PHIÊN NGOẠI – PHU QUÝ HÀ CẦU
Editor: Luna Huang
Ngày đầu tiên Đế Cương kiến quốc, thượng kinh Phùng Uyển trì hoa lan nở rộ.
Rất nhiều người đều nói, hoa lan thanh nhã, quân tử dĩ phối, đây là điềm lành lão thiên gia cho, nó đang dùng điềm báo trước này nói cho dân chúng bên trong dẫn thổ biết, quân vương khai quốc của bọn họ có phong thái quân tử chi lan, là hoàn toàn có thể dựa vào cùng tín nhiệm.
Ninh Sơ Nhất kiến quốc xong quả thật chăm lo việc nước, giảm miễn thuế má, hai chữ minh quân cũng gánh được. Đến nỗi quân tử chi phong, không cười nói, người biết hắn đều biết thứ này là người không nên thân.
Chỉ là lúc hoa này nở rộ, cũng liền mang Ninh đại công tử chúng ta, hiện tại Vĩnh Xương đế giành được một cái tiếng tốt nhất, bạch ngọc lan hoa cũng vì vậy mà trở thành hoa khai tốc của Đế Cương.
Muôn hồng nghìn tía cảnh đẹp nhất thế gian, đồng dạng là một đóa hoa, Phong đại cốc chủ yêu thích hoa đào, thấy được cũng không có may mắn như thế.
Trong Cần Chính điện đại khí trang nghiêm, một tay Vĩnh Xương đế chống cằm nhìn Phong Sầm mặt đen lên quỳ gối trước mặt, đã không nhớ rõ là lần thứ mấy lặp lại những lời này.
“Sớm nói với ngươi lúc mang binh đánh giặc không cần huân hương hoa đào, ngươi cứ không nghe, hiện nay khiến cho không ai bằng lòng xuất chinh với ngươi, ngươi còn có mặt mũi đến chỗ ta nháo. Ngươi liền thành thành thật thật ở lại nhà cũng được, chuyện tình Lăng Nguyên sơn ta sẽ cho Lưu Hàn bọn họ xử lý.”
Nếu nói Phong Sầm theo hắn, đó cũng là giao tình bằng tính mạng, không nói hai người còn trẻ liền quen biết, chỉ nói vật này mang binh đánh giặc mặc dù còn không thuần thục, cũng có vài phần năng lực.
Chỉ tiếc tật xấu cổ quái của người này ở Tự Phong cốc luôn sửa không được, cho dù lên chiến trường cũng muốn để chính mình được có hương khí thơm tho.
Trước đó không lâu Thát Đát ở phía bắc sông Hoài thấy Đế Cương vừa mới kiến quốc, địa vị còn chưa xông liền động oai cân não, ba phen mấy bận phái binh khiêu khích.
Phong Sầm thỉnh mang ba vạn binh đi trừ Thát lỗ, mà hảo hảo thương lượng với lão tướng Lưu Hàn, ám giáp công, quanh co bọc đánh. Ai ngờ Phong đại cốc chủ huân một thân vị hoa đào, đại lão từ xa đã ngửi được mùi hương, bị phát hiện còn khua chiêng giống trống gọi bốn thị nữ tiếp tục tán hoa mở đường, ngươi nói đây gọi là chuyện gì?
Tuy nói cuối cùng không có tạo thành tổn thất gì, nhưng trận đánh này thực tại để Lưu Hàn tức giận đến râu run lên rất nhiều ngày, nói cái gì cũng không chịu tiếp tục nói với Phong Sầm một câu.
Việc này quả thật sau mấy tháng, quan ngoại thu được tình báo, có một nhánh bang phái thần bí ở Lăng Nguyên sơn, lộ xu thế có gây rối. Nguyên bản Ninh Sơ Nhất nghĩ như cũ để Phong Sầm cùng Lưu Hàn đi chung, nào biết Lưu Hàn vừa nghe nói phái Phong Sầm, dứt khoát hai mắt trợn trắng về nhà giả bộ bệnh.
Địa hình của Lăng Nguyên sơn cùng Tự Phong cốc hơi có chút tương tự, không thể nghi ngờ Phong Sầm có sở trường loại địa hình này, nhưng đối với kinh nghiệm chiến rốt cuộc vẫn không đủ, có một lão tướng kinh nghiệm phong phú đi theo bên cạnh luôn không sơ hở.
Cuộc chiến này, cũng không phải Lưu Hàn không thể cùng hắn, hỏng là hỏng ở chỗ tật xấu huân hoa đào của tôn tử này, náo đến đám người không một ai bằng lòng đi cùng hắn.
Dùng lời thô tục này kháng hàng đánh giặc với Phong Sầm mà nói là đúng.
“Đám lão tử kia đều là đi liều mạng, không phải đi mồm mép bịp người, trên người các tướng sĩ chảy mồ hôi thối cùng máu tươi, liền một mình hắn buổi tối tắm rửa một cái đều phải hai ba thùng nước, ngửi được trên người ai có mùi thối, còn ném hoa lên trên người người ta, lần trước một tiểu tướng sĩ, chỉ chảy mồ hôi nhiều một chút đã bị hắn cắm hoa đầy đầu, việc này đổi ai ai cũng chịu không nổi a. Hảo hảo một đội ngũ, đi ra một liền một luồng mùi vị của các bà nương ngấy chết người, chúng ta lại không thể ném được người này.”
Đối với lần này, Phong đại cốc chủ bất mãn nhíu mày.
“Ghét bỏ hương của ta, ta còn không ghét bỏ bọn họ thối đâu, ngươi cũng đã biết những người đó không chú trọng bao nhiêu.”
Màn trong quân, vừa mở ra đó là một hồi tai nạn mang tính hủy diệt, bọn họ còn mỹ kỳ danh viết: Mùi nam nhân.
Vọng Thư Uyển.com
Mùi nam nhân con mẹ nó, không phải là chân thối sao?
Vĩnh Xương đế nghiêng đầu.
“Đánh giặc cần chú ý nhiều như vậy làm cái gì? Trái phải lần này người được chọn người đã định rồi, ngươi liền cũng trở về đi thôi, lần sau lại có chuyện này, ta sẽ gọi ngươi.”
Phất tay muốn đuổi Phong Sầm đi.
Lúc này Phong đại cốc chủ mới nhớ tới mục đích chuyến này của mình, vội vội vàng vàng nói.
“Đừng, đừng a. Sơ Nhất, cùng lắm thì ta tự đi thôi, ngươi dùng ta đi ~”
Ninh Sơ Nhất cười không nói.
Nếu nói sở dĩ Phong Sầm khăng khăng không đi Lăng Nguyên sơn không được, người bên ngoài không biết nguyên do, hắn có thể không biết sao, là bởi vì Lưu Hàn làm trò trước mặt một đám triều thần nói, giết giặc hắn nguyện đi, nhưng cung thỉnh Liên thượng thư hợp tác mà đi, không cần người bên ngoài.
Đầu óc của Liên Thập Cửu chính là lúc nào dùng cũng tốt, địa hình núi non liếc mắt một cái có thể nhận ra phương hướng, cho nên Lưu Hàn tin hắn.
Một câu cung thỉnh, một câu không cần người bên ngoài.
Võ tướng không cần, tìm văn thần cùng đi, có thể nói chuyện này thực tại vẽ mặt hết sức.
Hơn nữa người này còn là Liên Thập Cửu mỗi lần Phong Sầm gặp đều phải đấu một trận, hàng này có thể vui sao? Chính là vì trên mặt không tính dày hai lạng thịt cũng phải lấy mặt mũi này về.
“Hoàng thượng, ngươi để cho ta đi đi, thật đó.”
Dưới hoảng loạn, Phong cốc chủ thật ra khó được chính nhi bát kinh một hồi.
“Sơ Nhất, ngươi để cho ta đi, chết rồi tính ta.”
“Cái gì gọi là chất rồi tính ngươi?”
Ninh Sơ Nhất nhíu mày: “Nơi đó địa thế hiểm yếu, ta tất nhiên là không sợ ngươi đi không về, tướng sĩ nhưng còn có già có trẻ, ta nào có thể để bọn họ cùng nhau chịu chết với ngươi được?”
Phong Sầm nóng nảy.
“Để Liên Thập Cửu đi không phải chịu chết sao? Sơ Nhị không phải hai ngày trước vừa mới sinh sao? Ngươi để hhắn bồi tức phụ đến đầy tháng đi, binh mã của triều đình một mực không cần, đi hay là không đi ngươi liền cho thống khoái đi?”
Binh mã của triều đình đều không cần a.
Ninh đại công tử chậm rãi tiêu sái quay về long ỷ, nói.
“Vậy được.”
Hắn chờ cũng là câu như vậy.
Người của Tự Phong cốc cũng là thời điểm nên lấy ra học hỏi kinh nghiệm. Êm đẹp một câu luyện công phum tùy tiện ném ra một tên ở trên giang hồ đều là đứng vững. Để Phong Sầm dùng để nhặt hoa, tâng bốc, huân hương, ngẫm lại đều cảm thấy rùng mình.
Địa hình của Lăng Nguyên sơn kỳ lạ, người không quen thuộc rất khó tìm được, nhưng đều không phải là chỗ hết sức hung hiểm.
Tư chất của Phong Sầm còn chưa đủ, rèn luyện nhiều một ít luôn không sai.
Sơn gian thổ phỉ giai thô tục, y theo ý tưởng của Ninh Sơ Nhất, trong đống tục nhân chạy một vòng, cũng làm cho Phong Sầm lăn tới mệt, mấy thứ phô trương như huân hương, cánh hoa đào có thể thu liễm một ít.
Không có chủ tướng bên người Phong Sầm, liền như hài tử không làm được việc, từ tính cách của bản thân dằn vặt cũng sẽ có hại.
Hiện nay Ninh Sơ Nhất chính là muốn lăn hắn một lần đến mệt.
Nhưng mà, khiến cho mọi người cũng không nghĩ tới chính là.
Mệt này Phong Sầm cũng ăn, lại ăn trúng đám người không tưởng được, triều thần nghẹn họng nhìn trân trối.
Một ngày trời trong nắng ấm, Phong cốc chủ mang theo người Tự Phong cốc chậm rãi khởi hành.
Cùng ngày hành quân, nhân dân đều nhìn thấy vị tướng quân bộ dạng yêu lý yêu khí kia đón hoa đào đầy đất phi thân lên kiệu tiêu sái.
Đúng vậy, tác giả cũng không có đánh chữ sai, nha đúng là ngồi kiệu rời đi.
Nam nhi đổ máu không rơi lệ, Phong đại gia thà rằng chảy máu không chảy mồ hôi, kỵ mã? Đó là người thô tục mới làm, hắn ngồi kiệu.
Một đám triều thần không khỏi rung đùi đắc ý, thật sự đối với diễn xuất cổ quái của vị thiếu tướng quân Đế Cương này không dám khen tặng.
Phong Sầm tiến vào Lăng Nguyên sơn ngày đầu tiên, hết thảy thuận lợi, địa hình đi hướng mặc dù phức tạp, lại có thể mò ra nhất thanh nhị sở.
Phong Sầm tiến vào Lăng Nguyên sơn ngày hôm sau, phát hiện người bên trong cũng muốn phản lại triều đình, chỉ là muốn giả thập tam điểm (Luna: ta nhớ từng xem 1 bộ phim của tvb nó có nghĩa là điên khùng) ở trong võ lâm mới mỗi ngày tập luyện.
Tiến vào Lăng Nguyên sơn ngày thứ ba, Phong thiếu tướng quân phát động tổng công, quyết định lấy xu thế vòng vây bắt tận lực giảm bớt thương vong của nhân viên, bắt sống.
Lăng Nguyên ngày thứ tư, cũng không có thương vong quá nghiêm trọng gì, bởi vì, chỉ có một mình Phong đại cốc chủ, bị bắt sống.
“Hoàng đế bệ hạ tôn kính, chúng ta bằng lòng đầu hàng triều đình, thề sống chết nguyện trung thành, nhưng chỉ có một cái điều kiện hi vọng người có thể nhận lời. Đó chính là để tán hoa công tử gia vừa chạy đến này thú bang chủ Mạch Thập Thất của bang chúng ta.”
Vọng Thư Uyển.com
Một phong thư ngắn gọn này, là Quan Tài Bang phó bang chủ Mạch Lục viết lão nhân gia năm nay đã sáu mươi bảy tuổi rồi, thân thể vấn khỏe mạnh như trước, hơn nữa nện bước vững vàng, căn bản không dùng dùng bồ câu đưa tin gì, mà là trực tiếp lệnh bang chúng tự mình đưa vào hoàng thành.
Thái độ của bọn họ đối với Ninh Sơ Nhất, cực kỳ tôn trọng, vả lại luôn cường điệu, lần này bọn họ cũng không có ý tạo phản triều đình, chỉ là bang chủ bọn hắn nhất kiến chung tình với Phong thiếu tướng quân, thỉnh cầu hoàng thượng có thể sự chấp thuận cửa hôn sự này.
Sắc mặt của Ninh Sơ Nhất kinh hoàng mà lo lắng, ngồi trên ghế rồng suy nghĩ hồi lâu, hỏi câu.
“Phong Sầm có cắn lưỡi tự sát hay không?”
“Không.”
“Có thắt cổ tự sát hay không?”
“Cũng không.”
“Vậy hắn làm sao bị các ngươi bắt được? Ngươi mau nói ta nghe xem, ha ha ha ha ha ~”
Mà cùng một thời gian, Phong đại cốc chủ ngồi ở trên gỗ quan tài cũng đang chậm rãi hỏi.
“Ngày đó, ngươi đến cũng lấy thứ gì đánh ta?”
Nếu nói lúc này Phong đại công tử, chính thức huyết môi tám đời, ngày thường chinh chiến sa trường, tuy nói kinh nghiệm không đủ, nhưng cũng chưa bao giờ bị đối phương bắt qua. Coi như bị bắt, cũng không bị bắt đến vô lực hoàn thủ như thế.
Hắn dĩ nhiên cảm giác mình không mặt mũi, dĩ nhiên có thể tưởng tượng được đám tôn tử góp vui trong kinh thành đến vui vẻ cỡ nào.
Vì thế, hắn thư thái, thoát ly thú vị cấp thấp, sau đó đang cảm thấy trên tay của Mạch Thập Thất chậm rãi nâng hủ tro cốt hoàn toàn bạo nộ lên.
“Lão tử nói cho ngươi biết a, nếu như sau này có người khác hỏi ngươi là lấy là lấy cái gì đập, nhất định phải chọn thiên mã lưu tinh chùy, hoặc là tinh nguyệt kiều bản phủ, loại vật này nổi tiếng hàng đầu trên giang hồ biết không?”
Cũng không phải Phong đại cốc chủ cảm thấy được hủ tro cốt, mấu chốt nhất chính là, Quan Tài Bang kỳ quái này giúp đa số đều là cầm hủ tro cốt làm chậu để tè.
Mạch bang chủ nghe xong thành thành thật thật gật đầu.
“Ngươi sợ dọa người, ta biết.”
Kỳ thật cái này của nàng cũng thật không phải là dùng để đi tiểu.
Tuy nói Quan Tài Bang không chú ý nội quy lễ nghi lắm, hàng năm ngủ ở trong quan mộc, nhưng cũng chỉ có hài đồng trẻ tuổi sau khi ngủ lười đi ra ngoài mới dùng làm chậu để tè.
Hiện giờ nàng nghĩ đến cũng đúng có chút hối hận.
Nàng không biết nhiều chữ lắm, duy nhất nhớ rõ đó là chuyện xưa Phan An bị ném trái cây đầy xe. Khi đó nàng thả người bay tới chỗ Phong Phong cho trong mắt nàng thấy được đó là tiêu chuẩn Phan An chi mạo, loại tình cảm kích động trong lòng, tiện tay liền ném hủ tro cốt qua.
Thừa nhận, vật này là có chút nặng.
Thừa nhận, vừa mới gặp được nam tử ngưỡng mộ trong lòng đã đập hắn hôn mê là có chút không đủ thể diện.
Cho nên Mạch Thập Thất thật biết điều dùng dây thừng trói hắn vào trong quan tài, để tránh khỏi đối phương làm ra việc ngu ngốc gì.
Quan Tài Bang Lăng Nguyên sơn, sở dĩ sẽ xưng tên cổ quái như vậy, thực là bởi vì từ trước bang chủ hết sức thích xem một quyển thoại bản tên là “Thần Điêu Hiệp Lữ”, trên có phái Cổ Mộ, dưới có Quan Tài Bang, tuy nói có chút gò ép, nhưng mỗi người trong bang đều có một cổ quan tài riêng, coi như là học tập tiền bối.
Đây cũng là nguyên nhân 4vì sao ngày thứ hai Phong Sầm phái binh bao vây, phát hiện trên núi không có một bóng người.
Tất cả mọi người ngủ ở trong quan tài hết rồi, chỉ có Mạch Thập Thất dậy sớm chút, trong lúc còn buồn ngủ liền nhìn thấy gương mặt tuấn dật thanh tú của Phong Sầm.
“Ta thích lông mày của ngươi.”
Đây là câu nói đầu tiên nàng nói với hắn.
Phong Sầm chỉ xem như ở đâu đó xuất hiện tiểu cô nương nhà bên, không khỏi thả người lướt qua.
“Nơi này sắp đánh trận, nhà ngươi ở nơi nào, ta phái người tiễn ngươi trở về.”
“Ta năm nay tên Mạch Thập Thất.”
Tiểu cô nương ôm ngực, một đôi mắt to sáng như thấy sao trời.
Tướng quân trước mặt này, thật sự rất soái a.
“Năm nay tên Mạch Thập Thất?”
Phong Sầm cảm thấy buồn cười, ngồi xổm xuống nhìn thẳng nàng.
“Vậy sang năm ngươi tên gì?”
“Sang năm tên Mạch Thập Bát a.”
“Năm sau nữa chẳng lẽ không phải gọi là Mạch Thập Cửu sao?”
Hắn không thích cái tên thập cửu này, không! Phải nói chán ghét.
Tiểu cô nương gật đầu, một đôi tay nhỏ bé bởi vì hắn tới gần mà căng thẳng tay chân luống cuống, nàng nhìn tựu như vậy, vẫn nhìn, sau đó khống chế không nổi từ trong quan tài vơ được một hủ tro cốt, mạnh đánh lên đầu Phong Sầm.
“Tướng quân, bộ dạng của ngươi thật là đẹp mắt.”
Phan An trên đường phố, cô nương thích hắn đều là làm như vậy a? Từ khi ra đời Mạch Thập Thất liền không ra khỏi Lăng Nguyên sơn, không biết phương thức biểu đạt như vậy là có đúng hay không.
Nhưng tướng quân hiển nhiên không thể trả lời nàng: Con mẹ nó phương pháp này của ngươi sẽ đập chết người đó.
Vọng Thư Uyển.com
Bởi vì tướng quân dĩ nhiên đã hôn mê.
Đối với sự kiện này, Phong đại cốc chủ thật sự rất căm tức, có điều bứt rứt nhất, là đám người trong cốc của mình chỉ lo góp vui, hoàn toàn không có ý tứ nghĩ cách cứu viện. Quan Tài Bang cứ ở trong Lăng Nguyên sơn cũng quả thật tà môn, làm cơ quan ngầm không phải tinh xảo bình thường. Đợi cho thủ hạ của hắn xem đủ náo nhiệt, hắn cũng bị Mạch Thập Thất dùng dây thừng kéo vào trong quan tài rồi.
“Phong Phong, gả cho ngươi được không?”
Ba ngày, Mạch Thập Thất lặp lại những lời này nhiều nhất.
Phong Sầm cầm cái gương nhỏ tiếp tục vẽ mày.
“Gả muội ngươi, lão tử có cô nương mình thích rồi.”
“Vậy nàng thích ngươi không?”
Phong cốc chủ tiếp tục vẽ mày.
“Nàng không thích ngươi ngươi còn cố chết thích nàng đúng không?”
“. . .”
“Đúng không?”
“. . .”
“Đúng không?”
“Đúng! !”
Phong đại cốc chủ rốt cục không thể nhịn được nữa, vỗ án mà đứng, bên hông Quan Tài Bang độc hữu chính là một mặt dây thừng còn buộc mép bàn, hết sức xấu xa rống.
“Sao ngươi lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?”
Một tay Mạch Thập Thất chống cằm, thâm tình chân thành nói.
“Phong Phong, ngươi thật thâm tình nga ~”
Không ai biết, bị ‘Vây’ ở Lăng Nguyên sơn mấy ngày nay, Phong Sầm làm sao sống được, cũng không người biết, cô nương nói nhiều thậm chí có mấy lời nhảm đến tột cùng là làm sao đi theo Phong Sầm trở về thượng kinh.
Tóm lại, đám người Tự Phong cốc sau khi cứu Phong Sầm đi ra, bên cạnh hắn liền có hơn một cái đuôi nhỏ.
Nàng tên Mạch Thập Thất.
Một gương mặt búng ra sữa lớn cỡ bàn tay, không tính cao gầy. Năm nay mười bảy tuổi, đợi đến ngày mai, nàng đã tên Mạch Thập Bát.
Chính là cô nương cổ quái này, vì Phong Sầm mà rời khỏi Lăng Nguyên sơn đã ở suốt mười bảy. Rất nhiều người đều cảm thấy được, tiểu cô nương là người rất tốt, trong khi nói cười mi mục như họa, nụ cười luôn ngọt ngào.
Nhưng nếu nói thực thích Phong Sầm đến trình độ không phải gả, bọn họ cũng là không tin.
Mười bảy tuổi, có thể hiểu được cái gì.
Người khác thật không ngờ chính là, Mạch Thập Thất thực bồi bên cạnh Phong Sầm suốt mười năm bất ly bất khí.
Năm ấy Phong Sầm gặp gỡ Mạch Thập Thất, vừa hai mươi bảy tuổi.
Hai người kém mười tuổi, Mạch Thập Thất cũng ngây ngốc đợi hắn mười năm.
Phong Sầm nói: “Năm nay ngươi hai mươi bảy tuổi rồi, nếu không tìm nam nhân gả liền muộn mất.”
Tiểu cô nương ngẩng mặt lên nhìn hắn, nụ cười ngọt ngào như trước.
“Ta gả, ngươi thú ta không?”
Phong Sầm không nói gì, chỉ là thản nhiên cầm lấy bút tiếp tục vẽ lông mày của hắn. Cũng không biết là quá mức không bỏ xuống được, hay là đã thành thói quen.
Mạch Nhị Thập Thất cười cười, đáy mắt thậm chí một chút vắng vẻ nhỏ cũng không có, trộm kéo góc áo của hắn, thấy hắn không có hất ra, vẻ mặt thỏa mãn còn giống như hài tử có kẹo.
Nàng nói: “Ngươi không thú a, ta đây lại đợi thêm vậy. Chờ Mạch Nhị Thập Thất biến thành Mạch Tam Thập Thất, nếu ngươi không thú ta, ta lại đợi tiếp mười năm. Phong Phong, ngươi đoán ta có thể chờ đến ngày ngươi thú ta hay không?”
Ngày đó hoa đào vừa vặn nở, chờ đợi cùng lưu luyến si mê trong mắt nữ hài liền như là dao găm thật sâu khắc vào trong lòng Phong Sầm.
Hắn nhìn nàng trong chốc lát, kinh ngạc phát hiện trái tim mình bởi vì nụ cười này mà nhảy lên có chút dồn dập.
Hắn cảm giác mình nhất định là uống lộn thuốc rồi, khó chịu vươn ngón tay muốn hất tay đang kéo ống tay áo hắn của nàng.
Nhưng mà, hất xuống, nàng lại túm lên.
Nàng lấy mắt trừng hắn, đại nam nhân ba mươi bảy tuổi lại có thể đỏ mặt, sau đó trong tươi cười ẩn ý của Mạch Thập Thất chật vật chạy trối chết.
Chuyện sau đó, ai cũng không biết kết quả như thế nào, đến tột cùng Mạch Nhị Thập Thất có từ ba mươi bảy tuổi đến khi bốn mươi bảy tuổi hay không, cũng là không thể hiểu hết.
Chúng ta chỉ là biết, làm nam nhân khó chịu mà dễ dàng xấu hổ như vậy, đột nhiên gặp được cô nương giống như ánh mặt trời như vậy thì năm tháng của hắn liền nhất định không sống trong cô đơn.
Bất luận như thế nào, chúng ta đều hi vọng Phong Phong có thể hạnh phúc, đều có thể như Liên Thập Cửu, tìm được ‘Ninh Sơ Nhị’ thuộc về bản thân.
(Luna: T_T thế là hết rồi thật muốn Phong Phong chịu thú, ghét tác giả quá, bộ Thượng Thư Đại Nhân Biến kết thúc hay lắm mà.
Ngày mai ta đi thi rồi, vì thế hôm nay bonus luôn phiên ngoại, chấm dứt toàn văn của bộ này nhé ? thi xong là đào hố bộ mới Quốc Sắc Kiều Phi mời mọi người nhảy hố nha.
PS: Nàng nào ghé sớm, ta tài trợ một chai nước cùng đôi dép lót ngồi hóng nè)