PHU QUÝ HÀ CẦU

CHƯƠNG 83: KHÔNG CÓ KHÔNG CẦN MẶT MŨI NHƯ TA

Editor: Luna Huang
Ninh Sơ Nhị chưa bao giờ nghĩ tới một ngày, sẽ tận mắt thấy dòng họ Liên thị kinh thành tập thể ngồi ở trên cỏ cắn đồ ăn.

Trên người của bọn họ cũng đều mặc trang phục cấm vệ hộ bộ, mặt tái nhợt mà mềm mại, đều bởi vì những này qua tổ tông Liên Thập Cửu ngày đêm hộ bộ chạy đi mà khó coi đến cực điểm.

Đầu của Trương Tư Trung bị chém, bị Chiêu Tài thuận tay ném trên tường thành Gia Hưng quan.

Lương thảo mọi thứ đầy đủ, dòng họ Liên thị một người cũng không thiếu cùng theo đến, còn thần khí mỗi người đều tự dẫn theo trù tử.

Đám lão già khọm nửa đời người chịu sóng gió ở thượng kinh, không thể nghi ngờ oán niệm rất sâu với cửa quan cằn cỗi. Chỉ là ngại Liên Dụ đại nhân lạm dụng uy quyền, không dễ phát tác.

Dùng lời nói của Liên Thập Cửu nói, chính là phát tác, cũng phải thành thành thật thật theo tới.

Vẫn còn nhớ rõ đại quân trước khi lên đường, Liên các lão đánh ngáp dài ngồi ở chính sảnh, chậm rãi từ từ nói.

“Nhi tử ta muốn tạo phản, các ngươi trở về dọn dẹp một chút. Người muốn đi, trước buổi trưa ngày mai thay đổi trang phục trà trộn vào cấm vệ, không đi, liền chờ bị xét nhà tịch biên đi.”

Phải nói Liên các lão không thích nói lời vô nghĩa, phàm là nói ra được đều là thẳng thắng.

Ngày thường nhìn giữ im lặng, chỉ còn chờ tên đã trên dây mới nói cho ngươi biết tin tức kinh thiên này.

Người ta cũng không sợ ngươi khuỷu tay hướng ra ngoài, chạy đến trước mặt hoàng thượng mật báo.

Dù sao gây sức ép nữa, ngươi cũng là người nhà Liên gia, nói ra đều không có quả ngon để ăn.

Liên tục nửa tháng hành quân gấp gáp, những người này đã mệt đến xương cốt cũng sắp rã ra.

Ninh Sơ Nhị lén nhìn bộ dạng tam thức công chiến chiến nguy nguy nhai lấy bánh bao chảy nước mắt, trong lòng thực tại áy náy.

Đương nhiên mấy ngày này cũng không dễ chịu, để Ninh Sơ Nhị khó chịu nhất chính là Liên tiểu thú.

Hài tử năm nay sắp năm tuổi rồi, cao lớn, cũng không còn dáng người tròn vo như trước nữa, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn vẫn là đầy thịt.

Hôm nay hắn mặc cẩm y thêu phong trúc văn đạm lam sắc, còn chưa chờ đợi nàng há mồm đã tựa như gió vọt tới.

“Nương ~ tiểu thú rất nhớ ngươi.”

Thân mình nhỏ còn có chút mập mạp như gấu không lông (koala), yên lặng gắt gao ôm trước người của nàng.

Ninh Sơ Nhị thật sự đau lòng cả trái tim đều sắp nứt ra rồi.

Lại là hai năm qua đi a, con người khi còn sống có bao nhiêu cái hai năm có thể tiêu xài.

Nàng không thể chứng kiến hài tử lớn dần, không thể làm tận trách nhiệm làm nương nên có, phần áy náy khôn kể này luôn luôn như cự thạch trùng điệp đè trong lòng của nàng.

Nàng đau lòng ôm hài tử trong lòng, hôn lại hôn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn.

“Mẫu thân cũng nhớ ngươi, ngươi là bảo bối nương yêu nhất.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên tiểu thú không ngừng lắc.

“Cha hư, cũng không mang nhi tử tìm mẫu thân. Tiểu thú hai năm qua đã thay răng mới rồi, không có đen nữa. Hơn nữa nghe lời của nương, tiết kiệm rất nhiều tiền mừng tuổi, cũng không tùy tiện khen thưởng. Gặp được khất cái, thân thể khoẻ mạnh không bố thí, tứ chi kiện toàn không bố thí, người già yếu có thai thấy bao nhiêu cho bấy nhiêu. Mỗi lần kinh thành có người hôn tang gả thú, nhi tử cũng sẽ chạy đến ăn chùa, việc vui nói hai câu đòi hỉ, tang sự sẽ khóc chảy nước mũi, vài lần cũng buôn bán lời có không ít bạc thu về.”


“Người thường nói với nhi tử, chớ lấy tiền mà không làm, bạc đều là do tiết kiệm từng đồng mà có, nhi tử đều nhất nhất ghi tạc trong lòng. Hiện tại trong thành còn có mấy nhà tiêu bạc thỉnh nhi tử khóc tang, có thể thấy được người có cái nhìn rất xa rất rộng.”
Vọng Thư Uyển.com – Luna: Cái giáo dục thật là đáng sợ

“Nương, nhi tử thật sự rất ngoan, chúng ta cũng không rời xa nữa được không?”

Ninh Sơ Nhị không nghĩ tới, lời một năm kia nàng ở thượng kinh gạt nhi tử thành một người hố tới cực điểm keo kiệt như gia gia của hắn. Tuy nói nghe có chút uất nghẹn, nhưng rốt cuộc vẫn là vui mừng.

Nước mắt mơ hồ rơi, cũng không nói rõ là vì hài tử sau này càng ngày càng chạy lệch đường mà lo lắng, hay là thật sâu áy náy với những lời này của mình.

Đó là một nam tử dáng người gầy yếu vác bao phục. Nguyên bản hẳn là sắc mặt trắng nõn sớm bị phơi đến đỏ bừng, vừa nhìn qua nàng, cả hai tròng mắt đều chứa đầy nước mắt.

Là đông quan!

Không ngờ là đông quan! ! !

Ninh Sơ Nhị căn bản không có nghĩ đến hắn cũng sẽ theo tới, một thư sinh êm đẹp cũng lăn đến không còn bộ dạng nho nhã nữa.

Dù sao cũng là thủ hạ cũ theo chính mình nhiều năm, Sơ Nhị nhìn thấy một màn này trong lòng khó tránh động dung. Vừa mới kích động ôm tiểu thú đi ra trước hai bước, liền chứng kiến đông quan lau nước mắt chạy như bay qua đây.

Vốn là thể cốt gầy yếu hình như có thể theo gió bay đi mất, TSm liệt liệt sinh phong lướt qua bên người nàng còn mang theo một trận gió lạnh.

Nàng giật mình lăng lăng nhìn hắn chạy như điên, sau đó gắt gao ôm lấy. . . Đùi Ninh Sơ Nhất, gào khóc.

“Đại nhân, hạ quan rốt cuộc tìm được người rồi.”

Ninh Sơ Nhị: “. . .”
(Luna: bà há, tưởng bở)

*

Lúc sau vô cùng lâu một đoạn thời gian, tất cả mọi người sẽ chứng kiến Liên thị lang phong nhã như mây trong truyền thuyết kia, ngốc ngốc dắt lấy tay áo Sơ Nhị chạt cào bếp lò.

Trong ấn tượng rất nhiều người, dáng người của Liên Thập Cửu đều hào phóng, vị phú gia công tử nổi danh hoàng thành, xuất thân quyền quý bại hoại tiêu sái nhất này ở trong mắt bọn hắn, nguyên nên rất trọng hình tượng. Lại cả ngày theo đuôi phu nhân nhà mình, không không mặt mũi quấn quít.

Hai ngày trước vừa đến Gia Hưng quan, Liên Thập Cửu liền ngã bệnh, sắc mặt tái nhợt uống trung dược Phong Sầm bỏ thêm một đống lớn hoàng liên.

Rất nhiều người đều cảm thấy được, Liên đại nhân thật sự là hán tử. Bởi vì hắn bệnh thành đức hạnh kia, còn có thể không biết xấu hổ trong quân trướng vẻ mặt mệt mỏi dắt cổ họng kêu “Sơ Nhị”.

Nhưng lại chuyên chọn buổi tối, la hét ầm ĩ người trong mấy cái trướng gần đó cũng không ngủ được.

Quả thật đó là không tiền đồ.

Phương pháp dùng cũng tốt.

Không ra hai ngày, Ninh nhị cô nương quả nhiên liền mặt đen lên bưng bát canh gà đưa vào cho hắn uống.

Quân nhu cung cấp đều là chọn đồ thực dùng, gạo trắng rất nhiều, với tướng sĩ ăn rau dại hai tháng mà nói không thể nghi ngờ là mỹ vị món ăn quý và lạ. Về phần Liên Thập Cửu người như vậy, liền nhạt như nước ốc.

Ninh Sơ Nhị ngoài miệng không nói, trong lòng nhất định là đau, tốn sức tâm lực bắt con chim trĩ dùng nhân sâm hầm cho hắn ăn bộ thân.

Nghĩ tới, tiểu gia này phát sốt có chút hồ đồ. Ngửi được mùi nhân sâm, theo bản năng lấy đi súc miệng.


. . .

Liên đại nhân ngây ngốc nhìn một ngụm canh phun trên mặt đất, cả người đều cảm thấy không tốt.

“Sơ, Sơ Nhị, ta không phải. . .ta. . .”

Tiếp sau đó, nhị cô nương liền xanh mặt đi ra ngoài, không còn xuất hiện nữa.

Cuộc sống sung sướng, súc miệng bằng trà sâm, Liên tiểu gia ngậm thìa vàng hơn nửa đời người, lần đầu biết cái gì gọi là tự gây nghiệt không thể sống.

Loại chiến tranh lạnh thỉnh thoảng này để Liên đại nhân hối hận đầy máu phục sinh, mới bắt đầu lại một vòng quấn quít chặt.

Chiêu Tài lắc đầu nói với Đại Xuân.

“Tình yêu thật là thứ đồ hại chết người a, có thể làm cho một người đem tiết tháo ra đập vỡ nát, da mặt bị hư hao thành tra.”

Phàm là thiếu phu nhân bọn họ có thể phản ứng chủ tử gia một câu, vẻ mặt của người nọ đều sung sướng dường như nhặt được bạc.

Nếu phía sau xuất hiện nhiều hơn một cái đuôi, phỏng chừng đều sẽ lắc lư theo.

Đại Xuân nâng quai hàm, lắp bắp nói.

“Đừng ~ đùa, chủ tử chúng ta vốn ~ dĩ chính là không có thứ gì.”

Da mặt cùng tiết tháo, sớm hóa thành xuân bùn dưỡng đất rất nhiều năm được không?

Đối với Liên Thập Cửu, không có gì ngoài Ninh Sơ Nhị bị chọc giận, người không chào đón hắn nhất đương nhiên là thuộc về Phong Sầm.

Hôm nay là hắn là phó tướng dưới trướng Ninh Sơ Nhất, một thân áo giáp ngân bạch phối hai hàng mày kiếm tráng kiện, hiện ra vài phần oai hùng.

Liên Thập Cửu phe phẩy chiết phiến tìm tức phụ, đụng phải Phong Phong đang ngậm rơm rạ lau bội kiếm.

Còn chưa đi bao xa, chợt nghe đến hắn không chút để ý nói.

“Nếu ta là ngươi, liền ít phiền nàng một chút, hai năm nửa điểm tin tức cũng không, ngươi còn có mặt mũi đến đây.”

Tuy rằng hắn cũng biết Ninh Sơ Nhị vẫn là muốn tha thứ cho Liên Thập Cửu, nhưng không thiếu được muốn nhân lúc hắn không được chào đón ngột ngạt hắn một phen.

Liên tiểu gia chớp hai tròng mắt, cảm thấy được lĩnh ngộ rất thấu đáo, rất thản nhiên nói câu.

“Cái loại da mặt này, quả thật người không có kinh nghiệm rất khó nắm giữ độ dày. Ngươi cũng theo đuổi Sơ Nhị nhiều năm như vậy, luôn đuổi không kịp không phải bởi vì không có không biết xấu hổ như ta sao?”

. . .Không có không biết xấu hổ như ta.

Loại chọn lọc từ bành trướng tự đánh giá cao mình này, phỏng chừng cũng chỉ có một mình Liên đại nhân có thể khống chế.

*

Hành vi ngang nhiên phản chiến của Liên gia, tại triều đình mà nói không thể nghi ngờ là tai nạn thật lớn.


Lâm triều thì Lưu Lăng đế lại càng hoàn toàn đăng bão, tấu chương chồng chất như núi cùng chiến báo bị hắn đẩy ngã toàn bộ xuống đất.

“Tịch biên! Tịch biên! Tịch biên! ! ! Ngỗ ngược chi thần như thế, trẫm phải thiên đao vạn quả bọn họ! ! !”

Khẩu hiệu kêu hết sức vang dộim chỉ tiếc chỉ có thể qua miệng,

Dòng họ Liên gia sớm toàn bộ đổi vị trí, bất động sản ruộng tốt một kiện cũng không thừa toàn bộ bán đi thay đổi ngân phiếu.

Đó là kéo đứt tóc, giơ chân mắng to cũng là không làm được gì.

Lưu Lăng nghĩ lại tới việc lúc trước Liên Thập Cửu cự tuyệt áp lương thảo, còn là trừng mắt châu không nên dẫn theo cấm vệ hộ bộ cùng đi.

Hiện giờ Trương Tư Trung đã chết, Bàng Viêm lấy không được cung cấp, Cần Chính điện của mình đều cậy hết dạ minh châu ra cùng bạc trong ngân khố quốc gia đều để Liên Thập Cửu tặng cho đại cữu ca, quả nhiên là tiền mất tật mang.

Lưu Lăng như thế nào không tức giận, cả gương mặt to mọng đều tức đến hai lượng mỡ lợn lỗ mãng run run.

Trình Nguyên nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, cũng sợ tới mức đại khí cũng không dám ra, đang nghĩ ngợi tới chân tường trốn, bị hắn một phen kéo lấy tóc quăng ngã lảo đảo.

“Đồ hỗn trướng vô ích, ngươi là tên ngốc sao? Người dưới mí mắt có dị động đều không phát hiện?”

Trình Nguyên bị hắn kéo đến da đầu đau, chỉ có thể thét chói tai cầu xin tha thứ.

“Hoàng huynh tha tội, người cũng là biết, mặc dù ta định thân với Liên Thập Cửu rồi, nhưng luôn không được hắn chào đón, ngày thường lại càng không chịu nói với ta nhiều một câu, ta đâu dễ dàng biết được.”

Vừa nói đến đây, Lưu Lăng càng thêm khí hỏa. Nâng tay quăng nàng một cái tát, nhất thời mặt xưng phù.

“Ngươi còn có mặt mũi nói thứ này! Nếu không phải ngươi cùng Viên Thiệu Kiệt gây ra trận kia, đến nỗi rơi vào cảnh giới như vậy sao? Mặt mũi hoàng gia đều bị ngươi làm mất hết, thân thể của ngươi chỉ để bán thôi sao? Trong kỹ viện còn nhiều mua bán như vậy, ngươi muốn đi trẫm thành toàn ngươi, so với ngươi suốt ngày hao hết tâm tư đoạt lấy càng tốt hơn! ! !”

Kỳ thật Lưu Lăng cũng không phải giận chó đánh mèo, Liên Thập Cửu đối với Trình Nguyên là thái độ gì, người sáng suốt đều nhìn ra được.

Chỉ là một đoạn thời gian trước, lại có tin tức tuôn ra nàng cùng Viên Thiệu Kiệt có qua lại một đoạn thời gian, cho hoàng thất mà nói há lại là gièm pha thiên đại.

Lúc đó hắn dĩ nhiên tức giận, chỉ là ngại hôn ước với Liên gia, không tiện truy cứu bốn phía.

Lén lút, chiêu an cùng chăm sóc phụ tử Liên gia hơn vài phần. Hiện giờ nghĩ đến, đều là tặng không đưa đồ ăn tới cửa nhà người ta, càng phát ra khống chế không nổi tâm tình của mình, dưới tay càng đánh càng ngoan.

Vọng Thư Uyển.com
“Đồ vô dụng! Ta giữ ngươi có tác dụng gì! !”

Trình Nguyên đau dậm chân kêu trời, lại giãy không lối thoát, lại cầu xin tha thứ, đã thấy Lưu Lăng thu tay vài bước đi đến trước bàn. Nâng tay hạ một đạo thánh chỉ, lập tức biếm phong hào Trình Nguyên huyện chúa xuống làm thứ dân, chính là muốn để nàng tự sinh tự diệt.

Một tờ hoàng tuyên rơi xuống đất.

Trình Nguyên ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn, một đôi mắt cơ hồ trừng đỏ như máu.

“Ngươi không thể đối với ta như vậy, Lưu Lăng! Ngươi không thể đối với ta như vậy!”

Người hoàng gia có bao nhiêu nhẫn tâm, nàng sớm nhìn thấy.

Nhưng thì tính sao? Chỉ cần có vinh hoa phú quý, chỉ cần có cẩm y ngọc thực, liền để cho nàng lột sạch quần áo đi bồi vị tướng quân nào nàng cũng chấp nhận.

Bây giờ là hỏng rồi sao? Hí còn chưa hát xong a!

Thứ dân.

Ha hả.

Nàng đường đường tướng quân chi nữ, dưỡng nữ của thái hậu, cứ như vậy bị biếm làm thứ dân?

“Hoàng huynh, ta còn tác dụng, thật sự, ngươi nhìn trong triều đình còn có vị đại nhân cần chính thê, lớn tuổi chút cũng không thành vấn đề. Tuy nói chuyện của Liên Thập Cửu ta làm không tốt, nhưng bộ dạng ta cũng không tệ lắm a. Ta van cầu ngươi, cho ta một con đường sống, để cho ta tùy tiện gả cho một nhà cũng tốt.”

“Ta không xoi mói, chỉ cần là chức quan tam phẩm trở lên, cũng có thể suy nghĩ.”


“Tam phẩm trở lên?”

Lưu Lăng hừ lạnh.

“Ngươi cho là bản thân là thứ gì? Nếu không phải ta trên không trưởng tử, dưới không ấu muội, ngươi cảm thấy được loại sự tình gả cho Liên Thập Cửu này ta sẽ tìm đến ngươi sao?”

Lúc trước Trần thái hậu còn ở, ngoại trừ vài tên hoàng tử hoàng nữ vài vị nương nương lớn tuổi trong cung may mắn sinh ra, cả hậu cung cũng không có ai được sinh nữa.

Một khi Lưu Lăng xưng vương, hoàng tử chết hết, hai công chúa duy nhất cũng đến phiên bang hòa thân.

Nếu không phải chỉ còn lại có rác rưởi như Trình Nguyên, hắn sớm liền để tùy nàng chết đói.

Lưu Lăng đế chậm rãi ngồi trở lại trên ghế rồng.

“Ngươi cũng nên thỏa mãn, làm huyện chúa nhiều năm như vậy, coi như là hưởng thụ nhân gian phú quý, trẫm không có trực tiếp bán ngươi, dĩ nhiên dĩ nhiên là ban ân cho ngươi rồi.”

“Ban ân?”

Khuôn mặt Trình Nguyên không có nửa phần huyết sắc, cũng biết sự tình đã không có dư âm vãn hồi, trừng mắt châu đi bước một đi đến gần hắn.

“Nếu không phải ngại mặt mũi hoàng thất các ngươi, chỉ sợ bạc ngươi còn không có để dùng a? Lão tử đoản mệnh kia của ta xuất sinh nhập tử cho ngươi nhiều năm như vậy, kết quả là hoàng gia các ngươi chính là đối đãi thân nữ của hắn như thế sao? Trở thành kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, người của hoàng thất các ngươi thật sự là làm không biết mệt đâu.”

Đối với ngỗ ngược của Trình Nguyên, Lưu Lăng cũng không có tức giận, chỉ là híp mắt gõ bàn hai cái.

“Thì tính sao? Toàn bộ thiên hạ đều là của trẫm, trẫm muốn thì sao, ngươi cũng chỉ có thể chịu. Cha ngươi muốn tinh trung báo quốc, đó là hắn ngốc, xông pha chiến đấu. Ngươi cũng chỉ có thể trách số mệnh bản thân không tốt, không ôm lấy được cây đại thụ Liên Thập Cửu này.”
(Luna: cái này nên trách Trình Nguyên mắt quá cao, nếu chọn ông Viên thì giờ đâu cần như vậy đâu)

Cả người Trình Nguyên đều run mạnh, cũng không giả bộ ôn thục ngày thường của nàng nữa, đưa cánh tay dài bắt Lưu Lăng.

Khí lực của nữ nhân, lại làm sao có thể địch nổi nam nhân.

Sau một lát, Trình Nguyên tựa như một khối vải rách bị ném trên mặt đất.

Huyện chúa đã từng cao ngạo không ai bì nổi hoàn toàn thay đổi, hai tay cũng bị thị vệ tới ‘Cứu giá’ gắt gao bẻ ngược ra sau, không thương hương tiếc ngọc chút nào kéo ra khỏi điện.

Trình Nguyên tóc tai bù xù quỳ rạp trên mặt đất. Hung tợn chửi bậy.

“Lưu Lăng! Ngươi không chết tử tế được, bộ tộc Trần thị các ngươi cũng không được chết tử tế! Buông tay, các ngươi đám nô tài đê tiện này, có tư cách gì chạm vào ta, mau buông ra! ! !”

Buông ra?

Chỉ cần thành chưa phá, Lưu Lăng liền vẫn là chủ thượng kinh này. Hắn muốn ai chết, liền còn có quyền lợi sinh sát.

Một ít người cung bào rộng lớn, hoa văn cẩm tú tinh xảo, miễn cưỡng cầu được nửa đời phú quý cũng vẫn là như vải rách thông thường bị hoàng thất ném ra khỏi cửa.

Cuối cùng một góc áo biến mất, tượng trưng cho cả đời không mấy sáng chói của Trình Nguyên kết thúc.

Một khi sinh ra nhà võ tướng, vốn nên tiêu sái rực rỡ, thỏa thích trên lưng ngựa.

Lại cứ tự cho là phú quý, nuôi trong hoàng thất. Hoàn cảnh tướng môn không còn, Trình Nguyên rời đi, không có gì ngoài bôi lên mặt của Trình Tướng quân đã qua đời một vết bẩn thật lớn, cơ hồ không người thở dài.

Cả đời người, cho dù không sống vì lời nói của người khác, nói chung cũng phải sống mà cho chính mình một phần tự tôn.

Người mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì.

Phú quý, có thể mong, có thể nhớ, không thể tham.

Bí mật hoàng triều Đại Yến ghi lại.

Thiên Khải ba mươi hai năm, Trình Nguyên huyện chúa đột nhiên nổi điên, miệng nói ra ác ngôn nhục mạ tiên hoàng. Đế giận dữ, tước phong hào, biếm xuống thứ dân. Ngoài ra thị giảng, Viên Thiệu Kiệt cũng bị đoạt đi chức quan, vĩnh viễn không dùng nữa. Trình Viễn bị mang đi diễu phố thượng kinh mấy ngày, sau đó vào Thanh Sử ti sau vào Đại Lục ti Liêu Hồng làm thiếp, hai người cùng qua hoa giáp, không tử, sau đại chiến, càng thêm lang bạc kỳ hồ, buồn bực mà chết, phía sau không rõ.


Bình luận

Truyện đang đọc