PHỤ HUYNH BẤT ĐẮC DĨ


Khi Phó Uyên tới nơi thì trường vừa mới tan học được mấy phút, từng tốp nam sinh nữ sinh mặc đồng phục trường quốc tế đang bá vai bá cổ nhau ra về.

Từng không ít lần bị giáo viên mời đến nói chuyện, Phó Uyên vô cùng quen thuộc với con đường dẫn vào khu nhà hành chính.
Đến được văn phòng giáo viên chủ nhiệm lớp 11-2 ở cuối hành lang thì cửa phòng đang mở, bên trong có hai học sinh một nam một nữ đứng song song nhau.
Nữ sinh đang đứng ngắm móng tay sơn màu đen sì một cách buồn chán, hiển nhiên là đứa em gái ma quỷ của anh.

Nam sinh bên cạnh lưng thẳng tắp, mắt hơi rũ xuống, không biết là đang nghĩ gì.
Tầm mắt Phó Uyên quét qua em gái mình rồi lại rơi xuống trên người nam sinh bên cạnh.

Cậu bé này rất cao, khuôn mặt đặc biệt thông minh sáng sủa, trên mặt trên người rải rác vết thương nhưng tóc tai vẫn gọn gàng sạch sẽ, chỉ có bộ đồng phục là bẩn thỉu rách rưới, nhìn là biết vừa trải qua một cuộc ẩu đả.
Phó Uyên theo bản năng nhíu mày, dời tầm mắt đi chỗ khác.
Trong phòng làm việc, ngoài cô Tả còn có một người phụ nữ trẻ tuổi mặc trang phục công sở, hẳn là phụ huynh học sinh.
Anh vừa mới đến thì đã nghe thấy giọng nói tức giận của cô ta: “Tôi nói này, bố mẹ em không biết dạy dỗ em à? Mời em gọi bố mẹ đến đây một chuyến, không thì cho tôi số điện thoại, tôi sẽ tự gọi.

Hôm nay tôi nhất định phải gặp mặt bọn họ để nói chuyện cho ra lẽ.”
Phó Uyên không nóng không lạnh mà lên tiếng: “Bố mẹ tôi mất rồi, không đến được.”
Người phụ nữ đó nghe thấy giọng nói của anh liền quay đầu lại, ngước đôi mắt màu nâu hổ phách lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Đây chính là cô gái mới đây thôi còn ném mấy nghìn tệ vào người anh, bảo anh về học lại bằng lái xe.

Trên người cô ta lúc này đã thay một bộ quần áo mới tinh, giày cao gót cũng là giày mới, lòng bàn tay dán một chiếc urgo.
Trong lòng Phó Uyên không khỏi thầm nghĩ, đây là mẹ của nam sinh kia sao?
Trẻ như vậy, chắc không phải.
Vu Duệ lờ lớ lơ, giả bộ không thấy người mới đến.
“Lại là cô à?” Phó Uyên đâu có dễ buông tha như thế.
Vu Duệ trực tiếp giả câm giả điếc.
Nhìn thấy Phó Uyên, Phó Hân chép miệng rất to, sự bướng bỉnh trong đôi mắt non nớt tựa hồ bay biến đi không ít.


Cô bé vô thức lảng tránh cái nhìn như muốn ăn thịt người của anh trai, bất giác rụt đầu rụt cổ lại.
“Hai người quen biết nhau sao?” Khuôn mặt cô Tả không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Không quen.” Vu Duệ thấy Phó Uyên mở miệng định nói thì rất sợ cái người điên này lại phát biểu linh tinh, liền nhanh nhảu cướp lời.
Nào ngờ Phó Uyên chỉ lịch sự gật đầu chào hỏi rồi khách sáo nói: “Xin lỗi mọi người, dọc đường xe của tôi gặp chút trục trặc nên tới muộn.”
Vu Duệ nhủ thầm trong bụng: “Đây là báo ứng của anh đấy, thật đáng đời!”
Cô Tả giới thiệu hai người với nhau: “Đây là cô Vu, dì của Vi Nam.

Đây là anh Phó, anh trai của Phó Hân.”
Phó Uyên muốn bắt tay nhưng đối phương khéo léo từ chối, anh chỉ đành gượng gạo thu tay về.

Không chờ anh mở miệng, người phụ nữ họ Vu kia đã sốt ruột nói: “Cô Tả, chúng ta nói vào chuyện chính đi.”
“Cô Tả, Phó Hân lại gây ra tội lỗi gì vậy?” Phó Uyên lúc này mới nhớ ra tên tội phạm nhỏ nhà mình, anh khẽ chau mày, đôi mắt nheo lại nhìn em gái.
Anh không cần đoán cũng biết, chắc chắn con bé này gây sự với bạn học, còn đánh người ta xanh xanh tím tím khắp người.
Gan cũng thật lớn!
Cô Tả đóng cửa văn phòng, nhìn lướt qua hai vị phụ huynh rồi lại nhìn sang hai đứa trẻ, cuối cùng khoanh tay nghiêm nghị nói với Phó Hân: “Em tự trình bày đi.”
Cô bé hẳn là đã lấy lại được ngạo khí ban đầu, thờ ơ đáp: “Em không có gì để trình bày hết.”
Vị giáo viên chủ nhiệm lớp 11-2 từng nhiều lần phải đau đầu với nữ sinh này rồi nên cũng chẳng buồn tức giận nữa, cô đứng trước mặt phụ huynh học sinh tự mình giải thích: “Chuyện là thế này, bạn học Vi Nam mới chuyển đến lớp 11-2 do tôi làm chủ nhiệm, là bạn cùng bàn của Phó Hân.

Tôi nghe các em học sinh trong lớp nói, hai em ấy không ít lần hục hặc với nhau bởi vì chuyện phân chia chỗ ngồi.

Cũng chỉ vì xích mích này mà nhóm bạn bên ngoài trường của Phó Hân chặn đường Vi Nam, sau đó hai bên lời qua tiếng lại dẫn tới xô xát.

Để xảy ra chuyện như vậy, người làm giáo viên chủ nhiệm là tôi cũng không tránh khỏi một phần trách nhiệm.

Ngày hôm nay, tôi mời hai vị phụ huynh đến đây để trao đổi rõ ràng, cũng muốn hỏi ý kiến của hai người về sự việc này.”
Phó Uyên quay sang nhìn em gái, hai hàng lông mày rậm càng nhíu chặt lại, anh trầm giọng ra lệnh: “Phó Hân, giải thích!”

“Tôi đâu có kêu chúng nó đánh cậu ta.” Phó Hân vẫn hờ hững bày ra ánh mắt thản nhiên, dường như không hề có ý nhận lỗi.
“Bạn học Phó, em không bảo bọn họ ra tay, vậy vết thương của Vi Nam là như thế nào đây? Hay là cháu tôi tự ngã vào nắm đấm của người ta?” Vu Duệ chỉ vào vết thương lớn nhỏ trên người cháu trai.
“Là do cậu ta thò mũi vào chuyện của người khác nên bọn họ mới doạ chút thôi.”
“Chuyện gì?” Phó Uyên lạnh mặt hỏi.
“Chẳng có chuyện gì cả.” Phó Hân có vẻ mất tự nhiên, đảo mắt ngoảnh đầu đi chỗ khác, dường như đang trốn tránh điều gì đó.
Vu Duệ quay sang nhìn cháu trai của mình, vừa nhẹ nhàng vừa cương quyết động viên cậu bé: “Nam Nam, cháu kể lại toàn bộ sự việc cho mọi người có mặt tại đây nghe đi.

Phó Hân bắt nạt cháu từ bao giờ? Có phải ngay từ lúc cháu đến ngồi cạnh bạn ấy rồi đúng không? Đừng sợ, đã có dì và cô Tả ở đây bảo vệ cháu.”
Vi Nam trầm ngâm suy tư một hồi lâu rồi mới nói: “Bạn ấy không muốn ngồi cạnh cháu.”
“Đúng đó, tôi chỉ muốn cậu đổi chỗ ngồi thôi.

Là do cậu cứng đầu, sống chết không chịu biến đi.” Phó Hân cong cớn dẩu môi, ánh mắt loé lên tia đắc thắng.
Trong lòng cô bé chỉ có một suy nghĩ duy nhất là cái thằng con trai nhát gan này chắc chắn là sợ mình rồi, ngay cả chuyện mình bắt nạt nó hàng ngày mà nó cũng câm như hến, không dám hé răng nửa lời.
“Từ ngày hai đứa ngồi cạnh nhau, bạn ấy có làm gì em không?” Phó Uyên hỏi em gái.
“Ẻo lả như cậu ta thì làm gì được tôi? Chỉ là tôi muốn ngồi một mình, cậu ta cứ lù lù như một đống thịt bên cạnh, rất phiền.”
“Em vô lí vừa thôi! Em đến trường để đi học hay đi chơi mà muốn mọi người phải chiều theo ý mình? Hay là anh đưa em ra khỏi trái đất nhé, ngoài đó không có người đâu, em tha hồ chơi một mình, muốn làm gì thì làm.”
“Sao anh không nghĩ tới anh mới là người cần phải biến đi? Anh có chỗ nào giống người trái đất đâu?”
“Đầu tóc nhuộm thành cái màu này thì giống người trái đất à?”
“Tay xăm toàn ma với quỷ thế kia thì giống người trái đất chắc?”
Vu Duệ lẳng lặng nghe cuộc tranh luận thiểu năng giữa hai anh em nhà họ Phó, bây giờ thì cô đã hiểu Phó Hân ngỗ ngược như vậy là học từ ai rồi.
“Phó Hân, anh nói cho em biết, nếu không có cô Tả hết lòng giúp đỡ thì em đã bị nhà trường đuổi học cả trăm lần rồi, còn ở đó mà ăn nói hỗn hào.

Mau xin lỗi cô, xin lỗi bạn đi.”
Không chỉ Phó Uyên, ngay cả cô Tả cũng gật đầu: “Đúng vậy, em nhất định phải xin lỗi bạn Vi Nam!”
“Tôi không sai, tại sao bắt tôi xin lỗi?” Phó Hân bướng bỉnh cãi lại.


“Tôi ức hiếp cậu ta bao giờ?”
“Bạn học Phó, chỉ vì chuyện chỗ ngồi mà em kêu bạn em đánh cháu tôi ra nông nỗi này, còn nói là không ức hiếp? Hay chờ đến lúc em đánh cháu tôi nhập viện mới gọi là ức hiếp?” Vu Duệ nhịn không được chen miệng vào, cất cao giọng hỏi.
“Không phải đâu ạ, bọn họ cậy đông lôi kéo bạn ấy vào khách sạn, cháu vô tình bắt gặp, muốn ngăn cản mới bị họ đánh.” Giọng nói nam sinh trong trẻo xen ngang.
Văn phòng giáo viên chủ nhiệm lập tức lặng ngắt như tờ.
Phó Hân sửng sốt, nhất thời chưa thể tiêu hóa kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trở nên trắng bệch, đôi môi run run lắp bắp: “Sao… sao cậu dám nói…”
“Dám cái gì?” Phó Uyên hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại được, mặt lạnh như băng nhìn Phó Hân.

“Tao thấy mày ngang ngược thành thói, lại không nghĩ tới mày dám làm cả chuyện đó với mấy đứa hồ bằng cẩu hữu.

Muốn bỏ học đi làm gái à?”
Vu Duệ nhăn mặt, định nhắc nhở anh ta ăn nói với em gái cho tử tế, nào ngờ anh ta đột ngột xông tới, giơ tay tát thẳng vào mặt cô bé.
Mọi người trở tay không kịp, thấy Phó Uyên vẫn còn muốn đánh tiếp, Vu Duệ nhìn không nổi cảnh bạo lực gia đình, tự động tiến lên một bước, dang tay che chắn cho Phó Hân: “Có gì từ từ nói.”
Cô Tả sau khi định thần cũng kéo Phó Hân lại, vội vã xua tay.

“Anh Phó, đây là trường học, anh đừng kích động.

Không được dạy dỗ con cái bằng cách động tay động chân, có chuyện gì anh cứ bình tĩnh trao đổi trước đã.”
Phó Uyên đùng đùng nổi giận, mặt đỏ bừng chỉ tay vào mặt Phó Hân, phẫn nộ quát: “Xin lỗi cô giáo, xin lỗi bạn.

Nhanh!”
Phó Hân nhìn anh trai bằng ánh mắt đầy căm tức, bàn tay ôm lấy bên má trái đỏ hồng, đôi mắt long lanh ầng ậng nước, răng cắn chặt môi, cả người run rẩy nhưng nhất quyết không để rơi một giọt nước mắt.
Vu Duệ im lặng quan sát biểu hiện của Phó Hân, vẫn luôn thắc mắc tại sao cô bé này lại bướng bỉnh đến nhưng vậy.

Có lẽ chính là vì mối quan hệ không mấy tốt đẹp với anh trai chăng?
“Mày bị câm à? Tao nói là xin lỗi!” Phó Uyên nóng nảy lặp lại mệnh lệnh một lần nữa.
Lúc bấy giờ cô bé mới hét to: “Tôi ghét anh!” Nói xong “rầm” một cái tông cửa bỏ chạy.
“Phó Hân!” Cô giáo chủ nhiệm tất tả chạy theo gọi với lại, nhưng thân thể nhỏ nhắn của cô bé đã mất hút sau khúc cua cuối hành lang.
Tội phạm đã bỏ chạy, phiên toà phải tạm dừng, cô Tả đành tự mình đứng ra giải quyết: “Anh Phó, nếu là mâu thuẫn nội bộ thì chỉ cần hai bên hoà giải, nhưng lần này lại có sự góp mặt của nhóm thanh niên bất hảo bên ngoài, thực sự ảnh hưởng rất không tốt đến danh tiếng nhà trường và cả tinh thần của các bạn học cùng lớp.

Dựa theo nội quy, chúng tôi bắt buộc phải đưa ra hình thức kỉ luật với Phó Hân, tạm thời đình chỉ em ấy một tuần.”
Sắc mặt người đàn ông xấu đến cực điểm, nặng nề gật đầu một cái.

“Cô Tả, bạn học Phó trước giờ vẫn luôn… đặc biệt như vậy sao?” Vu Duệ không tìm được từ ngữ nào thích hợp để diễn tả Phó Hân ngoài hai chữ này, ngập ngừng mãi mới dám hỏi.
“Học sinh thời nay trưởng thành sớm hết cả rồi.

Ngoài giờ học, nhà trường không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh để quản lí các em được.” Cô Tả lắc đầu cảm thán.
Vu Duệ thở dài, bụng bảo dạ: “Dù gì cũng là chuyện nhà người ta, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.”
“Cô Tả, gia đình chúng tôi cũng không muốn truy cứu trách nhiệm một cô bé mới 15 16 tuổi, nhưng nếu để hai đứa tiếp tục ngồi cùng bàn, khó tránh khỏi lại xảy ra xích mích.

Tôi chỉ hi vọng cô có thể sắp xếp cho Vi Nam một chỗ ngồi khác phù hợp hơn.”
“Ở lớp của tôi, chỗ ngồi được phân chia dựa theo hai điều kiện.

Thứ nhất là có lợi cho học sinh, thứ hai là dựa theo nguyện vọng của học sinh.

Chỉ có điều, không một em học sinh nào dám ngồi cạnh Phó Hân ngoài Vi Nam…” Cô Tả lúng túng giải thích.
“Nếu em nữ sinh đó lại tiếp tục bắt nạt cháu trai tôi thì phải làm sao đây?”
“Nói thật, nếu cứ để hai em ấy ngồi cạnh nhau thì chính tôi cũng thấy tình hình không khả quan.

Nhưng trước mắt tôi vẫn muốn quan sát thêm một thời gian nữa rồi mới cân nhắc xem có nên sắp xếp lại chỗ ngồi hay không, bởi vì sĩ số của lớp hiện tại là số chẵn, nếu muốn đổi chỗ thì Vi Nam sẽ phải ngồi một mình.

Tất nhiên, nếu gia đình kiên quyết yêu cầu thì tôi hoàn toàn có thể nhờ ban giám hiệu kê thêm một bàn cho em ấy ngay ngày mai.”
“Không cần đâu ạ, em vốn dĩ không để ý tới mấy chuyện này.” Vi Nam nhè nhẹ lắc đầu, sau đó ngước mắt lên nhìn Phó Uyên.

“Chú Phó, lần sau chú đừng đánh bạn ấy, cũng không nên nói mấy lời khó nghe như vậy.

Phó Hân không muốn đi theo bọn họ vào khách sạn, là bọn họ cứ cố tình lôi kéo.

Bạn ấy là con gái, làm sao có thể đối phó với ba bốn đứa con trai một lúc.”
Phó Uyên nhìn cậu bé bằng ánh mắt phức tạp, không nói gì, chỉ khe khẽ gật đầu.
“Cô Tả, tôi dẫn Nam Nam đi xử lí vết thương trước, lát nữa tôi sẽ trao đổi thêm với cô.”
“Vậy cô Vu mau đi đi, phòng y tế nằm ngay đầu dãy đối diện.”
Vu Duệ gật đầu, khoác tay Vi Nam đi lướt qua Phó Uyên.


Bình luận

Truyện đang đọc