PHONG MANG

Ngày huấn luyện đầu tiên Hàn Đông đã làm loạn với người đại diện.

"Vì sao không thể đặt tên Hàn Thiên Vương? Tên này làm sao vậy?"

Tiêu tỷ trực tiếp tặng một chữ: "Tục!"(thô bỉ)

"Thế hồ sơ vì cái gì cũng muốn sửa? Tôi là người có 6 ngón thì làm sao? Tôi chưa tốt nghiệp trung học thì làm sao? Tôi làm diễn viên quần chúng 5 năm thì làm sao? Tôi vẫn muốn kiên trì với con người thật! Tôi chính là xuất thân rễ cỏ tiếp địa khí!"

Tiếp địa khí: có nghĩa là muốn tiếp xúc với cuộc sống bình thường của dân chúng, cùng người dân hòa mình, phản ánh nguyện vọng bình dị của dân chúng ở tầng lớp dưới chót xã hội.

Tiêu tỷ lạnh lùng nhìn hắn, "Cậu cho là thời đại này theo đuổi khổ luyến còn có người để ý sao?"

"Người nào khổ luyến? Đây vốn là tôi thực sự trải qua a!"

"Cũng bởi vì quá mức chân thật tôi mới bắt cậu sửa." Tiêu tỷ trực tiếp đem hồ sơ Lý Thượng đặt ở trước mặt Hàn Đông, "Nhìn thấy không? Đây mới là thế hệ thần tượng mới phù hợp!"

Hàn Đông nhìn cũng không nhìn liền trực tiếp ném sang một bên, "Tôi vì sao phải đeo mặt nạ giống hắn? Tôi vì sao phải cùng đi con đường giống hắn? Tôi vì sao phải ăn hàng thừa của hắn?"

"Cũng bởi vì người ta đã bưng chén vàng này đến đây, tất cả cậu có thể làm chỉ là chấp nhận."

Hàn Đông cùng Tiêu tỷ tranh cãi lúc lâu, cuối cùng đạt được đến một loại thái độ đáp ứng khó có thể hình dung.

"Không phải bắt tôi đi theo hướng phát triển này của hắn sao? Được, không thành vấn đề."

Tiêu tỷ tiếp tục hỏi: "Có sở trường gì không?"

Hàn Đông nghĩ nghĩ, "Sở trường... tài năng sao?"

"Đương nhiên, tài năng bẩm sinh càng hấp dẫn."

"Vậy thì nhiều, lưỡi chói lọi hoa sen, hàm răng phun nước, nhìn người biết lông..."

Tiêu tỷ nghe đến mấy từ ngữ xa lạ này, nhất thời dâng lên vài phần hứng thú.

"Cái gì gọi là lưỡi chói lọi hoa sen?"

Hàn Đông lập tức há mồm biểu diễn, trước tiên cuốn đầu lưỡi cong thành một vòng, tiếp theo hai chỗ cong, tiếp tục làm thành ba chỗ cong... Cuối cùng cuốn thành hình bông hoa.

Tiêu tỷ nghẹn họng nhìn trân trối.

"Tôi còn có thể lật ngược đầu lưỡi lại, gần như thế này, còn có thể gấp đầu lưỡi, còn có thể..."

"Đủ rồi!" Tiêu tỷ không đủ bình tĩnh nhìn thẳng, "Kế tiếp!!!"

Hàn Đông lại biểu diễn hàm răng phun nước, này cũng rất dễ lý giải, chính là ngậm một ngụm nước rồi phun ra từ hàm răng. Theo lẽ thường đây là chuyện không thể nào, nhưng đối với đồ quái thai Hàn Đông này phải nói khác.

Nhìn thấy hơn mười dòng nước từ trong miệng Hàn Đông phun ra, Tiêu tỷ hóa đá.

"Đến nhìn người biết lông thôi..." Hàn Đông lộ ý cười xấu xa, "Chính là tôi vừa liếc mắt nhìn ai, liền biết lông phía dưới đại khái màu gì, hình dạng gì. Liền lấy cô mà nói đi, phía dưới nhất định là ¥%%&%@..."

Mặt Tiêu tỷ đều tái đi, sững sờ một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa.

"Tôi tìm Vương tổng xin chỉ giáo cách khác."

Hàn Đông vội vàng ngăn lại, "Tiêu tỷ đừng nóng giận, tôi chỉ đùa một chút thôi, hạ hỏa một chút."

Tiêu tỷ trong lòng giận sặc: Cậu đặc biệt không căng thẳng, lão nương căng thẳng! Ai mà dám giữ loại kỳ nhân dị sĩ ánh mắt có thể vén quần cộc như cậu ở bên người a? Ai khống chế được a?

"Tiêu tỷ, tôi đã điền hồ sơ gần như đầy đủ..." Hàn Đông bỏ thái độ nổi loạn sang một bên, biến thân thành Tiểu Bạch nhõng nhẽo làm dịu Tiêu tỷ.

Tiêu tỷ cầm lấy hồ sơ nhìn lướt qua, não kém muốn nhảy ra ngoài.

"Được, cậu được..."

Tiêu tỷ xem hồ sơ xong tông cửa xông ra, lúc này đã không buồn nói gì nữa.

Hàn Đông hổn hển: "Chị đi cũng được, nhưng không thể nói chuyện của tôi cho Vương tổng."

Tiêu tỷ hoàn toàn làm ngơ, chờ xem, tôi còn không trừng trị cậu tôi đây uổng phí nhiều năm lăn lộn như vậy!

Dưới biểu cảm sợ hãi của Hàn Đông cất giấu tia mừng thầm không dễ phát giác.

Tiêu tỷ đến văn phòng Vương Trung Đỉnh, một câu không nói, trực tiếp đặt hồ sơ lên trên bàn.

"Vương tổng, tự ngài nhìn đi."

Vương Trung Đỉnh cầm lên nhìn, hồ sơ là Hàn Đông tự tay viết, tên, tuổi, địa chỉ gia đình mấy mục phía trên không có vấn đề gì, đến dòng "Nghệ danh", ánh mắt Vương Trung Đỉnh ngưng lại.

"Nicolas. Như Lai."

Tuyên truyền ngữ phía dưới cũng vô cùng chói lọi.

"Đại địa thần châu cái thế vô song đệ nhất Tiên nhi, cuồn cuộn vũ trụ không ai bằng Thần Toán Tử, tinh thông ngôn ngữ hai giới âm dương, là một thần tượng cùng thực lực đại sư hiếm thấy của giới xem tướng".

Lại nhìn đến tài nghệ tinh thông nhất, quả thực phải gọi là Nghịch Thiên.

"Có thể liếm ngực của mình."

Vương Trung Đỉnh đập mạnh tay xuống bàn, tỏa ra một mảng khói bụi dọa người.

"Bắt hắn gọi đến đây cho tôi!"

Bình luận

Truyện đang đọc