PHU QUÝ HÀ CẦU

CHƯƠNG 17: HẮN CÓ KHỎE KHÔNG?

Editor: Luna Huang
Ninh Sơ Nhị chưa kịp trực tiếp như hắn nói vậy, nhất thời đúng là nghẹn lời.

Ngay cả chính nàng cũng không biết, tại sao phải hỏi ra lời nói như vậy.

Nàng thừa nhận, khi nhìn đến chăn phấn sắc trên giường Liên Thập Cửu, nàng vật lộn rất nhiều ngày.

Nàng nhiều lần tự nói với mình, ngươi đố kị cái gì? Từ lúc ly khai Liên Thập Cửu, ngươi liền đã không có quyền lợi ghen tỵ. Hắn thú hoặc nạp, đều không quan hệ với ngươi.

Thế nhưng, cảm giác vô lực chua xót vẫn quanh quẩn ở trong lòng.

“. . .Đó là của tiểu thú, hắn thích bản vẽ phấn sắc mang theo toái hoa. Hài tử hơn phân nửa thời gian đều ngủ với ta, ta lo lắng hắn sẽ lạnh, nên dùng chăn lớn chút. Còn có cái gì muốn hỏi không?”

Thản nhiên của Liên Thập Cửu, để biểu tình xấu hổ trên mặt Ninh Sơ Nhị càng không thể nào giấu

Nàng nghĩ, sắc mặt của mình lúc này tất nhiên xấu xí đến cực điểm. Bởi vì nàng thậm chí vì giải thích này, bắt đầu nhếch miệng lên.

“. . .Phẩm vị của Phì Phì, thực tại tốt a, thực tại tốt.”

Nàng chỉ có thể nói như vậy, chột dạ không dám ngẩng đầu nữa.

Mi tâm của Liên Thập Cửu giãn ra.

“. . . Không có gì muốn hỏi nữa sao?. . . Ta đây có.”

Hắn thay đổi một tư thế thoải mái tiếp cận nàng, mùi rượu nồng thuần làm giọng trầm thấp chậm rãi truyền vào nhĩ tế của nàng.

“Ly khai ta một năm này, nàng sống có tốt không?”

Trái tim, như là có cái gì mềm mại nhẹ nhàng xẹt qua, nổi lên một tầng rung động đột ngột.


Ninh Sơ Nhị giương mắt, ngắm một đôi thâm mâu kia.

Đây là sau khi hai người tách ra, lần đầu tiên “Ôn chuyện” bình thường như vậy.

“Ta. . . Hoàn hảo a.”

“. . . Vậy hắn có khỏe không?”

Trong nháy mắt Ninh Sơ Nhị ngây người, một lúc lâu mới phản ứng được hắn nói là Phong Sầm.

Vọng Thư Uyển

Đúng rồi, nàng còn có một “Gian phu”.

“Hắn. . . Cũng tốt vô cùng a. Như cũ tuấn lãng phong thần. . .trường mệnh bách tuế.”

Nàng cười rất miễn cưỡng, cũng may Liên Thập Cửu cũng không có nhìn nàng.

“Thật không?”

Hắn ngắm bàn tay nàng, gò má ẩn trong ánh nến nhìn không ra hỷ nộ gì.

“So với ta thế nào?”

Ninh Sơ Nhị giật mình lăng.

Nàng minh bạch, vấn đề như vậy vô luận trả lời thế nào đều là không thích hợp.

Cho nên nàng bán một cái thông minh.

“Liên đại nhân đứng hàng tam phẩm trong triều, Liên các lão lại là trọng thần tiên đế uỷ thác. Phong Sầm một người nhàn tản, bất luận khí chất hay thân phận, cùng Liên đại nhân đều là không có thể so.”

“Người nhàn tản. . .” Hắn cười nhạo.

“. . . Một năm không gặp, nàng trái lại học được a dua nịnh hót trong quan trường, miệng nói thật ngọt.”

Ninh Sơ Nhị đương nhiên nghe được trào phúng trong lời nói kia, khuôn mặt tươi cười không nói thêm gì nữa.

Liên Thập Cửu lại cũng không có cho nàng cơ hội chọc giận hắn.

Trên tay thoáng thi lực, thân thể gầy kia liền rơi vào trong ngực của hắn.

Tư vị phiến môi giáp nhau, mùi rượu say lòng người nhiễm ở giữa môi hai người. Mát lạnh quen thuộc vừa xa lạ, từ vừa mới bắt đầu cường thế trừng phạt, rồi đến tình động không thể ức chế.

Cho đến lưỡi hắn trợt nhập trong miệng của nàng, triền miên, hắn mới biết mình nhớ nàng bao nhiêu.

Cảm thụ được nàng hơi khước từ, hắn lại ôm chặt nàng hơn, chặt chẽ vuốt ve, mặc dù cách vải, vẫn như cũ có thể cảm nhận được đường cong phân minh mềm mại của nàng.

Từng lỗ chân lông trên thân thể tựa hồ cũng kêu gào, tham luyến phần ôn tồn độc thuộc về hắn này.

Một năm, không tính là thời gian rất dài, hắn lại bị phần tưởng niệm này dằn vặt.

Ninh Sơ Nhị cảm thụ được hắn buộc chặt, cùng thở dốc đè nén. Nàng biết mình nên đẩy hắn ra, thế nhưng tay lại không tự chủ được hoàn ở hông của hắn. Nàng là nhớ hắn, từng ngày đêm, chưa hề gián đoạn.

Vân da thật chặt, áp lực ở miệng thở dốc cùng mất trật tự.

“Sơ Nhị, về nhà đi.”


Vừa kết thúc nụ hôn, hắn ôm nàng nhẹ nhàng phun ra câu nỉ non này.

Thanh âm như trước nhàn nhạt, lại làm cho Ninh Sơ Nhị chua xót khổ sở suýt nữa rơi lệ.

Thành thân ba năm, nàng quá hiểu nam nhân này có bao nhiêu kiêu ngạo. Câu giữ lại này, không biết ở trong lòng hắn bách chuyển thiên hồi bao lâu.

Thế nhưng. . .

“Thập Cửu, xin lỗi.”

Nàng hốt hoảng đẩy hắn ra, khi hắn đưa tay muốn kéo thì nàng chật vật nói sáu từ.

“Liên đại nhân, thỉnh tự trọng.”

Vào mắt, trong mắt Liên Thập Cửu lóe lên cơn đau nhức tức thệ.

“Liên đại nhân.”

Giọng hắn mang giễu cợt nhấm nuốt ba chữ kia, môi khẽ mím môi cũng cười.

“Trái lại đa tạ Ninh đại nhân nhắc nhở.”

Hắn mạn bất kinh tâm nói, ngón tay có cầm hồ sơ, nhưng bởi vì quá mức cố sức phát thanh.

“Canh giờ không còn sớm, bổn quan liền không lưu lại nữa.”

Hắn hàm tiếu hạ lệnh trục khách, nằm nghiên về lại giường hình dạng bừng tỉnh như không có gì phát sinh cả.

Ninh Sơ Nhị trịnh trọng hành một quan lễ, thẳng đến chạy ra ngoài cửa, đóng cửa mới phát hiện, mình đã lệ rơi đầy mặt.

vongthuuyen.com
Trong lòng đau đớn như kim đâm một nửa, hình như muốn cướp đoạt tất cả hô hấp của nàng.

Tan mất góc cạnh tận lực cứng rắn này, tháo tầng da mặt luôn luôn cười phụng nghênh kia xuống, nàng chỉ là Ninh Sơ Nhị, nữ nhân bình thường chỉ nguyện ý thủ nhất mẫu tam phân an ổn sống qua ngày nhật.

Nếu như không có sự kiện kia, nếu như không có. . .

Thất nội thanh trà trản rơi xuống đất, như là chất vấn chưa xuất khẩu của hắn nện nàng ở trong lòng, tim như bị đao cắt, nhưng không có dũng khí trở lại từ đầu.

Đêm đã khuya.


Ninh Sơ Nhị một đường mang đèn trúc lục giác đi qua hành lang dài, khóc sưng mắt, không mục đích. Nàng tự nhiên là muốn về nhà, thế nhưng trong lòng lại khó chịu như vậy.

Từng ngọn cây cọng cỏ của Liên phủ, bừng tỉnh rất nhiều hồi ức.

Có lẽ nàng vốn cũng không nên xuất hiện ở nơi này, dằn vặt hắn, cũng là dằn vặt bản thân.

Phía sau, mơ hồ có thể thấy một theo qua đây. Bước chân mại rất gấp, có thể nghe được có tiếng đong đưa.

Ninh Sơ Nhị biết là Đại Xuân lo lắng nàng, tới rồi. Dưới chân nàng bước liên tục, đưa lưng về phía nàng nói: “Không cần đưa tiễn, tự ta trở về là được.”

Ninh Sơ Nhị có chút kỳ quái quay đầu lại.

“Thực sự không cần đưa tiễn, tự ta có thể. . .”

Vừa nhìn suýt nữa tươi sống hù chết bản thân.

Người phía sau kia, đâu phải là Đại Xuân gì.

Người đến một thân nha thanh sắc đại tụ sam, đoàn tấn mẫu đơn, trên đầu đội da thú, mặt mang vẻ giận.

Rõ ràng là phụ nữ niên kỷ cũng lớn, cũng không tầm thường. Chỉ tiếc hai gò má mập ra, hơn nữa lúc này thái độ hung dữ, nhìn qua có vài phần không tốt. Chính là thân nương của Liên Thập Cửu, tiền bà bà của Ninh Sơ Nhị, Phương Uyển Chi.

(Luna: A, không biết ta đã nói hay chưa nhỉ, bộ này là phần hai của thượng thư đại nhân biến nè, mọi người có muốn thì tìm xem lại nhé, ta không liên hệ được với editor nên không xin reup được)

Chỉ thấy nàng vài bước tiến lên, cả giận nói.

“Ninh Sơ Nhị! Quả nhiên là ngươi! Ta nhìn vóc người như ngươi! ! !”

“. . . Nương, a.”

Dừng lại hồi lâu, Ninh Sơ Nhị mới tự hoãn qua thần thăm hỏi một câu. Sau đó nâng váy qua đầu gối, bỗng nhiên xoay người, nhanh chân bỏ chạy.


Bình luận

Truyện đang đọc