PHỤ HUYNH BẤT ĐẮC DĨ


Ngày hôm sau, lúc Phó Uyên tỉnh dậy thì thấy Vu Duệ vẫn còn đang ngủ, cô nằm cuộn tròn bên cạnh anh như một con mèo nhỏ.

Nhìn khuôn mặt say ngủ bình yên của cô, tình cảm trong lòng anh chợt trào dâng.
Anh nhéo má cô một cái, lại mổ nhẹ lên môi cô cái nữa mới đứng dậy, ra ngoài gọi điện cho Lăng Hiên phân phó mấy câu, xong xuôi lại chui vào trong chăn.
Một lát sau Vu Duệ cũng tỉnh giấc, vừa thức dậy đã thấy cả người ấm áp dễ chịu vô cùng.
Cô dụi mắt, định xoay người, lại phát hiện không thể động đậy.

Thì ra vòng eo thon nhỏ đang bị một bàn tay to lớn của người đàn ông cố định, bốn chân quấn quýt, căn bản không nhúc nhích nổi.
Phó Uyên dùng tư thế thân mật như thế ôm cô ngủ, khó trách cô cảm thấy nóng.

Thân nhiệt của anh luôn cao hơn cô, tựa như chiếc lò sưởi lớn thuộc về riêng mình cô vậy.
“Chào buổi sáng.”
Cả người anh dán sát vào lưng cô, cách lớp áo ngủ mỏng có thể cảm nhận được lồng ngực ấm nóng khẽ phập phồng.
Bàn tay du tẩu trên da thịt mềm mại của cô, vừa muốn trượt xuống dưới đã bị Vu Duệ bắt lấy.

“Anh không định dậy à?”
Phó Uyên “Ừm” một tiếng, hai mắt chầm chậm nhắm lại, bàn tay lại mò lên phía trước nắm lấy ngực cô.
Vu Duệ nằm quay lưng về phía Phó Uyên nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này, cô giữ chặt bàn tay hư hỏng ngo ngoe trước ngực mình.

“Ngoan nào, em dậy nấu bữa sáng cho anh.”
Lúc này Phó Uyên mới mở mắt ra, hờn dỗi nói: “Anh muốn ăn cháo trứng muối.”
Cô kéo cánh tay của anh ra, nhẹ nhàng ngồi dậy buộc tóc.

“Anh ngủ thêm đi, cháo chín em gọi anh.”
Lúc này cô mới để ý anh chỉ mặc quần ngủ, phía trên để trần, thảo nào ngực anh lại toả ra hơi nóng như vậy.
Thời gian qua cô đã quen một thân một mình, bây giờ tự dưng xuất hiện một người ôm cô cùng ngủ, lại tỉnh dậy cùng một chỗ đón bình minh.

Nhìn người đàn ông đang nằm trên giường của mình, Vu Duệ bỗng cảm thấy trái tim đã yên lặng rất lâu rất lâu của mình bỗng nhiên đập mạnh, tiếp đó là một loại cảm giác an ổn trước nay chưa từng có.
Cô không còn cô đơn, cho dù đêm khuya đột nhiên bừng tỉnh vì ác mộng cũng chẳng còn sợ hãi, bởi vì đã có một vòm ngực vững chãi để cô dựa vào.
Nếu mỗi sáng mở mắt dậy đều có thể nhìn thấy người bên gối thì thật tốt biết bao.
Đến khi ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu thẳng vào phòng, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Phó Uyên mới chậm rãi ngồi dậy.

Một tay lùa vào mái tóc vò loạn, một tay xốc chăn lên, anh lẳng lặng ngắm nhìn hạ thân bừng bừng phấn chấn của mình hồi lâu rồi nhếch miệng cười.

Người phụ nữ này quả nhiên là khắc tinh của anh mà!
Thời tiết buổi sáng hôm nay rất đẹp, không khí trong lành, có chút nắng ấm ló ra từ sau rặng mây, phần nào xua tan cái lạnh thấu xương suốt một tuần qua.
Vu Duệ nấu cháo xong, muốn đi xem Bạch Yên đã thức dậy chưa, lại thấy cô nàng vẫn đang ôm chăn say giấc nồng.

Hôm qua uống nhiều như thế, có lẽ sẽ ngủ thẳng cẳng đến giữa trưa.


Vu Duệ đứng trước nồi cháo, cẩn thận múc cháo nóng ra hai cái bát, bỗng có một bàn tay luồn vào trong áo ngủ của cô.
Tay Phó Uyên hơi buốt, vừa thò vào, Vu Duệ đã kêu toáng lên.
“Lạnh quá, anh bỏ ra mau.” Cô vừa nói vừa giãy giụa.
Phó Uyên không thèm nghe lời, cứ thế lướt lên trên, mãi cho đến hai ngọn đồi cao vút thì dừng lại vân vê đùa bỡn.
Sáng sớm đã bị quấy nhiễu, cô cảm thấy hành vi của con sói đói này cực kì quá đáng, nhưng lại không thể ghét bỏ, bởi vì cô cảm nhận được tình ý rõ ràng của anh.
Cơ thể Phó Uyên ép sát vào lưng Vu Duệ, nụ hôn đặt trên gáy cô, sau đó chậm rãi di chuyển tới cổ, tới thuỳ tai.

Có thứ nào đó chọc vào làn da gây ngứa, cô nghĩ thầm người nào đó cần phải cạo râu rồi.
Vu Duệ hơi xao động, theo bản năng ngả ra phía sau, lại nghe được giọng nói trầm trầm như có độc của anh vang lên bên tai: “Hôm nay là ngày nghỉ, em có kế hoạch gì chưa?”
“Buổi chiều em đi dạo phố mua ít đồ cùng Bạch Yên.” Cô đáp.
Anh kết thúc nụ hôn tại má cô, hai tay dịch xuống giữ eo thon, hỏi tiếp: “Định đi đến tối à?”
Vu Duệ gật đầu, đặt hai bát cháo lên bệ bếp.

“Chắc sẽ về muộn đấy, buổi tối bọn em đi ăn đồ Thái.”
“Vậy thì ăn sáng xong anh đưa em đi xem nhà xưởng.” Phó Uyên tự giác bê hai bát cháo ra bàn ăn rồi ngồi xuống, sau đó bưng bát lên uống một ngụm.
Thấy phía sau không có động tĩnh gì nữa, Vu Duệ mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người lấy lọ rau muối chua để ăn cùng với cháo.
Thật vất vả mới ăn xong bữa sáng, trên bàn ăn, ánh mắt Phó Uyên thỉnh thoảng lại lóe lên vài tia sáng cực kì thiếu thuần khiết, Vu Duệ cảm thấy áp lực không kém việc ngồi trong phòng thi mà bị giám thị kè kè bên cạnh là bao.
Trong lúc hai người nào đó ái muội, bữa sáng lặng lẽ trôi qua.

Từ phòng thay đồ đi ra, Phó Uyên vô cùng tự nhiên chìa cravat của mình ra trước mặt Vu Duệ.

“Thắt giúp anh.”
Vu Duệ dùng vẻ mặt rối rắm nhìn chiếc cravat trong tay anh, nhịn không được mắng nhỏ: “Anh không có tay à?”
“Không có.” Ai ngờ Phó Uyên lại mặt dày trả lời như đúng rồi.
Vu Duệ nghẹn họng cầm lấy cravat, mân mê trong vô thức.
“Anh chắc chắn muốn em giúp?”
“Ừ.” Phó Uyên gật đầu, sau đó hơi ngửa cổ lên để cô giúp mình bẻ cổ áo.
“Là anh cứ nhất định muốn em giúp nha! Em nói trước, đây là lần đầu tiên em thắt cravat đó.”
Ở khoảng cách quá gần như thế này, Vu Duệ thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của Phó Uyên mơn trớn trên trán, lướt qua chóp mũi cô.
Cô ngẩng đầu lên, có chút tức giận ra lệnh: “Anh cúi thấp xuống!”
Vừa nói vừa nhón chân tròng cravat vào cổ anh, nhỏ giọng mắng: “Ăn gì mà cao thế không biết, người chẳng khác gì cái sào.”
“Ăn em.”
Phó Uyên nói xong thì nở nụ cười xấu xa, sau đó liền cúi đầu, mặc kệ cô múa may loạn xạ trên cổ anh.

Vu Duệ lờ đi ánh mắt nóng bỏng trên đỉnh đầu, tuy không biết cách thắt cravat nhưng vẫn giả bộ chăm chú làm việc, mặt mũi nghiêm túc, ngón tay thoăn thoắt qua lại.
“Xong rồi, anh thấy sao? Quá hoàn hảo đúng không?” Cô vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn Phó Uyên, đôi mắt sáng ngời cong cong như vầng trăng non, vui vẻ tự khen ngợi bản thân.
Phó Uyên cúi xuống nhìn một cái, cười như điên tháo cravat, lại còn không biết điều mà cất lời trêu chọc: “Hoàn hảo chỗ nào? Em thắt cái gì đây, khăn quàng đỏ à?”
Vu Duệ ngượng đến đỏ mặt tía tai, vừa muốn buông tay ra đã bị anh giữ lại, liền dẩu môi kháng nghị: “Đã nói với anh là em không biết thắt rồi mà.”
“Em có phải phụ nữ không thế? Cravat cũng không biết thắt.”

“Ai nói phụ nữ nhất định phải biết thắt cravat?” Vu Duệ cãi lại.
“Qua đây, anh dạy em.” Anh nắm tay cô, tỉ mỉ hướng dẫn cô từng bước từng bước, sau khi kéo một cái, cuối cùng cravat cũng được thắt chỉnh tề.
“Thấy không, rất đơn giản, nhớ kĩ chưa?”
Vu Duệ buồn bực gật đầu.

“Đơn giản sao không tự thắt đi, nhờ em làm quái gì?”
Phó Uyên đi đến trước gương chỉnh lại cravat, hời hợt nói: “Trước sau em cũng phải học.”
“Học cái này để làm gì?”
“Sau này, mỗi buổi sáng trước khi đi làm, em đều phải thắt cravat cho anh.”
Anh vừa nói vừa cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo, dáng vẻ bảnh bao đến mức Vu Duệ cũng phải ngẩn ngơ nhìn theo.

Người đàn ông này sắp 36 tuổi rồi, tại sao vẫn đẹp trai phong độ thế nhỉ?
Phó Uyên chợt ngẩng đầu, phát hiện Vu Duệ vẫn đang nhìn mình chăm chú không chớp mắt, liền mỉm cười với cô trong gương, lúc này cô mới hoàn hồn, vội vàng quay đầu đi.
Hai người chỉnh trang lại một lượt rồi cùng nhau bước ra khỏi cửa.
Phó Uyên lái xe đưa Vu Duệ đến khu công nghiệp Mẫn Hàng, dọc đường, điện thoại của anh bỗng reo lên.
Do đang lái xe nên anh cũng không để ý người gọi đến là ai, chỉ đơn giản là vươn tay nhận điện thoại, nhưng lại vô tình chạm phải nút mở loa ngoài.
Đầu dây bên kia không ngờ lại là Triệu Tuân.
Anh ta cười nói với Phó Uyên, giọng điệu mang theo vẻ cà lơ phất phơ: “Lão Phó, tôi nghe lão Lăng nói cậu lợi dụng các mối quan hệ, khiến bạn gái cậu đi mòn gót giày vẫn không thuê được nhà xưởng.

Ha ha ha, không ngờ con người cậu lại bại hoại đến mức đấy.”
Tiếng cười cợt nhả vang vọng khắp không gian nhỏ trong xe.
Vu Duệ đang chống tay lên cửa sổ lập tức tỉnh táo ngồi thẳng dậy, phóng một tia nhìn sắc như dao về phía Phó Uyên.
Tay cầm vô lăng của Phó Uyên cứng đờ, sau đó anh nhanh như chớp tắt máy, tiếp theo bấm nút chốt cửa xe, cuối cùng mới nhìn sang Vu Duệ.
Nội tâm của Vu Duệ bỗng chốc hỗn loạn, loạn như những hạt vừng vung vãi trên bánh quy vậy, nhưng sau vài giây suy nghĩ rút cục đầu óc cũng thông suốt, cô nhìn chằm chằm anh, bình tĩnh mở miệng: “Anh chốt cửa xe làm cái gì? Sợ em kích động nhảy xuống à?”
Giọng nói của cô mang theo âm sắc lạnh lẽo.
Phó Uyên cắn răng im lặng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, thấp giọng nói: “Chuyện này là anh không đúng.”
“Anh cố ý?” Vu Duệ nheo mắt hỏi.
“Phải.” Phó Uyên nhướng mày thừa nhận, biểu tình không có vẻ gì là áy náy.
Sắc mặt Vu Duệ hơi trắng, trong đầu lập tức nảy sinh ý muốn văng tục.
Người bên gối hai ba lần tính kế cô, không thể không phòng bị, càng không thể không thoá mạ một phen!
Phó Uyên không cho cô kịp phun châu nhả ngọc, tay anh vươn sang nựng má cô.

“Về nhà anh quỳ cho em.”
Vu Duệ sửng sốt, sau đó cô nghiêng đầu, ghét bỏ đẩy tay anh ra.

“Quỳ cái gì cơ?”
“Bây giờ không phải đang thịnh hành kiểu bạn trai quỳ xin lỗi à?”

“Quỳ mấy tiếng? Quỳ bàn phím hay ván giặt đồ?” Vu Duệ hỏi.
Phó Uyên nhàn nhã đáp: “Quỳ trên giường, cả đêm.”
Vu Duệ cảm thấy máu nóng bốc lên, cô trợn mắt nhìn Phó Uyên.
Tên đàn ông chó này vẫn nhơn nhơn, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Cả hai cùng im lặng.
Hồi lâu sau, Vu Duệ vẫn chưa thể nguôi giận, cô liếc xéo anh một cái, cất giọng trào phúng: “Thổ hào, làm sao cũng không thoát được chữ ‘thổ’.” (*)
(*) thổ hào: ngôn ngữ mạng chỉ giới nhà giàu mới nổi ngông cuồng, ngạo nghễ, thiếu văn minh.

Chữ “thổ” (土) ngoài nghĩa chính là “đất” còn có một nét nghĩa là “không được ưa thích, không hợp với người đời”.
“Ý em là sao?” Phó Uyên nhíu mày.
“Haizzz, chính là người không có văn hóa thật đáng sợ.

Nhưng người không có văn hoá mà nhiều tiền, quan hệ rộng còn đáng sợ hơn.

Ai đó cậy mình có chút tiền, có chút quan hệ là luôn tìm cách ngáng chân người khác.”
Cô cũng không muốn tìm hiểu lí do tại sao Phó Uyên có thể block cô trên mọi mặt trận, dù sao thì người có tiền có thể sai khiến được ma quỷ.
Đồng tiền thực sự có sức ảnh hưởng lớn đến vậy đấy!
“Trên thương trường, lục thân (*) cũng không nhận, nói gì đến văn hoá.” Phó Uyên bình thản đáp trả.
(*) lục thân: phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử (cha, mẹ, anh, em, vợ và con).
“Phó Uyên, em khinh bỉ anh! Trong mắt em, giá trị con người anh càng ngày càng tuột dốc không phanh.” Ngữ khí của cô tràn ngập khinh thường.
Phó Uyên nhìn thẳng vào mắt cô, cười đến chói mắt.

“Giờ không phải giá trị con người em đang tăng lên à? Là người một nhà, anh đâu có ngại san sẻ cho em một ít.”
Vu Duệ: “…”
Đến nơi, Phó Uyên nắm tay Vu Duệ xuống xe.

Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau, cô cảm nhận được có một dòng điện đang lan toả khắp toàn thân, tê tê dại dại.
Cô chợt nghĩ, cho dù hai người đã nhiều lần làm chuyện thân mật nhất giữa nam và nữ, thế nhưng hành động thể hiện tình cảm hết sức đơn giản như nắm tay thì lại hiếm hoi vô cùng.

Chỉ một cái nắm tay liền mang đến cho Vu Duệ sự xúc động rất lớn, cô muốn từ nay về sau có thể mãi mãi nắm chặt bàn tay này.
Người ra đón là tổng quản lí nhà xưởng của tập đoàn Hằng Uyên trong khu công nghiệp Mẫn Hàng, trước đây Vu Duệ đã từng gặp qua một lần.
Người kia thấy Vu Duệ đi bên cạnh Phó Uyên thì cười hỏi một cách dò xét: “Tổng giám đốc Phó, ngài cùng bà chủ Vu là?”
Nói xong mới thấy hai bàn tay đang nắm chặt nhau.
Không cần nghe giải thích, người kia đã hiểu rõ tình hình, thái độ đối với Vu Duệ lập tức trở nên niềm nở.

Suốt cả quá trình tham quan nhà xưởng, anh ta mở miệng nói chuyện câu nào câu nấy đều hết sức cẩn trọng và lễ độ.
Dưới sự chỉ đạo của Phó Uyên, vị tổng quản lí nhanh nhẹn mang hợp đồng đến cho Vu Duệ, hai bên kí roẹt roẹt mấy cái, nhà xưởng chính thức đi vào hoạt động.

Hai người cả tuần trời bận rộn đi mây về gió, vất vả lắm mới nặn ra được chút thời gian ở bên nhau, lại chỉ có thể ngồi trong xe nói chuyện.

Vu Duệ ngẫm lại, thấy bọn họ gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, trong lòng hơi hơi chua xót.
“Em mua cổ phiếu phát hành thêm của Hằng Uyên hả?” Phó Uyên đang chuyên tâm lái xe bỗng quay sang hỏi Vu Duệ.
Gần đây các sàn giao dịch chứng khoán trong thành phố đều vì tin tức Phó Uyên thành lập tập đoàn mà nhộn nhịp như trẩy hội.

Cổ phiếu của Hằng Uyên đang được người trong giới đầu tư cực kì quan tâm, giá trị trên thị trường tăng nhanh chóng mặt, các chỉ số luôn mang màu xanh.
Vu Duệ không ngờ bị chính chủ phát hiện sớm như vậy, bèn nhoẻn miệng cười đối phó: “Em thực hiện quy trình thu mua hợp pháp, hoàn toàn minh bạch.”

Trước khi Hằng Uyên chính thức lên tập đoàn khoảng 2 tháng đã đăng kí phát hành thêm cổ phiếu với Uỷ ban Chứng khoán, Vu Duệ tìm Lăng Hiên nhờ anh ta sử dụng quyền cổ đông, mạnh dạn xuống tiền mua gần 2,5 triệu cổ với mức giá ưu đãi.

Sau 2 tháng chờ đợi Uỷ ban Chứng khoán xét duyệt và cấp giấy phép phát hành cho Hằng Uyên, gần 2,5 triệu cổ đã về tài khoản Vu Duệ, cũng là lúc số cổ phiếu phát hành thêm này được cấp phép chào bán ra thị trường.

Việc phát hành thêm khiến mệnh giá cổ phiếu của Hằng Uyên giảm mạnh khoảng 42%, nhưng chỉ sau 2 phiên giao dịch đã được điều chỉnh lại đúng với giá trị thực, tăng tổng cộng gần 65 điểm, không chỉ hồi phục về mốc cũ mà còn trên đà tiếp tục tăng mạnh.

Ngay sau khi cổ phiếu của Hằng Uyên xanh lét trở lại, Vu Duệ vung tay bán sạch 2,5 triệu cổ, thế là sau vài phiên giao dịch, cô đã chốt lời gần 50%.
Phó Uyên hừ lạnh một tiếng, giọng nói nghiêm túc hẳn lên: “Hợp pháp? Minh bạch? Trước đây em là cổ đông của Hằng Uyên hay sao mà lại được cấp quyền mua? Lại còn mua nhiều như thế? Sao nào, em nôn nóng muốn nắm quyền phủ quyết?” (*)
(*) Cổ đông hoặc nhóm cổ đông nắm giữ 36% vốn điều lệ của công ty sẽ có quyền phủ quyết trong các đại hội cổ đông.
“Phó đại gia, anh nghĩ nhiều quá rồi.

Em chỉ định đầu tư lướt sóng hòng kiếm chác chút lời ăn Tết thôi.

Điều kiện tài chính hiện tại của em sao đủ để đua đòi một chân trong hội đồng quản trị của anh chứ.”
“Em lén đi cửa sau với Lăng Hiên đúng không?”
Hành vi mua chui cổ phiếu phát hành thêm với số lượng lớn bị Phó Uyên vạch trần, Vu Duệ dĩ nhiên có chút chột dạ, nhưng mua thì cũng mua rồi, cô cảm thấy không cần thiết phải che giấu.
“Em dùng tài khoản cá nhân để mua, tức là em rất tin tưởng anh nha.

Toàn bộ tài sản tiết kiệm của em, hạnh phúc nửa đời của em đều đặt trên người anh đó.”
Câu nịnh nọt của Vu Duệ thành công lấy lòng Phó Uyên, anh hất cằm lên, biểu tình không giấu nổi kiêu ngạo.

“Coi như em có tầm nhìn đầu tư, tạm thời không tính toán với em.”
Vu Duệ cười thầm, anh tính kế tôi, tại sao tôi lại không thể lợi dụng mối quan hệ để hốt bạc từ anh.
Hàn huyên thêm mấy câu, Phó Uyên nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, quay đầu sang nói với Vu Duệ: “Đi ăn cơm với anh.”
“Cũng được, vậy làm phiền Tổng giám đốc Phó tiêu tiền rồi.”
Phó Uyên đưa Vu Duệ đến một nhà hàng Tây cao cấp, anh đặt một bàn ở phòng riêng có ban công, ngồi ở đây có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, vừa thông thoáng vừa yên tĩnh.

Từ khai vị đến tráng miệng đều là những món nổi tiếng của nhà hàng, nhưng tâm tư Vu Duệ lại không đặt ở đây, trong đầu cô lúc này toàn là chuyện làm ăn, có khi nuốt nhầm thuốc độc vào bụng cũng chẳng hay.
Ngày hôm qua Tần Phi gọi cho cô, thông báo khoản vay của cô đã được giải ngân đúng hạn.
Trưởng phòng kinh doanh của nhà hàng lập tức dùng khoản tiền này đặt mua máy móc tân tiến nhập khẩu trực tiếp từ Đức.

Phòng nhân sự cũng gửi báo cáo về việc đã hoàn thành bước đầu kế hoạch tuyển dụng công nhân sản xuất và nhân viên bộ phận tiêu thụ.
Hiện tại có thể nói là thời kì mấu chốt, tương lai được ăn cả hay ngã về không chính là nhờ vào lúc này, cho nên Vu Duệ càng phải nghiêm túc điều hành dự án.
Phó Uyên đang vui vẻ nói gì đó, nhưng cô suy nghĩ quá nhập tâm, đến mức không nghe thấy, cũng không đáp lại.
“Này, em có nghe anh nói không?” Phó Uyên cầm ly rượu lên, chạm nhẹ vào ly rượu trong tay Vu Duệ.
“Hả? Anh nói gì cơ?” Lúc này cô mới bị anh kéo từ dòng suy nghĩ trở về, liền trả lời với vẻ mặt mờ mịt.
Nhìn tình cảnh này, Phó Uyên nhịn không được oán trách: “Đi ăn với bạn trai mà không tập trung, thật thiếu lễ phép.”
Vu Duệ cười hì hì xin lỗi.
Phó Uyên lại lắc đầu thở dài.

“Hóa ra nói chuyện yêu đương với người cuồng công việc là sẽ bị quên lãng như thế này đây.

Về sau nếu việc làm ăn của em ngày càng phát triển, có phải anh sẽ bị em vứt vào lãnh cung không?”
Nghe vậy, Vu Duệ chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ.


Bình luận

Truyện đang đọc