tìm một cây đậu đỏ, cam đoan thụ linh, chủng loại, hình thái đều trội hơn cây của cậu."
Vẫn là hai chữ, "Không bán."
"Vì cái gì?" Hạ Hoằng Uy biết rõ vẫn cố hỏi.
"Tôi có thể giúp cậu tìm một tên mặt than, cam đoan chỉ có hơn chứ không kém, cậu bán không?"
"... Thật sự bị chặt là đáng đời."
Hàn Đông không hề tự kiểm điểm, cái gì cây gỗ đậu đỏ, đậu xanh, hắn chỉ biết đồ dùng trong nhà đó là hắn mài từng chút, liều mạng thức... Nhịn vô số đêm mới làm ra, kết quả còn chưa ngủ qua một lần bị người ta dọn đi rồi!
Vì để thuyết pháp, Hàn Đông rảnh rỗi đều đi sang chỗ Vương Trung Đỉnh nháo. Kết quả mỗi lần đều bị bảy tám người khiêng ra, ngay cả mặt Vương Trung Đỉnh cũng không thấy một lần, càng khỏi nói tâm niệm gia cụ đó.
Hàn Đông ghi hận trong lòng đối với Vương Trung Đỉnh, hai ngày nay luôn luôn nghĩ cách trả thù.
"Tôi quyết định theo hắn đến cá chết lưới rách!"
Du Minh tin tưởng con cá Hàn Đông này hẳn là sẽ chết không còn gì nghi ngờ, nhưng cái lưới Vương Trung Đỉnh kia có thể phá hay không lại là chuyện khác.
"Tôi quyết định đem con trai y ra ánh sáng!" Hàn Đông ngữ khí quyết đoán.
Du Minh giật mình, "Vương tổng có con trai?"
Hàn Đông vô đạo đức xuyên tạc, "Đúng, con hoang a!"
"Làm sao cậu biết?" Du Minh khó có thể tin.
"Tôi nhìn từ tướng mạo, hơn nữa hôm sinh nhật anh ta nói chuyện điện thoại với con trai, mở miệng một tiếng ba ba. Ai da... Lúc ấy không bằng ghi âm lại, bây giờ ném cho một hãng truyền thông chính là tin giật gân rồi!"
Du Minh trái lại cảm thấy không dễ dàng như vậy, "Cậu coi như gửi ghi âm cho họ, bọn họ cũng chưa chắc dám báo, nói không chừng cuối cùng đoạn ghi âm này còn có thể bị gửi về trong tay Vương tổng."
"Đương nhiên không thể gửi cho hãng truyền thông hợp tác cùng công ty ta, phải gửi cho đối thủ một mất một còn! Tôi không tin trong giới giải trí không có cường địch của Vương Trung Đỉnh, không muốn âm thầm chỉnh y!"
Du Minh nói: "Chỉ là vài món đồ dùng trong nhà mà thôi, cần phải nhiệt náo lớn như vậy sao?"
"Tôi chính là nuốt không trôi cơn tức này!"
"Cậu có thể đổi cách khác, nếu làm như vậy nhất định sẽ triệt để tổn thương anh ta, sau này cậu đừng mong có thể tiếp tục lăn lộn trong giới này."
Hàn Đông ra vẻ hài lòng, "Tôi là muốn triệt để tổn thương hắn!"
Chỉ cần hạ quyết tâm, quan hệ giữa hai người sẽ không có khả năng xoay chuyển nữa. Hàn Đông cũng có thể hoàn toàn trừ bỏ tâm bệnh này, rốt cuộc không cần hao tổn tâm tư trêu chọc y.
Du Minh thấy ý Hàn Đông đã quyết, chỉ có thể yên lặng chúc hắn may mắn.
Sau đó hai ngày, Hàn Đông cố gắng theo dõi xe Vương Trung Đỉnh, nhưng cùng lắm chỉ là biết địa chỉ nhà y, còn lại cái gì cũng không làm được. Bởi vì ngoài cổng được bảo vệ rất nghiêm ngặt, chưa nói đi vào, chỉ là đứng ở bất kì góc độ nào bên ngoài cũng bị phát hiện, đừng nghĩ chụp được một góc nhà.
Sau lại Hàn Đông thay đổi sách lược, bắt đầu không ngừng ám chỉ tâm lý trước khi ngủ, cầu trong thời gian mộng du có thể phát huy thần lực đánh vào nhà Vương Trung Đỉnh. Như vậy cho dù bị bắt được, cũng có thể dùng lý do thần chí không tỉnh táo để chối tội.
Trải qua ba ngày cố gắng, Hàn Đông rốt cục cũng thuận lợi lẻn vào biệt thự.
Vương Trung Đỉnh còn chưa về, trong nhà chỉ có bảo mẫu và đứa trẻ.
Một khi tiến vào đến trong biệt thự, bảo an tương đối nới lỏng. Không có người tuần tra, tất cả chỉ có mấy cameras theo dõi trong phòng.
Phòng bảo mẫu ở ngay cạnh phòng đứa trẻ, lúc Hàn Đông nấp bà còn chưa ngủ, đang nói chuyện phiếm cùng ai đó.
"Đúng a, đã ba ngày rồi, vẫn một mực sốt cao không lùi, tìm rất nhiều bác sĩ đến khám cũng không thấy chuyển biến. Buổi chiều sốt cao mê man, kết quả phải đến bệnh viện chiếu chụp, vẫn chưa điều tra ra là bệnh gì, thực làm người ta lo lắng."
"Cô nói Vương tổng? Vương tổng sẽ về ngay thôi, ngài ấy bận, tôi vẫn không dám gọi điện thoại cho ngài ấy."
"Ừ, tôi biết rồi."
Hàn Đông căng thẳng trong lòng, Vương Trung Đỉnh sắp trở về sao? Ta đây phải nắm chắc thời gian hành động...
Nhưng đứa bé còn đang sốt cao, lúc này chụp ảnh người ta có chút vô đạo đức đi?
Bỏ đi, chụp xong rồi nói sau...
Hàn Đông nhanh chóng lẻn vào phòng đứa bé, lặng yên bước đến trước giường nhỏ. Vừa muốn lấy máy ảnh ra, chợt nghe thấy một tiếng nỉ non.
"Ba ba... Ba ba..."
Hàn Đông tự oán hận mình không quyết đoán, nó gọi cũng không phải ngươi, ngươi khó chịu cái gì? Hơn nữa, con nhà ai mà không phát sốt cảm mạo vài lần? Ngươi đạo đức giả gì đây?
Nghĩ vậy, Hàn Đông lại vươn tay vào túi áo.
Kết quả máy ảnh còn chưa có móc ra, đứa bé lại bắt đầu nói mê.
"Nóng quá... Ăn kem... nóng quá... cho một cây..."
Đầu Hàn Đông nóng lên, tay liền từ túi áo vươn ra mò lên bắt mạch cho đứa bé, kết quả phát hiện không phải phát sốt bình thường, mà là thiếu dương khí dẫn đến hư nhiệt.
Chần chờ một lát, Hàn Đông hung hăng tự tát mình một cái, ngươi chắc chắn có ngày sẽ chết vì nhúng tay vào việc của người khác!
Hàn Đông đặt đứa bé nằm nghiêng ngay ngắn, thuận tiện nhìn diện mạo một chút, không thể nói là xấu, nhưng là tuyệt đối không thể tính là đẹp, tóm lại độ đáng yêu kém khá xa trong dự đoán. Vê phần tại sao Vương Trung Đỉnh lại cam tâm tình nguyện nhận nuôi nó, còn coi nó như con ruột, Hàn Đông cũng không hiểu.
Hàn Đông tìm đúng huyệt vị, từ đỉnh đầu mát xa xuống, lực tay rất mạnh, nhưng đứa bé không khóc cũng không hề tỉnh lại, ngược lại ngủ được càng sâu giấc so với vừa rồi.
Qua một lát, đứa bé không còn lộn xộn nữa, hô hấp cũng thông, Hàn Đông mới dừng lại.
Xoa xoa mồ hôi trên trán, lại đã nắm tay đứa bé, đột nhiên cảm thấy gì đó không đúng. Bàn tay lớn chỉ chỉ lên bàn tay nhỏ, đếm tới đếm lui mấy lần vẫn là sáu.
Trong nháy mắt, Hàn Đông đột nhiên tỉnh lại.
Đây là lần đầu tiên hắn thức dậy từ trong mộng du, mở to mắt, một căn phòng như tòa thành đồ hơi hiện lên rõ ràng trước mắt Hàn Đông. Hàn Đông không biết nghĩ tới điều gì, trong nhát mắt lệ rơi đầy mặt.
Bảo mẫu lại nhắc tới chuyện Vương Trung Đỉnh lúc trước nhận nuôi đứa bé với người kia.
"Vương tổng vốn là đại diện cho công ty tham gia hoạt động từ thiện, đến viện phúc lợi thăm trẻ mồ côi, không nghĩ tới sẽ tự mình nhận nuôi. Nhưng ngày đó trẻ con trong phòng toàn bộ đều ngủ, chỉ một mình Tây Tây còn tỉnh. Vương tổng sờ sờ bàn tay nhỏ bé của nó, nó liền nắm chặt một đầu ngón tay Vương tổng không rời, chỉ cần tách ra một cái là khóc, Vương tổng lúc ấy không nói hai lời liền ôm nó về đây."
Nghe đến mấy lời này, Hàn Đông càng khóc ác hơn, giống như buổi tối khi Diệp Thành Lâm rời đi kia, áp lực cảm xúc dồn nén lâu nay nháy mắt được giải phóng ra, giống như đại hồng thủy cuồn cuộn mãnh liệt không dứt.
Biệt thự lại khôi phục lại yên tĩnh, giống như thật sự chưa từng phát sinh chuyện gì.
Vương Trung Đỉnh vội vàng dẫn bác sĩ trở về, kết quả phát hiện con trai đã bớt nóng.
Bảo mẫu vừa mừng vừa sợ, "Vừa rồi tôi đo nhiệt độ cho cậu chủ vẫn còn ba mươi tám độ, nóng như vậy sao một lát đã hạ sốt rồi?"
"Tôi đã nói thuốc này hiệu lực chậm, bất quá chỉ cần hạ sốt là tốt rồi." Bác sĩ nói.
Vương Trung Đỉnh lấy tay áp lên hai má đứa bé, phát hiện không chỉ có hạ sốt, thần sắc cũng khá hơn trước rất nhiều. Từ lúc nhận nuôi từ Hải Nam, đứa bé liền một mực không quen được khí hậu, phát sốt liên tục, bất luận trị liệu như thế nào cũng không trị được tận gốc, hi vọng lúc này thật sự có thể chấm dứt tra tấn.
...
Trời còn chưa sáng, Du Minh đã bị một đoạn "đàn hát thâm tình" ở cách vách đánh thức.
"Tôi quỳ xuống hướng lên trời cầu nguyện, cho tôi dũng khí đối mặt hết thảy được không? Tôi đã yếu đuối để anh xoay người rời đi, mất đi anh hết thảy đã không còn quan trọng! Buông tay đi yêu không cần trốn tránh, tình yêu không phải muốn là có thể đạt được, ai thắng ai thua đã không còn quan trọng, có thể thanh thản yên bình một đời là tốt rồi..."
Du Minh đến cửa nhìn thoáng qua, không chịu nổi bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.
Hàn Đông vác một cây đàn ghi-ta không biết ở đâu ra trên lưng, người trần chân đất tóc tai bù xù, con mắt đỏ đậm thanh âm khàn khàn, thân thể điên cuồng đong đưa theo tiết tấu, một bên hát một bên khóc mãnh liệt, Du Minh nhìn quả muốn ném hai khối tiền vào cái chậu bên chân hắn.
"Ê, tôi nói, cậu lại điên cái gì vậy?" Du Minh đi tới.
"Đừng cản tôi!" Hàn Đông một tay đẩy Du Minh ra, lại nằng nặng gẩy đàn, "Hãy cho tôi một lần —— yêu trọn vẹn! Cho cả anh và tôi..."
Qua một lúc lâu, Hàn Đông mới buông đàn ghi-ta xuống, ngồi xếp bằng ở trên giường, biểu cảm mất hồn.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông nói: "Đêm qua tôi đã đến nhà Vương Trung Đỉnh."
Du Minh trong lòng căng thẳng, "Cậu thực sự đi rồi?"
Hàn Đông gật gật đầu.
"Sau đó thì sao?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nở nụ cười mang theo cả nước mắt, thâm tình chân thành: "Tôi yêu anh ấy."
Du Minh vốn dĩ đã là mặt đơ, nghe nói như thế hoàn toàn tê liệt rồi.
"Cậu... Cậu nói cái gì?"
Hàn Đông một bộ cảm tác cảm vi, "Tôi yêu Vương Trung Đỉnh! Tôi đã yêu, cậu cảm thấy tôi thế nào?"
(cảm tác cảm vi: bạo dạn không e sợ)
"Tôi không có cách nào nhận xét cậu, tôi muốn biết cậu cảm thấy bản thân thế nào." Du Minh đưa tay lên trán Hàn Đông thăm dò.
Hàn Đông chặn lại tay cậu, "Hồ đồ chỉ là tôi trước kia, hiện tại tôi rất thanh tỉnh."
Du Minh biết Hàn Đông ba ngày một cơn nhỏ, năm ngày một cơn to, nhưng dù có điên cũng không đến nỗi này a!
"Cậu có thể nói cho tôi biết tại sao không?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông nói trong nước mắt, " Đứa trẻ kia không phải anh ta sinh ra, là anh ta nhận nuôi, hơn nữa tôi vừa mới biết được, đứa bé đó cũng là 6 ngón."
Du Minh biết Hàn Đông từng là lục chỉ, nhưng cậu không biết việc này có liên quan gì đến việc hắn yêu Vương Trung Đỉnh.
"Cậu có biết trước đây tôi bị bao nhiêu người ghét bỏ không? Cậu có biết là tại sao tôi bị ngươi thân đá tới đá lui không? Thế cho nên tôi đến hiện tại cảm thấy những người nhận nuôi trẻ 6 ngón là những bậc cha mẹ vĩ đại nhất trên thế giới! Chính là Vương Trung Đỉnh, chính là Vương Trung Đỉnh, anh ta thế nhưng lại chủ động nhận nuôi một đứa trẻ như vậy! Chủ động nhận nuôi cậu biết không?"
Du Minh có thể hiểu được tâm tình của Hàn Đông, nhưng cũng không cần phải bởi vì Vương Trung Đỉnh giúp đỡ người khác, mà tự mình cảm động đến nỗi lấy thân báo đáp đi?
"Hơn nữa đứa bé kia cũng bị mộng du, Vương Trung Đỉnh đặt đồ dùng trong phòng của nó đều là đồ hơi, sợ nó ngã lên đụng phải, tôi mẹ nó cho tới hôm nay mới biết vì sao anh ấy không cho tôi dùng loại đồ dùng khác..." Hàn Đông nói xong nói xong lại gào lên, "Anh ấy đối đãi với tôi như thế, tôi sao có thể thờ ơ? Sao nhẫn tâm tiếp tục cự tuyệt người ta như vậy?"
Hàn Đông nói nhiều lời chân thành như vậy, Du Minh rất cảm động, nhưng càng sâu hơn là một nghi hoặc.
"Đứa bé kia... Chắc không phải cũng là ba mẹ cậu ném đi a?"
Tiếng khóc Hàn Đông két một cái dừng lại, trong con mắt đỏ đậm lóe lên vẻ thất vọng khó có thể tin được.
"Cậu còn là con người không? Cậu còn có chút tình người hay không?"
Trên mặt Du Minh không phản bác gì, trong lòng lại hừ một tiếng, cũng không biết ai một mực ồn ào đòi chụp ảnh người ta? Kết quả chỉ bởi vì nhiều hơn một ngón tay, mà bắt đầu miệng đầy nhân nghĩa đạo đức rồi.
"Đi đi đi, tôi và động vật máu lạnh như cậu không có tiếng nói chung..." Hàn Đông lại đẩy Du Minh khỏi cửa, tự mình tiếp tục thâm tình đàn hát trong phòng, "Tôi xác định tôi chính là một con sói đội lốt cừu, mà anh là con mồi là sơn dương của tôi... Tôi yêu anh rất nhiều, lại có bao nhiêu nhu tình, tôi tin nhu tình này nhất định có thể cảm động thiên địa!"