PHỤ HUYNH BẤT ĐẮC DĨ


Vu Duệ giật nảy mình, há miệng hét toáng lên một tiếng chói tai, túi xách trong tay rơi bịch xuống đất.
Bản mặt đen kịt của Phó Uyên không biết từ đâu bỗng nhiên lù lù nhảy ra chặn đường Vu Duệ như ma trơi, làm cô thiếu chút nữa đã bị doạ cho ngất xỉu.
“Nửa đêm nửa hôm, muốn giả thần giả quỷ hù dọa ai vậy hả?” Vu Duệ nhịn không được ôm ngực quát lớn.
Cô quả thực sợ đến mức trái tim vẫn còn đang đập thình thịch cuồng loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đây này.
Sắc mặt Phó Uyên còn khó coi hơn cả cô, hai mắt như phun ra lửa, lông mày xoắn tít cả lại.

Anh nắm chặt bả vai Vu Duệ, ngữ khí cực kì thiếu thân thiện.

“Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh, lửa giận phừng phừng trong nháy mắt bị dập tắt, chỉ là giọng nói vẫn còn có chút oán hận.

“Mấy giờ?”
“11 giờ!”
“Mới 11 giờ thôi mà?”
“Mới?”
“Anh không biết Thượng Hải được gọi là thành phố không ngủ à? 11 giờ thì sao? Kể cả 1 giờ vẫn còn sớm chán.”
“Cô dùng cái lí lẽ cùn này để định nghĩa về giờ giấc sao?”
“Tôi nói sai chắc?” Vu Duệ trả lời với vẻ đương nhiên.
“Hiện tại an ninh không tốt, phụ nữ không nên về nhà quá muộn.

Lần sau nếu như hẹn hò về muộn như vậy, nhớ bảo bạn trai của cô đưa lên tận nhà.”
Vu Duệ giật mình, ngẩng phắt đầu lên nhìn Phó Uyên.
Phó Uyên cho rằng cô đi hẹn hò với bạn trai nên mới về muộn ư? Ôi, cô cũng hi vọng mình tốt số như vậy đấy, nếu dễ dàng có bạn trai như thế thì cô đã không cần phải chịu đựng nỗi khổ đi xem mắt khắp nơi rồi.
“Anh cũng vừa mới về nhà đấy còn gì? Anh xem anh về muộn có khác gì tôi, tư cách đâu mà dạy bảo tôi?” Vu Duệ bĩu môi chất vấn.
Phó Uyên nhìn cô không chớp mắt, trầm mặc không nói, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt.
Vu Duệ bị anh nhìn như vậy có chút chột dạ, liền di chuyển tầm mắt sang hướng khác.
“Chắc là cô đang cảm thấy tôi thích xen vào việc của người khác đúng không? Mong cô hiểu rằng tôi làm như vậy chỉ muốn tốt cho cô.

Có biết dạo gần đây trên mạng liên tục truyền tai nhau mấy vụ biến thái tập kích những người phụ nữ lêu lổng bên ngoài đến khuya mới về hay không?”
“Biến thái có thể tấn công cả nam giới mà?” Vu Duệ buột miệng thốt ra một câu.
“Cô nghĩ ai tấn công được tôi? Cô nhìn lại mình xem, người như cô đẩy một cái là ngã.”
“Tôi nhớ anh từng năm lần bảy lượt chê tôi già, chê tôi không có nhan sắc, không có mị lực.

Tôi việc gì phải sợ?”
“Chắc chắn sẽ có kẻ bị mù, hoặc là khẩu vị nặng.”
Cơn tức giận của Vu Duệ chưa kịp bùng phát, Phó Uyên đã tranh lời: “Thằng nhóc ban nãy là bạn trai của cô à? Sao lại thiếu trách nhiệm như vậy chứ?”
Vu Duệ chớp mắt mấy cái, đầu tiên là lộ ra vẻ mặt kì quái, ngay sau đó lại hiếu kì di chuyển tầm mắt từ đầu xuống chân Phó Uyên.

“Anh nói nhảm nhiều như thế, hoá ra là ghen tức khi thấy người khác đưa tôi về hả?”

Toàn thân Phó Uyên cứng đờ mất một giây, ngay sau đó anh dùng điệu bộ bề trên nhìn cô, vẫn mạnh miệng như cũ.

“Cô là gì của tôi mà tôi phải ghen tức?”
Vu Duệ cười tủm tỉm phản bác: “Vậy vấn đề cậu ta là ai cũng đâu cần anh quản.”
Trước câu phản kích này, Phó Uyên lại đần người ra lần nữa, trong mắt không khỏi toát ra vài tia bối rối.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ hé mở đôi môi mỏng, bình tĩnh hỏi: “Nếu tôi nói là tôi muốn quản thì sao?”
“Đầu óc anh đúng là có bệnh!”
Nếu là trước đây, Vu Duệ có thể sẽ vì hai chữ “muốn quản” của Phó Uyên mà nổi lên một chút gợn sóng trong lòng.

Nhưng giờ phút này, khi biết anh đã có bạn gái, cô không còn nuôi một chút mơ tưởng hão huyền nào nữa.
Bất kể trên phương diện làm ăn hay tình cảm, Phó Uyên luôn là người thích thống trị và kiểm soát.

Đối với mối quan hệ khó gọi tên giữa hai người bọn họ, trước giờ anh vẫn luôn khống chế quyền chủ động tuyệt đối.
Có lẽ bởi vậy nên Phó Uyên mới chưa thể tiêu hoá được việc cô không còn nằm gọn trong lòng bàn tay mình nữa.
Đúng rồi, chỉ thế mà thôi!
Vu Duệ khom lưng nhặt túi xách rơi trên mặt đất, lúc đứng dậy liếc nhìn Phó Uyên một cái.

“Không có việc gì thì tôi vào nhà trước đây.”
“Đứng lại.”
Động tác mở cửa của Vu Duệ bất ngờ khựng lại.

“Còn có chuyện gì nữa sao?”
Phó Uyên vẫn giữ thái độ khó ở đó.

“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Câu hỏi nào cơ?”
Vu Duệ nặn óc một hồi mới nhớ ra câu hỏi ban nãy của Phó Uyên, thì ra anh vẫn đang thắc mắc về thân phận của Daniel.

Việc này khiến cho Vu Duệ lần đầu đạt được cảm giác hưng phấn khi chiếm được thế thượng phong trước mặt Phó Uyên.
Nụ cười trên khóe môi cô lập tức tràn đầy vẻ mập mờ, mà cái vẻ mập mờ này rơi vào trong mắt Phó Uyên lại là một sự tra tấn tinh thần không hề nhẹ.
“Cười cái gì? Cậu ta là ai?” Phó Uyên mất kiên nhẫn, tự mình hỏi lại lần nữa.
“Đoán xem!” Vu Duệ dứt lời liền mở cửa, nhanh chân chui tọt vào trong nhà, tay nắm chặt mép cửa.
Ngay giây phút Phó Uyên vươn tay muốn túm lấy cô, Vu Duệ kịp thời đóng sập cửa lại.
Phó Uyên ngây người như phỗng đứng nguyên tại chỗ ngoài hành lang, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, buồn bực gõ cửa nhà Vu Duệ.
Vu Duệ đứng trong nhà nhòm qua mắt mèo, ngắm nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Phó Uyên, cô càng nghĩ càng thấy hả hê.

Chứng kiến một màn tình chàng ý thiếp ngay dưới sân khu chung cư, Phó Uyên tự thấy hành động chờ đợi cả tối của mình vô cùng ngu ngốc.
Người phụ nữ nhà bên đang nói cười vui vẻ cùng thằng nhóc kia với thái độ cùng cử chỉ rất thân mật, khoé mắt đuôi lông mày cô đều toát lên vẻ xuân phong đắc ý, hứng trí bừng bừng.

Tìm được trai trẻ tận tình chăm sóc như vậy, quả thực không thể khinh thường.

Trong 30 mấy năm sinh mệnh, đây là lần đầu tiên anh càng muốn đi đúng hướng lại càng lệch xa khỏi quỹ đạo nhân sinh của mình.

Thứ trước giờ anh luôn muốn truy cầu chính là danh lợi và tiền bạc, còn tình yêu thì chưa từng coi trọng.
Nhưng mà hiện tại, anh không thể khống chế được việc nảy sinh cảm xúc khác lạ với người phụ nữ sáng nắng chiều mưa này.
Nói thật, Vu Duệ là người thứ hai sau Phó Hân có thể khiến cho Phó Uyên mất kiểm soát như bây giờ.
Anh phải thừa nhận, chính mình càng ngày càng rơi xuống thế hạ phong trong mối quan hệ này.

May mà Vu Duệ không đọc được tâm trí của anh, nếu không cô sẽ thấy anh đang bị một mớ cảm xúc hỗn loạn quay vòng vòng.
Ban nãy còn bị Vu Duệ không khách khí sập cửa vào mặt, anh phải trút giận vào máy tập tạ cả tiếng đồng hồ mới tạm thời ép được cơn phẫn nộ trong lòng xuống.
“Vu Duệ, cô được lắm! Cô cứ đợi đấy!”

Dạo gần đây, tần suất tan làm sớm của Phó Uyên bỗng tăng lên một cách bất thường.
Buổi tối thứ 6, Daniel tiện đường lái xe đưa Vu Duệ về nhà.

Trước khi đi, Vu Duệ nhớ trong nhà có một quyển giáo trình rất hay muốn đưa cho Daniel mang về đọc, bèn bảo anh chàng đi lên nhà cùng mình.
Hai người vừa bàn luận vừa đi vào thang máy.

Mới bước được một chân vào bên trong, Vu Duệ đã nhìn thấy một người đàn ông mặt hằm hằm sát khí đứng sẵn trong thang máy.
Tâm trạng Phó Uyên lúc này vô cùng nặng nề, vì thế sắc mặt cực kì khó coi.

Gặp phải anh, sắc mặt Vu Duệ cũng không thể nào bình thường cho nổi.

Phó Uyên chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng đứng đó trừng mắt nhìn hai người đối diện, nhưng bàn tay phải siết chặt run lên nhè nhẹ lại tiết lộ sự tức giận xen lẫn bất an của anh.
Daniel rất nhanh đã đánh hơi được bầu không khí quỷ dị này, sự chú ý của anh chàng nhanh chóng chuyển sang Phó Uyên.

“Chị Vu, chị quen biết anh ta à?”
Hai mắt Vu Duệ đảo qua nhìn Phó Uyên một cái, thản nhiên mấp máy môi: “Hàng xóm của tôi, tính tình gàn dở lắm.

Cậu đừng dây vào.”
Khuôn mặt Phó Uyên lập tức tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ tên cô: “Vu! Duệ!”
Cuối cùng thang máy cũng lên đến nơi, Vu Duệ hối hả đẩy Daniel ra ngoài, chính mình cũng không quay đầu lại, nhanh chóng mở cửa nhà.
Daniel nối gót Vu Duệ, nhưng chưa kịp bước chân vào đã bị Phó Uyên hung hăng túm cổ áo.
Anh chàng vốn đã cao, vậy mà Phó Uyên còn cao hơn nửa cái đầu, vóc dáng cũng đô con gần gấp ba.

Đứng kế bên loại người hộ pháp cường tráng như Phó Uyên, Daniel nhìn lép vế hẳn.
Phó Uyên trợn trừng mắt, thái độ dữ tợn đến mức đáng sợ.

“Ai cho cậu vào nhà?”

Daniel cảm thấy vừa khó xử vừa có chút hãi hùng, đành phải quay sang cầu cứu Vu Duệ.

“Chị Vu…”
Vu Duệ rất bức xúc trước hành vi khùng điên không thể lí giải nổi của Phó Uyên, cáu kỉnh đấm vào lưng anh một cái.

“Anh tự nhiên nổi cơn gì thế? Anh điên rồi à?”
Daniel cũng là kẻ thức thời, nhìn điệu bộ như sắp đánh người đến nơi của Phó Uyên, rất biết điều lánh đi trước.

“Chị Vu, có gì mai nói tiếp nhé.”
Anh chàng bước một mạch vào trong thang máy, lại không nhịn nổi tò mò ló đầu ra nhòm, đúng lúc nhìn thấy cảnh Vu Duệ xắn tay áo như muốn đấu tay đôi với Phó Uyên.
“Phó Uyên, anh chưa được tiêm phòng dại đúng không? Phát bệnh chó điên à?”
“Cô có biết mình là phụ nữ không hả?”
“Nói nhảm cái gì thế?”
Phó Uyên lạnh lùng cười nhếch mép, hai mắt không tự chủ nhìn về hướng Daniel vừa biến mất, hừ mũi cười nhạo.

“Có nhu cầu thì sang tìm tôi.

Thằng nhãi kia mặt búng ra sữa, dáng người lại gầy gò yếu ớt, khác gì một tên tiểu bạch kiểm.

Nhìn cậu ta là biết yếu sinh lý, có thể thỏa mãn được cô sao?”
Vu Duệ lúc này mới hiểu nguyên nhân cơn phẫn nộ của Phó Uyên.

Hoá ra anh tưởng cô đưa đàn ông về nhà để thân mật.
Cô lập tức lạnh mặt, nói với giọng rất không thân thiện: “Đây là nhân viên thực tập của tôi, vào nhà tôi lấy tài liệu làm việc.

Đề nghị anh ăn nói cẩn thận, đừng cho mình cái quyền xúc phạm người khác.”
Nghe thấy lời giải thích của Vu Duệ, Phó Uyên chẳng có phản ứng gì, nhưng cục tức nghẹn trong ngực đã xẹp xuống không ít.
Vu Duệ liếc Phó Uyên một cái sắc lẹm, lạnh nhạt nói: “Anh đừng quấy rầy đến đời sống riêng tư của tôi nữa.”
“Quấy rầy?”
Hai chữ này tựa như đổ thêm dầu vào lửa, Vu Duệ có thể cảm nhận được ngọn lửa hừng hực trong mắt Phó Uyên như muốn thiêu đốt cô thành tro.
“Đúng vậy, hai chúng ta đều không có hứng thú với đối phương, phiền anh hãy đối xử tốt với bạn gái của mình.

Tôi không muốn bạn gái của anh hiểu nhầm.”
“Bạn gái? Bạn gái ở đâu ra?” Phó Uyên nhíu chặt mày.
Vu Duệ ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ.

“Mỹ nữ hôm trước không phải bạn gái của anh sao?”
“Không phải.” Anh không hề do dự trả lời.
“Sao lại không phải? Rõ ràng hai người trông thân thiết lắm cơ mà.

Cô ấy còn gọi thẳng tên anh.”
“Cô ta là bạn gái cũ của tôi.” Phó Uyên thẳng thắn thừa nhận.
“Muốn đề nghị quay lại với anh sao?” Khuôn mặt Vu Duệ thoáng nét kinh ngạc, lại có chút tò mò.
“Không.” Khóe miệng Phó Uyên cong lên thành một đường vòng cung.

“Cô ta tìm tôi vay tiền.”

Vu Duệ há hốc miệng, khó tin mở to hai mắt.

“Vay tiền?”
Cô nói xong mới nhận ra người đàn ông mồm miệng độc địa này đang nở một nụ cười, nhưng đây chắc chắn không phải nụ cười khổ sở, ngược lại trông có vẻ giống tự giễu hơn.
“Cô ta không muốn quay lại với anh nên anh tiếc hả?”
Câu hỏi ngu ngơ của Vu Duệ rút cục cũng làm cho Phó Uyên bật cười, mặc dù mất mặt nhưng vẫn quyết định tiết lộ.
“10 năm trước, lúc tôi vừa chập chững những bước đi đầu tiên ngoài xã hội thì gặp được người phụ nữ đó.

Cô ta cũng là người nông thôn lên thành phố giống tôi.

Chúng tôi bên nhau gần 3 năm, khi đó tôi đang bận khởi nghiệp, còn cô ta thì ngày ngày than vãn, luôn miệng trách móc tôi không quan tâm đến cô ta, rồi lại chê bai tôi quê mùa nghèo nàn, còn chê cả Tiểu Hân phiền phức.

Tôi đi làm đã đủ mệt mỏi, về nhà lại phải nghe những lời càm ràm ấy thì vô cùng chán chường, thành ra càng ngày càng đối xử lạnh nhạt với cô ta.

Cuối cùng cô ta đá tôi, chạy đi làm vợ bé của một lão già gần 70 tuổi, sống một cuộc sống giàu sang phú quý đúng như ý muốn.

Tháng trước lão già kia xuống lỗ, cô ta và bà vợ cả bước vào cuộc chiến tranh giành tài sản.

Cô ta đến vay tiền tôi để kiện tụng, bởi vì nếu có tiền trợ lực, cô ta nhất định sẽ giành được phần trăm thắng kiện cao hơn.

Đáng ghê tởm nhất là, sau khi lão già đó chết, cô ta quay sang à ơi con trai lớn của lão ta, hầu hạ bố xong là hầu hạ sang cả con.

Tuổi hai bố con nhà đó đủ để làm ông nội và bố cô ta được luôn đấy.

Cô nghĩ tôi muốn quay lại với loại phụ nữ đó sao?”
Vu Duệ vô cùng kinh ngạc, ngậm miệng hồi lâu không biết phải nói gì.

Đối với một số người vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm, cho dù cùng là phụ nữ với nhau nhưng cô thực sự không thể nào thông cảm nổi.
“Có phải đang cảm thấy tôi còn thảm hại hơn cả cô không?” Phó Uyên cười nhạo, trong mắt loé lên tia trào phúng.
“Không phải, tôi chỉ thấy anh háo sắc.”
“Tôi háo sắc cái gì?”
“Đâm đầu vào thể loại phụ nữ xinh đẹp kiều diễm nhưng mù mắt vì vật chất, không phải háo sắc thì còn là gì?”
“Cô mài mặt ra kiếm tiền, chẳng lẽ còn không phải do đam mê vật chất?”
Vu Duệ khẽ cắn môi, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Tôi khác cô ta, tôi kiếm tiền là để tìm cho mình cảm giác an toàn.

Tôi không hợp với chuyện yêu đương kết hôn, thế nên càng không thể ngừng kiếm tiền.

Bởi vì trong lòng tôi luôn thường trực nỗi sợ hãi về việc một ngày nào đó không còn khả năng kiếm tiền nữa.

Lúc đó thực sự chỉ còn lại hai bàn tay trắng, tôi sẽ rất thảm, rất rất thảm.”
“Phụ nữ không cần phải quật cường như thế, chỉ cần nỗ lực tìm một người đàn ông tốt, ở nhà làm nội trợ chăm chồng con là được rồi.”
Vu Duệ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Lúc còn là thiếu nữ, tôi cũng từng nuôi ước mơ cưới được một người đàn ông giàu có rồi làm thiếu phu nhân giống như bạn gái cũ của anh vậy.

Nhưng rồi sau này tôi phát hiện ra những người đàn ông đi qua đời mình chẳng có lấy một người đáng tin, nên tôi từ bỏ ước mơ viển vông đó rồi.”


Bình luận

Truyện đang đọc