Trở lại ký túc xá, Hàn Đông liền xả nước ấm vào thùng gỗ, ngồi cả người xuống. Thanh gỗ tản ra mùi thơm tự nhiên, nước ấm làm dịu thân thể mệt mỏi, âm nhạc hun đúc linh hồn không kiềm chế được. Lại đốt một điếu thuốc, một chân vươn ra, một thả trong thùng gỗ.... tâm hồn thật thoải mái biết bao!
Quá mẹ nó thoải mái! Giờ này khắc này, anh em nào có thú vui như ta?
Hàn Đông ngửa cổ, yết hầu lên xuống, khói từ xương quai xanh lan tỏa xuống phía dưới, khắp ngực đều huân đỏ.
Bận rộn cả ngày, mệt mỏi không chống đỡ nổi, Hàn Đông đang tắm liền ngủ mất.
Mới đầu rủ đầu xuống, ngồi trong thùng không nhúc nhích. Một lát sau cổ bỗng nhô lên, đưa ray qua tắt nhạc để gọi điện thoại, trong lúc đó mắt vẫn luôn nhắm.
Vương Trung Đỉnh vừa vặn mới làm xong việc, thấy điện thoại của Hàn Đông không hề nghĩ ngợi liền tiếp.
"Tôi nhớ anh." Hàn Đông nói.
Phong thái thường ngày lập tức bị đập nát trong lúc ngủ, phương pháp nghiệm chứng này của Vương Trung Đỉnh quả nhiên chính xác.
"Tôi nhớ anh, tôi nhớ anh, tôi nhớ anh..." Hàn Đông lại bắt đầu niệm kinh.
Vương Trung Đỉnh vốn có thể cúp điện thoại, bởi vì cơ bản Hàn Đông trong lúc vô thức không nói hết mấy ngàn lần tuyệt sẽ không ngừng. Luôn thích ngắt lời kẻ khác - Vương Trung Đỉnh, thế nhưng không vứt điện thoại ra, mà là cầm đi vào thang máy, đến ký túc xá, đi đến bãi đỗ xe... Câu nói kia thủy chung quanh quẩn ở bên tai.
Bác sĩ tâm lí nói, cảnh trong mơ biểu đạt tiềm thức.
Hàn Đông ngày hôm nay biểu hiện thất thường, Vương Trung Đỉnh còn chưa đi đến bãi đỗ xe, câu tôi nhớ anh liền ngừng. Hơn nữa không phải tạm dừng bình thường, mà là bị đánh thức, phía sau còn tiếp một tiếng "Á".
Hàn Đông vội vàng nhấc di động ra từ trong nước, đáng tiếc đã hỏng.
Mặc kệ, nhanh lấy khăn tắm, phòng tắm ngủ của ta, giường gỗ mới của ta...
Vốn dĩ Hàn Đông định như vậy, thùng gỗ đặt ở bên cạnh giường, trên giường đặt khăn tắm. Nếu hắn ngủ lúc đang tắm, đến khi nước lạnh, hắn sẽ bò lên giường.
Kết quả hắn vạn lần không ngờ, thùng gỗ rò nước...
Mà chiến sĩ thi đua mộng du Hàn Đông bò ra từ trong thùng gỗ xong cũng không lên giường, mà là đi đến buồng vệ sinh khiến cho bàn chân lần thứ hai đầy nước, cho rằng có nước vì thế, đi vào nằm lại là vẻ mặt hưởng thụ.
Cứ thế, nước lặng yên chảy ra cửa, lại lặng yên lan khắp phòng...
Chờ Vương Trung Đỉnh từ dưới thang máy đi đến, nước đã chảy tới bên ngoài.
Nghĩ đến chính mình từng thấy qua sự cố ngâm nước tự sát trong bồn tắm lớn, còn cả mức độ mộng du phi thực tế của Hàn Đông, trong lòng Vương Trung Đỉnh lại ngộ ra có thể hắn vì có tình cảm với mình mà xuất hiện khủng hoảng.
Bởi vì đã sớm có chìa khóa căn nhà này, Vương Trung Đỉnh thuận lợi mở cửa phòng, nhanh chóng đi đến phòng Hàn Đông.
Vừa vào cửa, bắt gặp một mùi gỗ thơm.
Giường gỗ mới, bàn gỗ, ống đựng bút gỗ, chậu bát gỗ, đũa gỗ, tăm gỗ... Cùng với thùng gỗ lớn Hàn Đông đang nằm.
Vương Trung Đỉnh đến 1 lúc, nước trong thùng gỗ đã chảy gần hết, chỉ còn lại Hàn Đông trần trụi.
Hàn Đông vẫn duy trì tư thế ngủ như trước, một chân gác lên, một chân nhàn nhã trong nước, tất cả tỉ lệ trong lí thuyết, hết thảy đều đang bao trọn tầm mắt của Vương Trung Đỉnh.
Đáng tiếc, cây đậu đỏ bị chết quá thảm!
Ngươi nói nếu làm đồ vật này nọ cũng thôi, ngươi còn đem tâm can bảo bối người ta hết mực che chở "ngũ mã phanh thây", tách rời thành bộ dạng này tới lấy lòng ngươi.
Vương Trung Đỉnh vuốt thùng gỗ từ cây đậu đỏ già nua, cảm giác trái tim đều bị cắn nát.
Hàn Đông còn đè cánh tay Vương Trung Đỉnh lại, áp khuôn mặt nóng hổi lên.
Bị lạnh hơn hai giờ, khó lắm tìm được chút hơi ấm. Hàn Đông làm nũng, nghiêng mặt cọ cọ lên, tựa như một chú cún lông xoăn.
Vương Trung Đỉnh nắm tóc hắn, mạnh mẽ kéo ngửa mặt lên, chất vấn: "Gỗ từ đâu ra?"
"Chặt trong vườn." Hàn Đông nói.
Vương Trung Đỉnh cảm giác máu đều trào ngược lên, "Ai cho phép cậu làm như vậy?!"
"Anh không cho tôi đổi đồ dùng trong nhà, tôi chỉ có thể tự làm." Hàn Đông còn làm bộ ủy khuất.
Vương Trung Đỉnh hỏa lớn, "Tôi không phải lại mua cho cậu một đám đồ hơi rồi sao?"
"Tôi bán rồi." Hàn Đông cũng không chút do dự tự bán đứng.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đã không thể dùng từ "kém" để hình dung, hẳn là dùng tồi tệ.
"Ngoài chỗ này còn nữa không?" Chất vấn Hàn Đông.
Hàn Đông nói: "Còn thừa một ít, để ở phòng Du Minh dùng sau."
Vương Trung Đỉnh cảm thấy đêm khuya quấy rầy người khác nghỉ ngơi không tốt lắm, dù sao Du Minh cũng vô tội, nhưng Hàn Đông rất nhiệt tình, vừa nghe nói Vương Trung Đỉnh muốn xem, không nói hai lời liền từ trong thùng gỗ đứng lên, phô bày tiểu điểu muốn đi đến phòng Du Minh.
"Cậu trở lại cho tôi, trước tiên mặc quần áo lên." Vương Trung Đỉnh mặt đen ra lệnh.
Hàn Đông khoát tay, "Không cần, tôi thường xuyên khỏa thân ở ký túc xá."
"Cậu không sợ người ta nhìn, nhưng người ta sợ gặp cậu."
Vương Trung Đỉnh nói xong liền đem Hàn Đông dắt lại, bắt Hàn Đông mặc quần hắn vẫn không mặc, cuối cùng Vương Trung Đỉnh chỉ có thể mặc cho hắn, lúc Hàn Đông xoay người Tiểu điểu bật qua bật lại ngay trước mắt y, nổi bật giữa 2 cái chân dài.
Sau khi mặc tử tế, Hàn Đông cực kỳ hứng thú đi đến phòng Du Minh.
Kỳ thật Vương Trung Đỉnh vốn nên ngăn Hàn Đông, nhưng rất muốn biết cây đậu đỏ là chết ra sao, liền theo hắn đi tiếp.
Du Minh đã sớm tỉnh, hoặc nói căn bản là không ngủ, nhưng bởi vì không bật đèn, cậu cũng không biết tình huống rò nước.
Mở cửa, Hàn Đông lại giống khảo nghiệm hôm trước hỏi Du Minh: "Gỗ vụn tôi đặt ở phòng cậu đâu? Cho anh ấy nhìn một cái."
Thấy Vương Trung Đỉnh phía sau Hàn Đông, Du Minh lặng đi một chút, nhưng bởi vì Hàn Đông từng chửi rủa y vô số lần, cho nên hiện tại rất rõ ràng là đang ở trạng thái mộng du.
"Gỗ?" Du Minh giả ngu.
Kỳ thật Du Minh giả vờ Vương Trung Đỉnh biết rõ, ngay khi Hàn Đông hỏi, Vương Trung Đỉnh liền xác định phòng của cậu có gỗ. Sở dĩ không vạch trần, thuần túy là muốn xem hai nghệ sĩ này xuất diễn.
"Giả vờ tôi có phải hay không? Tự tay mình mang sang tôi còn không biết? Nhanh một chút lấy ra, đừng chờ tôi tự mình đi lục a!"
Du Minh ra vẻ lãnh đạm, "Cậu không có việc gì thì để tôi ngủ."
Hàn Đông lại lộ ra nụ cười đùa dai, "Ha ha ha ha... Kỳ thật tôi không mộng du, tôi đùa với cậu thôi."
Kết quả, kế này rất nhanh bị Du Minh nhận ra.
"Tôi không đùa với cậu, tôi thật sự buồn ngủ rồi, phiền cậu tránh ra."
Hàn Đông chưa từ bỏ ý định, tiếp tục anh dũng trên đường tìm chết.
"Tôi biết, hai ta trước đó đã thương lượng, vô luận tôi đòi, cậu cũng không thể cho, đúng không? Tôi đều đã đem bí mật này nói ra, cậu còn không tin? Nào nào, tránh ra, Vương ca không phải người ngoài, để Vương ca xem một chút..."
Giờ này khắc này, Du Minh đặc biệt muốn hướng Hàn Đông rống một tiếng: con mẹ nó cậu sống như vậy có mệt hay không?
Kết quả, còn chưa có rống, Hàn Đông đã rống lên trước.
"Tránh ra, tôi lặp lại lần nữa, tránh ra nghe thấy không?"
Du Minh thật là trọng nghĩa, đã đến mức này còn thay Hàn Đông làm cứng.
"Đi ra ngoài! Cút ra!" Du Minh cũng rống.
Hàn Đông vẫn anh dũng, miệng không dùng được trực tiếp thượng tay, "Cậu mẹ nó tránh ra cho tôi, hôm naytôi nhất định phải lấy được gỗ ra! Tiểu ma-cà-bông, cậu chanh chua phá hỏng việc không phải của mình, lão tử nêm chết cậu!"
Nắm tay Du Minh cũng quất tới, "Thiếu làm bậy với tôi, có cút thật xa đi không thì bảo!"
"Cậu mắng ai đó? Cậu mắng ai đó? Tôi mẹ nó đánh chết cậu tin không?"
"Cậu đánh, cậu đánh, cậu đánh một cái thử xem!"
Chứng kiến cẩu móng vuốt đã với lên mặt người ta, Vương Trung Đỉnh không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, quyết đoán kéo Hàn ĐSng một bên, ánh mắt căm hận nhìn hai người.
"Được rồi, tôi sớm đã nhìn rồi."
Nói xong, Vương Trung Đỉnh liền tiến vào phòng Du Minh, đem toàn bộ thanh gỗ, vỏ cây, cành nhỏ trong rương, trong tủ treo quần áo, dưới sàng đều dọn ra.
Hàn Đông giằng co đủ rồi lại quay về hang ổ trên ghế sa lon ngủ, ngủ đến vô cùng ngon.
Du Minh hướng Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi sẽ đền tiền cây cho anh, đừng mang đồ dùng trong nhà của cậy ấy đi."
"Tôi có thể không truy cứu cậu ta một phân tiền, nhưng chỗ đồ đó tôi phải mang đi."
Du Minh khó hiểu, "Vì sao?"
Sáng hôm sau, Du Minh tỉnh lại giữa tiếng kêu gào thảm thiết.
"A a a a... Vì cái gì? Vì cái gì chỉ một giây phút về trước giải phóng? Giường yêu quý của tôi a!!!" Tiếp đó lại là một trận tiếng đập cửa bang bang, "Du Minh cậu đi ra đây cho tôi! Đã biết không dựa được gì vào tiểu tử cậu! Cho cậu trốn..."