PHỤ HUYNH BẤT ĐẮC DĨ


Thấy người vừa mới xuất hiện, cả phòng đột nhiên im bặt, mấy cô bé nhân viên nhỏ tuổi si mê tới nỗi nhìn theo bóng dáng của Phó Uyên không chớp mắt.
Bên ngoài anh mặc một chiếc áo khoác gió dáng dài phong cách đơn giản.

Vốn dĩ kiểu áo này lúc mặc lên sẽ làm cho vóc dáng người ta bị thấp đi, cũng giảm bớt mấy phần khí thế, nhưng nó choàng trên người anh lại tôn lên nét trẻ trung nhàn nhã, làm cho người ta không nhịn được phải dán mắt vào.
Ngay sau đó, có người nhận ra người đàn ông đang đi về phía bên này.
“Chị Duệ, tìm chị kìa.

Anh ấy đang đi về hướng chị đấy.”
Đúng như lời của Lâm Nhiên, trên tay anh bây giờ đang cầm chặt điện thoại, hai chân thon dài nhắm thẳng đến chỗ Vu Duệ.
Lúc Lâm Nhiên vẫn còn đang ghé tai Vu Duệ nói chuyện, Phó Uyên đã tới trước mặt hai cô, đến nơi liền vươn tay về phía Vu Duệ, ý muốn đỡ cô dậy.
“Anh thực sự tới đây hả? Tôi còn tưởng anh chỉ thuận miệng hỏi chơi thôi đấy.”
Cô cảm nhận được hơi lạnh căm căm tỏa ra từ người anh.
Thế nhưng cảm giác này lại rất dễ chịu, giống như giữa mùa đông được ăn một ly kem to đùng trong căn phòng ấm áp vậy.
“Anh đến để nghiên cứu hành vi của người phụ nữ đã 29 tuổi đầu còn chơi bời lêu lổng, trời sáng cũng không biết đường về nhà.” Tâm tình của anh rõ ràng đang rất bực bội, nhưng động tác ôm eo cô kéo lên thì lại hết mực dịu dàng.
Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh bỗng giữ chặt tay anh, quắc mắt hỏi: “Này anh kia, anh là ai? Bảo vệ đâu, sao lại cho người lạ vào phòng bao của chúng tôi?”
Phó Uyên liếc nhìn anh ta, trong mắt hiện lên địch ý cuồn cuộn.

Nếu đoán không nhầm thì địch ý chính là vì bà chủ của bọn họ.
Cuộc điện thoại vừa rồi hẳn là do người đàn ông cường thế này gọi.
Bị khí thế mạnh mẽ của anh đàn áp, anh chàng nhân viên lúng túng thu tay về, khẩu khí cũng giảm mất một nửa: “Anh là gì của chị Duệ?”
“Tôi là…”
Anh còn chưa kịp nói, Vu Duệ đột ngột lên tiếng chặn họng: “Bạn tôi tới đón, tôi về trước đây, mọi người ở lại chơi vui vẻ.

Bill cứ gửi thẳng cho tôi.” Cô chào tạm biệt đám cấp dưới ngồi la liệt xung quanh, chống tay xuống ghế định đứng lên, được Lâm Nhiên vội vàng đỡ lấy.
Cô hơi né ra khỏi tay cô nàng.


“Chị không sao, thực sự không sao đâu.

Nhìn đi, chị vẫn tỉnh táo như này cơ mà!” Vừa nói xong cô liền tự tin đứng dậy, kết quả lập tức bổ nhào vào người Phó Uyên, đầu tựa lên lồng ngực anh.
Tất cả đám nhân viên đều buồn cười muốn chết nhưng vẫn phải cố gắng nhịn xuống, thì ra người ngày thường có thể thét ra lửa như bà chủ Vu khi trong người có chút men say lại đáng yêu như vậy.
Người đàn ông có thân hình rất cao lớn vạm vỡ, Vu Duệ nhỏ nhắn đứng chung một chỗ nhìn chẳng khác gì một con chim non đang nép mình trong vòng tay của anh.
“Chào mọi người, tôi là bạn trai của Vu Duệ.” Anh ôm chặt lấy eo cô, chưa bao giờ có cảm giác vừa thỏa mãn lại vừa kiên định như bây giờ.
Mặc dù hiện tại còn chưa phải bạn trai, nhưng kiểu gì về sau cũng sẽ phải thôi.
Ngoài giường, bọn họ rất ít khi ôm ấp, lại còn là tư thế thân mật như thế này.

Cục nghẹn trong ngực anh cũng vì thế mà vô thanh vô tức xẹp xuống một nửa.
Vu Duệ mất tự nhiên nở một nụ cười cứng ngắc, nhìn ánh mắt khiếp sợ của đám nhân viên, cô biết bọn nhóc này chắc chắn hiểu lầm rồi.
Cô muốn mở miệng giải thích nhưng không biết phải nói như thế nào.

Uống rượu gần như cả tối, dạ dày có chút khó chịu, lúc này đầu óc thực sự rất loạn, câu chữ cứ tắc nghẽn trong cổ họng, không thể phát ra.
Nửa ngày trôi qua, cô chỉ gượng cười bỏ lại một câu “Tôi về trước đây.” rồi bước về phía cửa ra vào của phòng bao.
“Chị Duệ uống say rồi, anh đưa chị ấy về nhà trước đi, không cần để ý đến chúng tôi đâu.” Lâm Nhiên cười nói.
“Vậy mọi người chơi tiếp đi, khi nào thanh toán cứ nói là người quen của Hằng Uyên Phó Uyên, sẽ được giảm giá 10%.

Bill để đây, ngày mai tôi qua thanh toán.” So với Vu Duệ bỏ chạy trối chết, Phó Uyên trái lại rất thản nhiên.

Anh gật đầu nói với Lâm Nhiên một câu như thế, sau đó cầm túi xách của Vu Duệ sải bước đuổi theo cô.

“Sao anh lại đến đây?” Vu Duệ nhìn thấy cách đó không xa là bóng dáng một người đàn ông với thân hình cao lớn đang phản chiếu trên các tấm tường kính dọc hành lang, liền xoay người lại hỏi.
Phó Uyên rất nhanh đã bắt kịp Vu Duệ.

“Anh sợ em uống nhiều, lo lắng cho em.”
“Tôi không sao, cảm ơn.”

Tuy khách sáo như vậy nhưng lúc nghe được mấy chữ “lo lắng cho em”, trong lòng cô cảm thấy cực kì vui vẻ, cảm tưởng như đây chính là tư vị yêu đương ngọt ngào sau một thời gian độc thân.
Nhưng tình trạng hoà bình này cũng chỉ kéo dài cho đến khi bọn họ ra khỏi KTV.
Khi hai người đi bộ đến bãi đỗ xe, một cơn gió lạnh từ đâu thổi qua, Phó Uyên ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Vu Duệ, liền chất vấn cô: “Tối nay em uống bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, anh ngửi thử xem.” Cô bỗng nhiên nổi tính trẻ con, chu môi phả lên mặt anh một làn hơi nóng bỏng.

Phó Uyên nhìn đôi mắt mơ mơ màng màng của cô, không khỏi nhíu mày.

Tất nhiên anh biết rõ tửu lượng của Vu Duệ, người bình thường khó mà chuốc say nổi một người phụ nữ chuyên lăn xả trong các bữa tiệc xã giao như cô.

Mặc dù sau đó cô sẽ lại ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo trong WC…
Vậy mà hôm nay bước chân của cô chao đảo, còn ngã vào người anh, thế mà dám nói mình không uống nhiều? Nếu không phải đang đứng trước cửa KTV người ra người vào, Phó Uyên thực sự muốn đè Vu Duệ lên vách tường hung hăng dạy dỗ cô một trận.
“Lần sau không được uống nhiều như vậy nữa.” Anh tức giận mở cửa xe, không khách khí nhét người phụ nữ vào ghế lái.
Vu Duệ gật đầu, bàn tay sờ soạng tìm đai an toàn rồi tự mình cài vào.

“Nếu như không phải do anh có gương mặt đẹp trai thì chỉ với bộ dạng vừa rồi, anh giống hệt thầy chủ nhiệm bụng bự đầu hói mấy năm cấp 3 của tôi, lèm bèm đau hết cả tai.”
“Vu! Duệ!” Phó Uyên rít lên hai chữ, không hề do dự giẫm mạnh chân ga phóng đi như bay.
Vu Duệ nắm chặt đai an toàn trên ngực, dọc đường không dám mở miệng nói chuyện dù chỉ nửa câu.

Cô cảm thấy người đàn ông với biểu tình như muốn giết người này đang lái máy bay chứ không phải lái xe ô tô.
Cảm giác oxy trong máu giảm xuống khiến Vu Duệ hít thở không thông, đành mở cửa sổ xe, từng cơn gió lạnh tạt qua mặt, quả nhiên đầu óc nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, bầu trời lấp lánh ánh sao, đến lúc Phó Uyên đánh xe vào cổng khu chung cư, Vu Duệ đã ngoẹo đầu trên ghế mà ngủ thiếp đi từ lâu rồi.

“Về nhà rồi, tỉnh dậy đi.” Phó Uyên tháo đai an toàn giúp Vu Duệ, thấy cô còn chưa tỉnh, đành vỗ nhẹ lên má đánh thức cô.


“Buồn ngủ, đừng làm phiền tôi…” Vu Duệ giãy giụa hai cái, duỗi tay hất nhẹ tay anh ra, quay người sang một bên tìm tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ, một lát sau chợt hé mắt, chậm rì rì nói.

“Sao anh không lái thẳng xuống tầng hầm?”
“Bảo vệ kêu em xuống xe.”
Che miệng ngáp dài một cái rồi mới mở cửa xe ra ngoài theo Phó Uyên, Vu Duệ ngay lập tức bị nhân viên bảo vệ gọi lại.
“Cô Vu, có hoa của cô.”
“Xin lỗi, tôi không đặt hoa.” Vu Duệ xua tay từ chối.
“Tên người nhận là cô, tôi không nhầm đâu.” Anh chàng bảo vệ mỉm cười hiền hoà, vẫy tay bảo cô đi theo mình.
Vu Duệ bán tín bán nghi nối gót anh ta vào văn phòng bảo vệ, liền nhìn thấy một bó hoa rất lớn và một hộp quà nhỏ bằng một nắm tay, được nhân viên bảo vệ xếp gọn trên mặt bàn.
99 bông hoa hồng nhung…
Vu Duệ nhìn thấy bó hoa rực rỡ kia, cuối cùng cũng hiểu vì sao đêm nay Phó Uyên vác theo bộ mặt lạnh như tiền như thế.
Cô cẩn thận ôm bó hồng lên, lại nhìn thấy Phó Uyên đã bỏ xa cô một đoạn, Vu Duệ liền tất tả đuổi theo.

Chân Phó Uyên dài như vậy, bước đi rất nhanh, cô chỉ có thể chạy chậm mới có thể đuổi theo anh.
“Anh đi chậm một chút, tôi không theo kịp! Á!” Đột nhiên Vu Duệ hét to một tiếng, đôi giày cao gót đổ nghiêng sang một bên.
Phó Uyên ngay lập tức nắm lấy tay cô, không để cô bị ngã nhào xuống đất.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi chạy từ cổ tay lên tận bả vai, tim Vu Duệ đập thình thịch mãnh liệt.

Cô kinh ngạc nhìn lên gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, ánh mắt đen thẫm sâu thẳm, môi mỏng mím chặt như đang kìm nén bản thân.
Phó Uyên đột nhiên chớp mắt một cái, Vu Duệ còn chưa kịp định thần thì anh đột ngột buông tay cô ra, tự giác lui về phía sau mấy bước.
Không có chỗ dựa, chân phải truyền đến một cơn đau ê ẩm, cô ai oán xuýt xoa: “Cổ chân đau quá, hình như tôi bị trật chân rồi.”
Phó Uyên giữ nguyên vẻ trầm mặc mấy giây, lạnh lùng nói với cô: “Ban nãy nói bố gọi điện hỏi han cơ mà, vậy giờ gọi cho bố em tới mà khiêng lên nhà.”
“Đồ nhỏ nhen!” Vu Duệ nghiến răng chịu đựng cơn đau, khập khiễng bước thấp bước cao đi về phía ghế đá ngay cạnh, thở phì phì đặt mông ngồi xuống.
Cô cho là trong trường hợp này bất kì người đàn ông nào cũng sẽ chạy tới đỡ cô dậy, ai biết được Phó Uyên lại xoay người bỏ đi.
“Thấy chết trước mặt mà không cứu, anh có phải đàn ông không hả? Anh bị khuyết tật phong độ à?” Vu Duệ vừa tức vừa tủi thân, nước mắt bắt đầu tràn ra khoé mắt, không ngừng mắng thầm.
Tên đàn ông chó này ngay cả một chút dịu dàng với phụ nữ cũng không có, cô bị mù mắt chắc rồi mới đâm đầu vào thích cái dạng người máu lạnh vô tình như thế.
“Bây giờ cứu đây!” Giọng nói trầm thấp quen thuộc bỗng chốc vang lên trên đỉnh đầu.
Vu Duệ hơi giật mình, theo phản xạ ngẩng phắt đầu lên, lại thấy anh vẫn chưa đi.
Nước mắt trong hốc mắt phút chốc trào ra.

“Tôi còn tưởng anh thực sự vứt bỏ tôi ở chỗ này, tôi đang định hỏi thăm cả gia đình anh đấy.”

Đây không phải lần đầu tiên thấy Vu Duệ khóc, nhưng không hiểu sao giây phút này Phó Uyên lại trở nên hết sức luống cuống.

Anh không biết phải dỗ dành như thế nào, chỉ biết chìa một bàn tay ra trước mặt cô.
“Chân tôi đau lắm, anh cõng tôi đi.” Vu Duệ cũng chỉ vui miệng nói một câu, chứ thâm tâm không hề mong chờ người đàn ông này đột nhiên tốt tính như vậy.
Ai ngờ anh xoay lưng lại rồi ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô, nhàn nhạt mở miệng: “Trèo lên.”
Vu Duệ sững sờ há hốc miệng, ngay sau đó mới phản ứng, vội ôm theo bó hoa rồi vui vẻ leo lên lưng Phó Uyên.
Anh có bờ vai vừa rộng lớn vừa vững chãi, Vu Duệ một tay ôm hoa một tay ôm cổ anh, cười híp mắt nói bên tai anh: “Có thể để giám đốc Phó của Hằng Uyên cam tâm tình nguyện cõng lên tận nhà là chuyện mang đi khoe ba năm cũng chưa chán đâu đấy.”
Phó Uyên dừng chân, vươn tay ra đằng sau vỗ vào mông cô một cái, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Ngớ ngẩn.”
Thẳng một đường từ sân chung cư lên tới trên nhà, Phó Uyên vẫn luôn vững vàng cõng Vu Duệ, chờ tới lúc đến trước cửa căn hộ rồi anh mới nhẹ nhàng thả cô xuống đất.
Cô cúi đầu ngửi mùi hoa nồng nàn, trên mặt là ý cười không tài nào che giấu được.

“Anh mua tặng tôi hả?”
“Không phải.”
Vu Duệ cười hì hì nịnh nọt.

“Nhưng mà thiệp bên trong ghi tên anh.”
“Người ta viết sai đấy.”
Nhìn điệu bộ thà chết không nhận của Phó Uyên, Vu Duệ “Ừm” một tiếng rồi nở nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn biết điều không ép buộc anh nữa.
Lấy chìa khoá mở cửa nhà, Vu Duệ đứng sóng vai với Phó Uyên, cười tủm tỉm nhìn anh: “Sau này tôi sẽ bớt chè chén để anh khỏi phải lo lắng.”
Thấy Phó Uyên trước sau vẫn giữ bộ dạng thờ ơ, cũng không thèm đáp lại, cô nhanh nhảu bồi thêm một câu: “Có đi cũng không báo cho ngài, đảm bảo không làm cho Phó đại gia ngài mất hứng.”
“Rầm!” Tiếng sập cửa mạnh như một cơn động đất đập thẳng vào mặt Vu Duệ, biểu đạt sự phẫn nộ không lời nào diễn tả được.
Vu Duệ đứng ôm bó hoa hồng 99 bông ngoài cửa, nhịn không được che miệng cười trộm.
Hoá ra Phó Uyên hẹn cô đi ăn cơm là để tặng quà sinh nhật cho cô…
Cúi đầu nhìn thoáng qua bó hoa diễm lệ, nháy mắt lại cười tủm tỉm.
Phụ nữ chính là như vậy đấy, cho dù giàu có thế nào, độc lập ra sao, thậm chí cứng mồm rằng tôi không tin vào tình yêu, giây phút nhận được hoa từ đàn ông, nhất là người đàn ông mình có cảm tình, vẫn sẽ cảm thấy thật hạnh phúc.
Vu Duệ ngồi phịch xuống sofa, mở hộp quà ra xem, là một chiếc dây chuyền vàng 18K của Cartier.

Chiếc vòng cổ này có hình dáng khá giống một cái kiềng, thực sự có hơi thô tục…
Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ có mắt thẩm mỹ là không ngửi được!


Bình luận

Truyện đang đọc