PHỤ HUYNH BẤT ĐẮC DĨ


Ngày họp lớp rất nhanh đã đến.
Trước đó vài hôm, trong group chat có không ít người cố ý tag tên Vu Duệ dò hỏi cô có tới không, nhưng cô làm như không đọc được tin nhắn, tất nhiên cũng không trả lời.
Sáng sớm Bạch Yên đã gọi cho Vu Duệ, nói thẳng vào vấn đề: “Mày đừng quên, lát nữa còn buổi họp lớp đó.”
“Hôm nay tao muốn đến nhà xưởng, tao không đi đâu.” Lời nói thể hiện rõ ràng ý từ chối.

“Không được! Họp lớp mấy năm gần đây tao đều từ chối giúp mày, nhưng lần này thì khác, bạn học xung quanh Thượng Hải đều đến cả.

Chưa kể mày đã hứa là đi cùng tao, tao cũng lỡ bảo với bọn trong lớp là mày nhất định sẽ đến rồi.

Mày đừng không nể mặt tao như thế chứ.”
Vu Duệ đã quen với giọng điệu khoa trương của Bạch Yên, cô bĩu môi nói: “Mày tự chém gió mà, sao lại đổ lên đầu tao.

Hay là mày nói tao vừa mới tuyệt giao với mày rồi, mày không liên lạc được với tao nữa.”
“Mẹ mày, mày đang nói tiếng người đấy à?” Bạch Yên bật cười tức tối.

“Tao nói thật với mày, năm xưa ai cũng biết mày cọc đi tìm trâu, điên cuồng theo đuổi Tần Phi như bị mất não.

Hôm nay nếu không gặp được mày, bọn nó sẽ bàn tán sau lưng mày thế nào?”
Vu Duệ đỡ trán, trong lòng càng cảm thấy buồn phiền.

“Muốn nói gì thì nói, tao cũng chẳng mất miếng thịt nào.”
“Hai tiếng thôi được không?” Bạch Yên thấy nói lí lẽ không được, bắt đầu xuống nước nài nỉ.
“…”
“Một tiếng thôi?” Tiếp tục mặc cả.
“…”
“30 phút? Chỉ là họp mặt bạn bè, tới để có mặt thôi, sau đó mượn cớ chuồn trước là được.”
“Không có hứng thú.”
“Ai yooo, đột nhiên tao nhớ ra nhà hàng lần này là Thái An Môn 3 sao Michelin, phải đặt trước cả tháng trời mới có bàn.

Đồ ăn cực kì cực kì ngon, nếu mày không đi là tiếc lắm đó.”
Vu Duệ buồn cười hỏi: “Mày cho rằng ai cũng giống mày, tới đó vì miếng ăn sao?”
“Quyết định vậy đi, 10 giờ tao qua đón mày.” Không cho cô có cơ hội phản đối, Bạch Yên trực tiếp ngắt máy, chỉ để lại một tràng “tút tút” lạnh lẽo, làm cho Vu Duệ cũng phải bất lực thở dài.

Họp lớp là cơ hội để gặp gỡ bạn học cũ, là nơi hàn huyên, ôn lại kỉ niệm xưa và chia sẻ những điều mới mẻ trong cuộc sống.

Nhưng ngày nay, không biết vô tình hay cố ý mà họp lớp lại biến thành sàn diễn, nơi những người đi họp lớp biến thành người biểu diễn, cánh mày râu thì khoe khoang nào là tiền bạc nào là nhà lầu xe hơi, khoe công danh sự nghiệp, trong khi chị em phụ nữ khoe chồng giỏi con khôn, khoe chồng chiều chuộng, thường xuyên đưa đi du lịch hạng sang, tặng quần áo trang sức hàng hiệu đắt tiền.

Bên cạnh những người thích khoe là đám chim lợn có biệt tài soi mói đời sống cá nhân của người khác, cứ mở miệng ra là lại ca bài ca bất hủ “Bao giờ lấy chồng?” “Có con chưa?” “Bao giờ đẻ đứa thứ hai?”
Dĩ nhiên đi họp lớp cũng gặp rất nhiều chuyện thú vị, ví dụ như mỹ nữ xinh đẹp năng động tiền đồ xán lạn năm nào bỗng nhiên trở thành bà mẹ bỉm sữa an phận thủ thường ở nhà thờ chồng chăm con, ví dụ như nam sinh đầu to mắt cận năm nào biến thành soái ca bụng sáu múi, cơ bắp lực lưỡng.
Nhưng suy cho cùng, tính chất của việc họp lớp vẫn bị biến tấu theo chiều hướng tiêu cực nhiều hơn tích cực, không còn đơn thuần là dịp để gặp lại bạn cũ ôn chuyện cũ nữa.

Vì thế cho nên sau khi tốt nghiệp, Vu Duệ chỉ đi họp lớp duy nhất một lần, sau đó năm nào cũng tìm cớ thoái thác.
Xem lại ảnh chụp hôm tốt nghiệp rồi lại ngắm mình trong gương, Vu Duệ cảm thấy thật may mắn vì bản thân không thay đổi nhiều lắm, nếu có khác thì chắc là nhờ vào mấy nếp nhăn mờ mờ nơi khoé mắt.
Không giống như tâm lí chung của đa số phụ nữ thường thích ăn diện loè loẹt như con khổng tước để thu hút sự chú ý của đám đông, Vu Duệ lại hao tâm tổn sức phối đồ kín đáo gọn gàng, ít khoe mẽ nhất có thể.
“Nhìn được không?” Cô vừa xoay một vòng trước gương vừa hỏi Phó Uyên đứng bên cạnh.
“Em mặc gì cũng đẹp.” Phó Uyên thật thà trả lời, lại làm như vô ý hỏi.

“Lớp em tụ tập, có ai dẫn người nhà đi cùng không?”
“Em không biết, cũng không thấy ai nói trong group chat là không được dẫn theo, nên chắc là có đó.

Anh muốn đi cùng em chứ gì? Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp nha.”
“Hôm nay có việc bận, không thì anh đã đi cùng em rồi.

Lúc nào về nhớ phải gọi anh, anh tới đón em.”
“Không được uống nhiều.”
“Không thoải mái cũng phải gọi anh.”
Phó Uyên càng ngày càng dông dài, Vu Duệ gật rồi lại gật.

“Biết rồi, biết rồi.”
Vu Duệ vừa đổi giày xong, Phó Uyên bỗng giữ gáy cô cúi đầu hôn xuống, ăn sạch son bóng trên môi cô, hôn xong còn liếm môi ra chiều chưa thỏa mãn.

“Vị bạc hà à, anh thích vị dâu mọi khi hơn.”
Vu Duệ thở hồng hộc trừng mắt, đánh lên ngực anh một cái.

“Son của em để cho anh ăn chơi đấy à?”
Phó Uyên cười một tiếng, sau đó tỉ mỉ giúp cô đánh lại son bóng.


Đứng trước đôi môi căng mọng vừa bị anh cắn m*t hơi sưng đỏ, yết hầu của anh không tự chủ được mà lăn lộn, thực sự rất muốn đè cô xuống âu yếm một trận.
Vu Duệ nào có biết tâm tư xấu xa của người đàn ông, vẫn hồn nhiên ngẩng đầu hôn lên khóe miệng anh.

“Không dây dưa với anh nữa, em đi đây.”
Phó Uyên tiễn cô vào tận thang máy, sau đó lại ra ban công đứng ngóng xuống sân toà nhà chung cư, nhìn cô an toàn chui vào xe của Bạch Yên mới yên tâm đóng cửa trở vào.
Vừa ra khỏi đại sảnh, Vu Duệ đã thấy Bạch Yên đứng dựa vào cửa xe hào hứng vẫy tay, cong mắt cười nói: “Lúc gọi điện tao còn sợ mày chơi bài chuồn, nhẫn tâm cho tao leo cây, hại tao lo lắng gần chết.”
Bạch Yên tận hưởng free mọi tiện nghi của phòng tổng thống trong khách sạn Grand Hyatt, cả ngày hết ăn lại ngủ, không khác gì một con sâu gạo miệng ăn núi lở.

Mới qua một tuần, Vu Duệ có cảm giác con nha đầu này đã béo trắng cả ra.
Đến nơi, hai người theo chân nhân viên phục vụ đi đến địa điểm đã đặt trước, Bạch Yên vừa đi vừa ôm tay Vu Duệ, một bộ dạng tri kỉ làm sao.
Cả hai đi qua mấy khúc quanh, mới tới nơi đã thấy kha khá người tụ tập, nhìn thoáng qua chỗ này phải hơn hai chục người cả quen lẫn lạ, xem ra hơn 2/3 bạn học đều tới, có mấy người còn đưa cả vợ chồng đi cùng.

Bởi vì mọi người trong lớp sau khi tốt nghiệp phần lớn đổ xô đến thành phố lớn Thượng Hải tìm kế sinh nhai, làm việc chủ yếu xung quanh khu Phố Đông, bây giờ lại đúng dịp nghỉ tết dương lịch, cho nên ai cũng bảo nhau cố gắng có mặt đông đủ.
Dù sao cũng mấy năm không gặp, Vu Duệ cảm thấy tướng mạo bọn họ đều thay đổi không ít, người gầy thì béo lên, người trắng thì đen bớt, nhất thời chưa thể nhận ra tất cả những khuôn mặt ở đây.
Lớp trưởng ngồi bàn ngoài cùng nhận ra đầu tiên, lập tức đứng lên vẫy tay với hai cô.

“Vu Duệ! Bạch Yên! Tớ còn tưởng lần này Vu Duệ lại không đến cơ, ha ha ha, đúng là trốn hoài cũng có ngày bị tóm.

Nào nào nào, hai mỹ nữ qua đây ngồi đi.”
Bạch Yên vỗ ngực cười sảng khoái.

“Tớ phải nói mỏi mồm gãy lưỡi mới kéo được nó đến đó.”
“Ha ha ha, thỉnh được bà chủ Vu quanh năm bận rộn đến chơi, công lao lớn nhất hôm nay thuộc về cậu.”
Vu Duệ nhận ra anh chàng lớp trưởng năm đó, bật cười hỏi: “Cảnh Thuỵ, cuộc sống của cậu khó khăn đến mức tóc trên đầu càng ngày càng ít vậy ư?”
“Cậu nha! Mấy năm không gặp, cái miệng thối của cậu vẫn không sửa được.” Lớp trưởng vừa nói vừa sờ sờ cái đầu chưa đến 30 tuổi mà đã sắp hói trắng của mình.
Vu Duệ còn chưa kịp mở miệng đã bị Bạch Yên cướp lời: “Lăn lăn lăn, ngày xưa cậu thường xuyên thấy chết không cứu, nhiệt tình ghi tên mấy đứa trốn học vào sổ chuyên cần, chúng tớ không chơi với cậu.”
Lớp trưởng cười ha hả, đứng lên dẫn hai người vào chỗ ngồi, sau đó nhìn một lượt từ đầu xuống chân đánh giá Vu Duệ.

“Lâu rồi không gặp, cậu càng ngày càng xinh, tớ suýt thì không nhận ra.”
Nghe vậy, mọi người cũng bắt đầu nhao nhao hết cả lên.

“Vu Duệ, có phải cậu gầy đi không? Eo cậu nhỏ quá!”
“Vu Duệ, cậu dùng kem dưỡng hãng nào vậy? Da cậu đẹp ghê luôn.”
“Vu Duệ, Bạch Yên, sao hai cậu vẫn là hai cậu của năm đó, còn tớ lại không phải là tớ của năm đó nữa rồi.

Tớ so với năm đó, già gấp đôi!!!” Lớp trưởng đau khổ than thở.
Bạch Yên híp mắt cười nói: “Cậu không biết kẻ có tiền đều không có vấn đề về tuổi tác sao? Lại nói, tớ cắt tóc ngắn trông thế nào, đẹp không?”
“Rất hợp với cậu!” “Chị đại Bạch để tóc nào cũng đẹp!”
Mọi người đã lâu không gặp, trò chuyện vô cùng vui vẻ, có bạn học cầm ly rượu đến trước mặt Vu Duệ.

“Bà chủ Vu, 29 tuổi đã sở hữu thương hiệu nổi tiếng, cậu xem như thành công nhất trong số chúng ta rồi.

Nào, tớ kính cậu một ly.”
Vu Duệ có sự nghiệp lẫy lừng nhất trong đám con gái, không tránh được bị mời rượu, cô cũng thoải mái uống cạn vài ly.

Chỉ có điều những lời khen ngợi tâng bốc này, chẳng biết lời nào thật lòng, lời nào là giả dối.
Có người trêu chọc cô: “Vu Duệ đúng là nữ trung hào kiệt, chẳng những có sự nghiệp đánh bại đám nam nhi mà tửu lượng cũng không hề thua kém!”
Vu Duệ cũng chẳng để bụng, chỉ cụng ly không nói.
Một người khác đẩy đẩy vai cô, nói với vẻ thần bí: “Cậu cũng biết Tần Phi về nước rồi đúng không? Chưa đầy nửa năm cậu ấy đã sắp lên chức Giám đốc Ngân hàng Nhà nước chi nhánh Thượng Hải rồi đấy, thật trâu bò.”
Vu Duệ cười nhạt, không phủ nhận.
“Cái cậu này hỏi gì kì, người ta mở cuộc họp lớp này không phải vì Vu Duệ thì còn vì ai? Nhắc mới nhớ, sao người còn chưa tới?”
Đúng lúc này, một thân hình cao ngất xuất hiện ngoài cửa.

Đám đông không hẹn mà cùng di chuyển tầm mắt về một hướng, trong khi lớp trưởng vui mừng đứng lên, lớn tiếng gọi: “Tần Phi!”
Vu Duệ lập tức cúi đầu, giả bộ nghịch điện thoại.
Tần Phi dù sao cũng từng là nam thần siêu cấp chói loá của trường, sự xuất hiện của anh ta không khỏi làm dấy lên một trận ồn ào, không ít người đứng lên chào hỏi anh ta, bầu không khí cũng vì thế mà sôi nổi thêm mấy phần.

“Tần Phi, cuối cùng cậu cũng đến.”
“Tần đại công tử đại giá quang lâm!”
“Chủ trì mà lại đến muộn, phạt rượu phạt rượu!”
Thực ra Tần Phi học khác lớp với bọn họ, lại có thân phận tương đối đặc biệt nên không mấy thân thiết với những người ở đây.

Mấy năm đại học, anh ta chỉ tập trung vào sách vở, ngoài Vu Duệ thì gần như không kết giao với người khác.

Từ khi qua lại với Vu Duệ, hai người thường sang lớp nhau chơi nên mới quen biết bạn học của nhau, gọi là xã giao cũng không sai.
Tần Phi không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh Vu Duệ, giả vờ giả vịt hỏi cô: “Tiểu Vu, không ngại nếu anh ngồi đây chứ?”
Vu Duệ nghe xong, thực sự muốn lật bàn.
Ngồi cũng ngồi rồi, chẳng lẽ cô lại bảo anh ta lăn đi sao?
Mọi người trong lớp đều biết quá khứ năm đó của cô và Tần Phi, thậm chí còn đinh ninh rằng hai người là người yêu của nhau, cũng không biết bọn họ vô tình hay cố ý, âm thầm chừa chỗ trống bên cạnh Vu Duệ cho anh ta.

Vu Duệ ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tần Phi, Tần Phi lại làm như không thấy, trên mặt vẫn treo nụ cười ôn nhu, hai mắt chăm chú nhìn cô, môi mỏng khẽ mấp máy: “Có phải vì anh không?”
Lời này không đầu không đuôi, nhưng Vu Duệ thừa hiểu Tần Phi đang hỏi cô có phải vì anh ta nên mới xuất hiện ở đây không.

Vu Duệ rất không khách sáo chặt đứt tâm tư của đối phương: “Đừng tự luyến như thế chứ, tôi có mặt ở đây là do Bạch Yên sống chết kéo đi.”
“Hai người thì thầm với nhau gì đó?” Có bạn học phát hiện hai người đang cúi đầu to nhỏ thì cười nói.

“Tần đại tài tử, cậu uống no mực Tây rồi còn về nước, đây là muốn cống hiến chất xám cho Tổ quốc hay là vì Vu Duệ của lớp tớ?”
Bạn học kia vừa dứt lời, mọi người không kìm được bản tính nhiều chuyện, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa Tần Phi và Vu Duệ một cách mờ ám.
“Các cậu nói lung tung gì thế? Bọn tớ chỉ là bạn bè thôi.” Vu Duệ cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, trong lòng khẩn trương như sắp phải lên pháp trường.
Cô không phát hiện ra ánh mắt Tần Phi tối đi khi nghe được câu này, biểu cảm trên mặt anh ta cũng hơi cứng lại.
“Sao ngày xưa hai cậu lại chia tay? Có phải vì không chịu được cảnh yêu xa không?”
Tần Phi không trả lời, đứng dậy vẫy phục vụ gọi thêm mấy chai rượu vang đắt đỏ, nói với vẻ rất hào phóng: “Hôm nay tôi mời khách, mọi người cứ ăn uống thoải mái nhé.”
Đôi nam thanh nữ tú trong truyền kì đều đến, mọi người nhân cơ hội này không ngừng dò la tin tức, chỉ có điều từ đầu đến cuối, hai nhân vật chính đều không tiếp lời, Tần Phi vẫn luôn giữ nụ cười nghìn năm ôn hoà, còn trên mặt Vu Duệ thì duy trì nụ cười miễn cưỡng.
Nhưng dù sao Vu Duệ cũng không phải kính chống đạn, rất nhanh đã cảm thấy mình bị ánh mắt của đội ngũ quần chúng vây xem khoét thành một cái lỗ to đùng, như thể cô không phải người mà là sinh vật ngoài hành tinh có ý đồ xâm chiếm trái đất vậy.
Bạch Yên thấy chị em tốt bị các bạn học xoay như chong chóng, một bên khua môi múa mép đùa giỡn, một bên luồn tay xuống gầm bàn nắm tay Vu Duệ để trấn an cô trong yên lặng, sau đó lại dùng tư thế chị đại phóng khoáng cầm ly rượu đứng lên hô to: “Đã lâu không gặp, vì thanh xuân của chúng ta, cạn ly!”
“Nào nào nào, cạn ly!”
“Cạn ly, mừng Tần Phi quay về, tẩy thủ phụng chức (*).”
(*) tẩy thủ phụng chức: rửa tay nhận chức, ẩn dụ cho sự chính trực, trong sạch, trung thành với bổn phận khi làm quan.
Cũng may đây là buổi họp lớp, trung tâm đề tài không thể nào dừng trên một người mãi được, hứng thú của mọi người về chuyện tình cảm giữa Vu Duệ và Tần Phi cuối cùng cũng dần cạn kiệt, bọn họ bắt đầu lôi kéo bạn học khác ầm ĩ hỏi cung.
Rượu quá ba tuần, có người còn nhận thông gia với nhau luôn rồi.
Rõ ràng trước mặt có một đống người, vậy mà tên đàn ông này cứ chốc chốc lại quay sang nhìn Vu Duệ, nụ cười vẫn mười phần dịu dàng như xưa, làm Vu Duệ nhịn không được mắng thầm trong lòng.
Cô chợt nhớ tới Phó Uyên, không khỏi nghĩ ngợi tại sao khẩu vị của mình lại có thể thay đổi nhiều như vậy, ngày trước cô chỉ thích đàn ông bề ngoài lãng tử, tính tình tốt bụng ấm áp, còn bây giờ cô cảm thấy đàn ông gai góc từng trải như Phó Uyên mới vừa mắt.
Hơn 20 con người ngồi bao quanh căn bếp, ở chính giữa là đầu bếp nổi tiếng Stefan Stiller và đội ngũ cộng sự của ông trực tiếp biểu diễn chế biến những món ăn tuyệt hảo bằng các nguyên liệu chất lượng hàng đầu.

Bình thường mỗi dịp tụ tập chi phí sẽ chia đều theo đầu người, nhưng hôm nay Tần đại công tử vung tay chi trả từ A đến Z, vì vậy mà Bạch Yên vô cùng hào hứng liên tục gắp gắp gắp, hai mắt sáng lấp lánh như sao, ghé tai Vu Duệ nói nhỏ: “Mày xem, xung quanh toàn mỹ vị, có phải cảm thấy chuyến này đi không uổng công rồi đúng không?”
Vu Duệ cũng đùa lại: “Ừ, quả là không uổng công! Thực sự muốn mọc thêm vài cái miệng.”
Cơm nước xong xuôi, cả lớp kéo nhau đến KTV đã đặt trước, tất cả mọi người đều hào hứng, chỉ có Vu Duệ là uyển chuyển từ chối: “Tớ không đi được, các cậu ở lại chơi vui vẻ nhé.”
“Thôi nào, từ lúc tốt nghiệp đến giờ cũng 6 năm rồi, cậu đi họp lớp đúng một lần.

Hôm nay mọi người đến đông đủ cả, chút mặt mũi này cậu cũng không cho bọn tớ được à?” Lớp trưởng bắt đầu lải nhải.
“Tớ thực sự rất bận.” Vu Duệ nguỵ biện một cách yếu ớt.
“Bây giờ đang là kì nghỉ, cậu bận quái gì? Mà cứ cho là hôm nay cậu bận đi, vậy lúc nào cậu rảnh? Tớ sẽ bảo các bạn đổi sang thời gian thích hợp với lịch trình của cậu.”
Vu Duệ miệng lưỡi trơn tuột bịa ra thêm vài lí do, đều bị mọi người “binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn.”
Một cái miệng nói không lại từng ấy cái miệng, Vu Duệ bất đắc dĩ phải đi cùng bọn họ.
Ngồi trong KTV, Vu Duệ buồn phiền tấn công đĩa đậu phộng, đang âm thầm cầu nguyện cho thời gian mau trôi qua thì một giọng nữ mềm mại ở đâu bỗng cất lên: “Chào mọi người!”
Tiệc tùng quá nửa, có người thong thả đến muộn.


Bình luận

Truyện đang đọc