PHỤ HUYNH BẤT ĐẮC DĨ


Ăn cơm xong, Vu Duệ hận không thể dùng Lăng Ba Vi Bộ lập tức biến về nhà đi ngủ, không ngờ lại bị mẫu thân đại nhân túm lại, thấp giọng quát: “Đi gọt hoa quả!”
Từ nhỏ Vu Duệ đã là một đứa trẻ ngoan, tuy âm thầm phản nghịch nhưng ngoài mặt vẫn rất biết nghe lời, chỉ có thể rưng rưng nước mắt lui xuống phòng bếp.
Gọt hoa quả xong, bưng đĩa đến phòng khách, cô lại nghe thấy cuộc đối thoại khiến người ta muốn hôn mê.
“Tần Phi à, Vu Duệ nhà dì từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng trải qua bất kì khó khăn sóng gió nào, vừa ra trường liền đi làm, bây giờ có sự nghiệp riêng rồi, cũng gọi là thuận buồm xuôi gió.

Tuy buôn bán phải tiếp xúc với đủ hạng người nhưng tính tình của nó vẫn rất đơn thuần, thậm chí ngốc nghếch.

Dì rất sợ người sống không có tiểu xảo như nó sẽ bị người ta lừa.”
Vu Duệ thật muốn kháng nghị, tại sao mẹ có thể bôi nhọ con gái mình như thế? Cô ngốc hồi nào?
“Dì yên tâm, Tiểu Vu đơn thuần nhưng rất thông minh, không dễ bị lừa.

Hơn nữa, cô ấy thiện lương như vậy, không ai nỡ lừa gạt đâu dì.”
“Nếu cháu thấy Vu Duệ nhà dì tốt như thế, vậy hai đứa có khả năng tiến triển không?”
“Chuyện tình cảm, cháu không muốn cưỡng cầu, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của cô ấy.”
Mẹ Vu rất hài lòng, giọng nói dịu dàng khác hẳn ngày thường đến nỗi Vu Duệ nghe mà nổi cả da gà: “Tần Phi à, chuyện tình cảm cứ để từ từ cũng được.

Dục tốc bất đạt, chú dì không thúc ép làm gì.”
Nghe khẩu khí của mẹ, Vu Duệ thật không hiểu nổi, đến tột cùng mẹ đang muốn gán ghép cái quỷ gì?
Sau khi ăn hoa quả xong, mẹ Vu chủ động kéo con gái đi rửa bát, làm cho bố Vu là người đảm nhiệm vai trò này bấy lâu nay cực kì cảm động.
Vừa mới vào trong bếp, hai mắt bà đã phát sáng như đèn pha, ngón trỏ duỗi ra hung hăng chọc vào đầu Vu Duệ một cái.
“Cái con bé ngốc này, vì sao lớn đến từng này tuổi rồi mà trong đầu lại chẳng có chút tính toán nào thế hả?”
“Mẹ muốn con tính toán cái gì?” Vu Duệ ôm đầu, đau đến ứa nước mắt.
“Mẹ rất hài lòng với Tần Phi, có gia thế, có năng lực, có ngoại hình lại có cả nhân phẩm, không đào hoa, không ăn chơi đua đòi, giờ đốt đèn lồng cũng không tìm được người như vậy đâu.”
“Mẹ à, bọn con không hợp.”
“Không hợp mà ngày xưa mày quấn lấy người ta như dây leo? Mẹ nói cho mà biết, đừng có tùy tiện phụ bạc tình cảm của người ta đấy.”
“Mẹ, oan cho con quá.

Con nào dám phụ bạc anh ta?”
“Không phải là chuyện oan hay không oan.

Tần Phi, cái thằng bé này nó quá hiền lành nhu hoà.

Ai như mày, nói năng lỗ mãng, khó tính khó nết, cái này không được, cái kia cũng không xong.

Nhỡ nó mà bị mày làm tổn thương thì chắc chắn sẽ là thương tích nặng nề, mày chịu được trách nhiệm không?” Mẹ Vu nghiêm túc nhắc nhở.

“Thế còn con thì sao? Năm đó anh ta ra đi không lưu luyến, con mới là người chịu tổn thương nặng nề đây nè.”
“Nó ra đi là vì nuôi chí lớn, không phải bây giờ nó về một cái là đi tìm mày ngay sao? Còn mày bị thương, đó là thay trời hành đạo.”
“…” Trái tim Vu Duệ lạnh như băng, cô hoàn toàn thấu hiểu bi kịch của một đứa con nuôi được nhặt ngoài chợ về rồi!
“Thôi, mẹ cũng không quản chuyện hai đứa nhiều mà làm gì.

Mẹ chỉ nhắc mày vậy thôi, nếu cảm thấy có thể quay lại được thì phải nắm cho chắc vào.

Mày mà có phúc lấy được nó, bố mẹ cũng yên tâm.

Nhưng nếu nó dám bắt nạt mày, tuyệt đối đừng âm thầm chịu đựng, uất ức thì về nhà mách mẹ, mẹ nhất định sẽ không để mày thiệt thòi, nghe chưa?” Mẹ Vu không ngớt lời dặn dò.
Vu Duệ nhìn mẹ, cười nói: “Mẹ, mẹ nói chuyện văn nghệ như thế từ khi nào vậy?”
Mẹ Vu cười ha hả: “Mẹ thấy trong phim thần tượng, các bà mẹ đều nói như thế.”
Xem ra phim thần tượng bên cạnh việc nhồi nhét mơ mộng vào đầu các thiếu nữ thì cũng có ưu điểm đấy chứ.
Vu Duệ gật đầu lia lịa, trong lòng mừng thầm, cuối cùng mẹ già cũng có chút nhân tính rồi.
Mẹ Vu dĩ nhiên là muốn gả con gái càng sớm càng tốt, nhưng mấy lần yêu đương lẫn xem mắt chẳng ra thể thống gì của Vu Duệ đã khiến bà hơi hơi đau tim, không dám loạn điểm uyên ương như trước nữa.
Rửa bát xong, mẹ cô bảo cô đưa Tần Phi đi dạo một lát để tiêu cơm, Vu Duệ nghe mẹ nói cũng chỉ thuận miệng “Vâng” một tiếng, không vui vẻ cũng không từ chối.
Hai người lẳng lặng đi dọc theo con phố Đa Luân yên tĩnh.
“Dì thật nhiệt tình, đồ ăn chú làm rất ngon.” Tần Phi mở miệng phá vỡ sự im lặng trước.
“Anh cái gì cũng tốt, đi đâu mà chẳng có phụ nữ muốn tranh giành.

Tại sao cứ phải dây dưa không rõ với tôi?” Vu Duệ vốn ghét kiểu nói chuyện vòng vo, không khách khí ném thẳng câu này vào mặt anh ta.
“Nếu anh cái gì cũng tốt, tại sao em lại muốn tránh?” Vẻ mặt Tần Phi nghiêm túc đến mức cố chấp.
“Tần Phi, anh đừng lì lợm như thế nữa, anh cứ như thế khiến tôi cảm thấy rất áp lực.” Vu Duệ nhịn không được cay cay sống mũi.

“Vì sao 4 năm trời anh sống chết không chịu làm bạn trai tôi? Nếu năm đó anh đồng ý, có khi bây giờ con chúng ta đã biết đi rồi.”
Tần Phi đút tay vào túi quần, lười biếng hỏi: “Vậy cứ coi như quay ngược dòng thời gian, hai chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.

Tiểu Vu, anh đã từng cố gắng thử quên em, nhưng anh không có cách nào bỏ xuống được.”
Vu Duệ hơi bực bội: “Không bỏ xuống được thì sao? Chúng ta cũng không thể bắt đầu lại lần nữa.”
“Tại sao không thể?”
Vu Duệ lắc đầu, trong mắt tràn đầy mệt mỏi.

“Thời gian đã trôi qua thì không thể quay lại được.”
“Trong tương lai hoàn toàn có thể, nếu không người ta đã không đua nhau làm ra mấy bộ phim du hành thời gian.”
Vu Duệ không biết nên trả lời thế nào, vì vậy cách đơn giản nhất là không nói về vấn đề đó nữa.


“Tôi không còn yêu anh nữa.”
“Không sao cả, cứ coi anh là một người bình thường đang theo đuổi em.”
“Người bình thường?” Vu Duệ dở khóc dở cười.

“Có người bình thường nào theo đuổi mà nửa đêm gõ cửa ầm ĩ? Còn không biết xấu hổ vác mặt đến nhà bố mẹ người ta không chịu đi? Anh muốn làm con đỉa, bộ môn yêu thích nhất là bám dai sao?”
Tần Phi đột nhiên nở nụ cười, nhìn cô chằm chằm, tựa như đáp án nằm ngay trên mặt cô.
“…”
“Ngày xưa em theo đuổi anh, chính là bộ dạng như này đấy.”
Vu Duệ xấu hổ gãi mũi, năm đó lúc mình theo đuổi anh ta cũng mặt dày mày dạn như vậy hả?
Nhân quả đúng là một vòng tuần hoàn, thì ra anh ta đang học theo cô ngày xưa.
Trước khi hai người quay lại nhà bố mẹ Vu Duệ, cô nhịn không được chất vấn: “Anh sống chết bám lấy tôi không chịu buông, còn không phải là vì người được chào đón như anh quá để ý khi bị phụ nữ từ chối, muốn lấy lại mặt mũi sao? Tôi không tin anh chỉ là đơn thuần nhận ra tình cảm dành cho tôi.”
“Bị người khác làm phiền nhiều năm đã tạo thành thói quen, đột nhiên một ngày không còn được ở bên người ấy nữa, trong lòng trở nên vô cùng trống vắng tịch mịch, lúc này mới nhận ra đó là tình yêu.”
“Nhận ra bản thân yêu một người mà cũng cần mất nhiều thời gian như vậy sao?”
“Con người sinh ra không ai hoàn hảo cả.

Đối với chuyện tình cảm, anh quả thực hơi chậm tiêu.”

Hai người đi dạo một lúc thì quay lại, mẹ Vu không quản nhiều nữa, khoát tay kêu bọn họ về nhà nghỉ ngơi.
Vu Duệ lái xe đưa cháu trai về Lục Gia Chuỷ, trong lúc chờ đèn đỏ, Vi Nam do dự hồi lâu mới dám hỏi: “Dì ơi, chú Tần là bạn trai cũ của dì à?”
“Không phải, bạn cũ thôi.

Sao cháu lại hỏi thế?” Cô liếc mắt nhìn cháu trai một cái.
Bạn cũ, hai chữ này khá thích hợp để diễn tả mối quan hệ giữa hai người.
“Lúc ăn cơm xong, chú ấy nhờ cháu đưa cho dì cái này.” Cậu vừa nói vừa giơ tay lên, trong tay cậu cầm một phong thư màu hồng phấn dán sticker trái tim loè loẹt sặc sỡ cực kì quen mắt.
Trên phong bì còn ghi “Gửi Tần Phi.”
8 năm, phong bì bên ngoài cũng đã nhạt màu.

Đó là một ngày tháng 9 trời trong xanh, có gió thổi dịu nhẹ, lại có ánh nắng ấm áp.

Thời tiết và phong cảnh đẹp đẽ như một bức tranh, coi như là “thiên thời địa lợi”, rất thích hợp để tỏ tình.
“Bạn học Tần Phi, xin anh hãy nhận thư tình của em!” Tan học, Vu Duệ cầm theo một phong thư màu hồng phấn đi vào giảng đường môn Luật với dáng vẻ vô cùng tiêu sái, tiếp theo đó dùng hai tay đưa thư cho Tần Phi.
Trong lá thư này là toàn bộ tâm tư thiếu nữ cô ấp ủ trong gần một năm trời muốn gửi đến Tần Phi.

Tần Phi nhìn chằm chằm phong thư trên tay cô khiến gương mặt cô nóng bừng, màu đỏ nhanh chóng lan đến tận mang tai.
Thấy anh ta không có phản ứng gì, Vu Duệ luống cuống nhét phong thư vào tay Tần Phi, sau đó định co giò bỏ chạy, ai ngờ anh ta nhẹ nhàng bỏ nó vào ngăn bàn, trên môi xuất hiện ý đùa giỡn làm đôi mắt Vu Duệ chợt đau nhói.
“Chữ em xấu chết đi được, anh không muốn đọc.”
Dứt lời, anh ta bình tĩnh xách cặp ra khỏi giảng đường.

Ngày đó Vu Duệ không hề hay biết, thực ra anh ta cũng không đi xa, ngược lại len lén đứng bên ngoài giảng đường, chăm chú theo dõi động tĩnh của cô.
Vu Duệ sau một hồi đứng ngây ra như phỗng, bỗng nhiên có hành động.

Cô thò tay vào ngăn bàn cầm phong thư đi thẳng về phía thùng rác, ném tọt vào bên trong, vứt bỏ toàn bộ tình cảm đong đầy do chính mình nặn óc suốt một tuần mới viết ra.
Ai ngờ, sau khi Vu Duệ rời đi, Tần Phi như bị ma xui quỷ khiến, lục tung thùng rác nhặt lại phong thư tỏ tình.
Ngày đó, Vu Duệ giam mình trong phòng khóc cả một đêm.

Sang hôm sau, cả hai đều ăn ý không nhắc đến chuyện phong thư kia nữa, lại tiếp tục một màn chơi rượt đuổi ái tình mới.

Trong xe là một bầu không khí trầm lặng yên ắng.
Một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, mãi đến khi tiếng còi của xe phía sau vang lên như thúc giục, Vu Duệ mới giật mình thoát khỏi dòng hồi ức hỗn loạn, vội vã giẫm lên chân ga phóng xe đi.
Vu Duệ tự cảm thấy bản thân mình là một người khá có nguyên tắc, trước đây lúc chia tay với bạn trai cũ cô vô cùng quyết liệt, không khóc lóc không níu kéo, ngoan ngoãn im mồm, dứt khoát buông tay, chặt đứt hết mọi sợi dây liên kết giữa mình và đối phương.
Trong đầu cô bây giờ có một ý thức mãnh liệt thôi thúc cô ném thẳng phong thư này ra ngoài cửa sổ, thế nhưng bàn tay của cô lại hoàn toàn chẳng chịu nghe lời, nằm yên trên vô lăng, không hề động đậy.
Có thể là trong cuộc sống quá đỗi tẻ nhạt, cô rất ít khi được trải nghiệm cảm giác vi diệu của nữ chính ngôn tình này, cũng có thể là vì cô từng yêu sâu sắc Tần Phi nên mới không nhẫn tâm vứt đi như thế.
Hoặc đơn giản là do cô chỉ không muốn xả rác bừa bãi, góp phần đẩy mạnh phong trào bảo vệ môi trường.

Hai dì cháu về đến nhà là đã gần 9 rưỡi tối, đúng lúc gặp phải Phó Hân đi vứt rác.
Cô bé vừa nhìn thấy Vu Duệ đã chạy đến xun xoe: “Chị đi đâu về thế?”
“Qua nhà bố mẹ ăn cơm.”
Phó Hân chẳng nói chẳng rằng kéo cô vào một góc khuất trong hành lang, chắp tay trước ngực thành khẩn: “Vu Duệ, chị làm ơn quên chuyện tôi nhờ chị đến gặp giáo viên đi, có được không?”
Vu Duệ thấy dáng vẻ nịnh nọt của con bé này, không nhịn được bật cười.
“Chị sẽ không nhắc đến chuyện đó với anh tôi chứ?” Khuôn mặt cô bé vô cùng lo lắng.
“Mau về nhà làm bài tập đi.” Vu Duệ cười cười, chỉ tay về hướng cửa nhà Phó Hân.
“Nhé?” Phó Hân tiếp tục cầu xin.
“Tôi sẽ không nói là do em nhờ vả.” Vu Duệ mỉm cười, nói lời hứa hẹn.
Không nói chuyện nhờ vả, ý là vẫn muốn nói chuyện bị mời phụ huynh sao?
“Chị Vu Duệ xinh đẹp ơi…”
“Vào nhà nhanh.” Vu Duệ nhẹ giọng thúc giục.
Phó Hân rất kiên trì, dùng khuôn mặt đáng thương như con chó nhỏ nhìn cô.
“Yên tâm, sẽ không sao đâu.” Vu Duệ xoa xoa đầu con bé, nghiêm túc nói.

“Em phải tin tưởng anh trai của mình, anh ta đối xử với em rất tốt đấy.

Nếu đổi lại là tôi, tôi đã đánh chết em từ lâu rồi.”
Dứt lời, xoay người đi vào trong nhà.
“…” Phó Hân há miệng sửng sốt.

Vậy là mách hay không mách?
Thấy Vi Nam vo ve gần đó, Phó Hân túm cổ tay cậu lôi tuột ra ngoài, thấp giọng gặng hỏi: “Dì cậu hôm nay hình như hơi bất thường? Chứ sao lại nói chuyện dễ nghe như vậy?”

Phó Hân hí ha hí hửng gõ cửa một tiếng qua loa cho có lệ rồi xông thẳng vào phòng anh trai.

“Có tin tức độc quyền về Vu Duệ đây, muốn nghe thì chuyển cho tôi 100 tệ.”
“Tin gì?” Phó Uyên đang làm việc, thấy thế ngẩng đầu lên nhìn em gái.
“Chuyển hay không chuyển?”
“…”
Suy nghĩ vài giây, Phó Uyên lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái, thao tác cực nhanh.

Điện thoại Phó Hân ngay tức khắc vang lên âm báo tin nhắn WeChat nhận 100 tệ, không cần nhìn cũng biết là ai chuyển.
“Nói đi.”
“Hôm nay Vu Duệ về nhà ăn cơm với bố mẹ.”
“Hết rồi à? Chỉ thế thôi mà đòi hẳn 100?”
“Muốn nghe thêm thì chuyển thêm 500.”
“…” Con nhóc yêu quái này!
Không đến vài giây sau, điện thoại Phó Hân lại rung lên.
“Được, không lấy tiền của anh uổng công vô ích.

Thấy anh đáng thương như vậy, tôi sẽ tiết lộ một ít thiên cơ.

Hôm nay Vu Duệ về nhà ăn cơm với bố mẹ, trong bữa cơm có sự xuất hiện của một người đàn ông.”
“Đàn ông? Ai vậy?”
“500 thì chỉ nói đến đây thôi.” Phó Hân xoắn xoắn đuôi tóc, ngúng nguẩy mặc cả.
“Muốn bao nhiêu?”
“Anh không biết chơi game online à? 100 giống như nạp đầu, 500 là nạp tuần, còn muốn lấy hết vật phẩm xịn trong sự kiện đặc biệt thì phải nạp… nhiều hơn một chút.”
“Qua đây.” Phó Uyên trực tiếp ném điện thoại lên bàn, trên màn hình đang hiển thị giao diện chuyển tiền của WeChat, mất kiên nhẫn nói.

“Người đó tên gì?”
Phó Hân hớn hở cầm điện thoại của anh trai lên, ngón tay liến thoắng nhập con số 200, nghĩ thế nào lại “trượt tay” bấm thêm một số 0 nữa, xong xuôi đưa trả cho Phó Uyên, còn bày ra vẻ mặt vô tội.

“Tôi là người có lương tâm, chỉ lấy từng này thôi.”
Sau đó, cô thấp thỏm nhìn Phó Uyên, trong lòng phập phồng theo từng hơi thở của anh trai.
Phó Uyên nhìn con số 2000 tệ tròn trĩnh trên màn hình điện thoại, không hề do dự bấm xác nhận chuyển tiền.
Phó Hân khó tin nhìn anh trai, khoé miệng co giật nhè nhẹ, híp mắt cười gian xảo.

“Tôi không biết tên anh ta.”
Phó Uyên lập tức xắn tay áo đứng bật dậy, Phó Hân giật mình thon thót, vừa chạy vừa la hét: “Tôi không trêu anh nữa, anh ta họ Tần, tên một chữ Phi.”


Bình luận

Truyện đang đọc