CHƯƠNG 38: NGỦ HAY KHÔNG NGỦ?
Editor: Luna Huang
Lúc Ninh Sơ Nhị mở mắt, sắc trời đã tối xuống.
Trong sương phòng mờ tối, chỉ mơ hồ nhìn thấy một cắt hình của màn.
Vào tay, là gấm Tứ Xuyên tính chất mềm mại, nàng đại khái sờ soạng một đường viền. Chăn tinh xảo, văn lộ nhẵn nhụi, nơi như Cốc thành, dùng không nổi đồ quý giá như thế.
Đây là đồ của Liên Thập Cửu.
Nàng đại khái là nghỉ ở trong phòng của hắn.
Cửa ngoài phòng nhẹ nhàng động một cái, nghĩ là không muốn đánh thức nàng, động tác coi như nhẹ nhàng.
Chỉ là một hơi nước vừa tắm xong, luôn luôn không che giấu được.
Nàng xoay người nằm xuống lại, cảm giác màn bên giường bị vén lên.
Giường hơi chùn xuống, tản mát ra đàn hương nhàn nhạt trên người hắn.
Mặc dù Ninh Sơ Nhị nhắm hai mắt cũng biết, người nọ là Liên Thập Cửu.
Hắn vẫn chưa lấy đèn, chỉ là cách chỗ nàng không xa.
Đoàn khí tức nam tính như có như không ở phía sau, để Ninh Sơ Nhị cảm thấy cả người đều có chút bối rối.
Nếu là bây giờ nói bản thân tỉnh, tất nhiên sẽ rất lúng túng.
. . . Còn ngươi, có muốn ngủ với ta không?
Bên tai không biết thế nào, vang lên tiếng trêu chọc như có như không như lúc buổi trưa say rượu của hắn.
Nàng cứng ngắc nằm nghiêng, cảm giác được hắn xốc góc chăn lên, cũng nằm vào.
Ninh Sơ Nhị chưa nghĩ đến, còn có thể có một ngày đấp chung một cái chăn bông với tiền phu, mặc dù không thể trò chuyện, thế nhưng cảm giác như vậy. . .
Thật là có chút luống cuống.
Thân thể đột nhiên bị hai bàn tay kéo vào trong lòng, bên tai là hô hấp hơi có chút nồng đậm của hắn.
Nàng nghe được hắn tự tiếu phi tiếu nói.
“Trang sỏa cái gì?”
Nguyên lai hắn đã sớm biết nàng tỉnh.
Ninh Sơ Nhị thoáng tựa đầu lệch cách xa một chút, không có gì phấn khích trả lời.
“Ta. . .vừa tỉnh.”
“Thật không?”
Hắn buồn bực cười, lồng ngực bị rung động theo, như là ma sát trên mu bàn tay của nàng.
Vọng Thư Uyển.com
“. . . Đương nhiên phải rồi.”
Nàng cảm thấy có chút không biết theo ai, mạnh miệng trả lời một câu xong, nhẹ nhẹ cọ một chút.
Nàng muốn cùng hắn kéo lại chút cự ly, lại bị cánh tay dài của hắn bọc lại, ôm chặt hơn.
“Tránh ta làm cái gì?”
Như tiếng nói trêu đùa, có chút ngả ngớn.
Ninh Sơ Nhị khẩn trương lau mồ hôi dưới bàn tay có chút ướt.
“. . .Không, ta chẳng qua là cảm thấy, chúng ta như vậy không tốt lắm.”
Hòa ly rồi, dù cho đắp chung một cái chăn bông tinh khiết nói chuyện phiếm, cũng là không đúng.
“Vì sao không tốt?”
Liên Thập Cửu hỏi nâng cằm, đặt ở trên bả vai của nàng.
“Ta nghĩ như vậy.”
Suy nghĩ rất lâu.
Ninh Sơ Nhị không biết nên nói tiếp lời gì, cứng ngắc tựa đầu rụt một cái, bày bộ dáng con rùa.
Giường rõ rộng, vì hai người dán sát nhau mà trở nên dị thường nhỏ hẹp.
“Vì sao theo tới?”
Một lúc lâu, hắn hỏi nàng.
Trong nháy mắt Ninh Sơ Nhị giật mình, chợt nhỏ giọng nói.
“Ta, tự nhiên là vì Phì Phì, ta không muốn để cho Trình Nguyên làm hậu nương của hắn.”
“. . .chỉ là như thế?”
Liên Thập Cửu đưa tay nắm bàn tay nàng.
“Vậy người khác thì sao? Ngươi sẽ nguyện ý không?”
Nàng đương nhiên cũng sẽ không nguyện ý.
Chỉ là lời này căn bản không có biện pháp nói ra.
Nàng không muốn, lẽ nào nàng có thể trở về Liên phủ sao? Hiển nhiên không có khả năng.
Nên Ninh Sơ Nhị nói.
“Ta cũng không biết.”
Trong phòng, hình như có chút an tĩnh.
Nàng cảm giác Liên Thập Cửu buông nàng ra, lại nằm trở lại, trong tay lại nắm một luồng tóc dài của nàng thưởng thức.
“Đã là vì hài tử, sao còn ngăn cản ta ngủ với người khác?”
Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, còn có chút vô lại.
Cả người Ninh Sơ Nhị đều giật mình một cái, mở to hai mắt nhìn nói.
“Người lại còn có thể nói lời này tự nhiên như thế.”
“Nếu không thì sao?”
Hắn lười biếng ngáp một cái.
“Còn có cái gì giữa chúng ta không thể nói nữa.”
Rõ ràng là giọng cực nhạt nhẽo, nhưng lại không hiểu bốc lên ái muội không nói rõ.
Lúc Ninh Sơ Nhị không biết nói cái gì, sẽ lão lão thật thật câm miệng.
Thế nhưng hôm nay tính nhẫn nại của Liên tiểu gia cũng không coi là tốt.
Hắn chuyển nàng lại, mượn ánh trăng chậm rãi bò lên giữa trời, nhìn tiểu nữ tử có chút muốn ngáp kia.
“Còn không muốn nói sao?”
Nàng hiểu hắn muốn nàng nói cái gì, lại như cũ giả ngu đến cùng.
“. . . Nói cái gì?”
“Vậy cũng không cần nói.”
Hắn tức giận trả lời một câu, đưa tay ôm ở eo của nàng, hơi cúi đầu mút môi đỏ mọng kia.
Trong miệng của nàng, còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, quanh quẩn giữa hơi thở của hai người.
Đó là ôn tồn thuộc về một mình hắn, hắn một đường xuống phía dưới, lấy tay vẽ ngoài thân thể của.
Ba năm, hắn quen thuộc mỗi một chỗ trên vóc người mềm mại này, càng biết làm sao dây dưa.
Lâu lắm không có dán thân thể với nhau, mặc dù là cách lớp vải thật mỏng, như trước khó nén kích động của đôi bên.
Lúc đụng chạm đến phần mềm mại, liền như là cổ họng đói khát thật lâu tìm được nguồn nước.
Vọng Thư Uyển.com
Ninh Sơ Nhị cảm giác được hai ngón tay thoáng lạnh lẽo kia gỡ cổ áo của nàng, theo vạt áo của nàng tham làm tìm vào trong.
Nàng theo bản năng né tránh, nhẹ giọng nói.
“Ngươi. . . Chịu đựng chút, chúng ta như vậy xem là cái gì?”
Một khi thật có cái gì, chính là muốn che giấu cũng là khó khăn.
Liên Thập Cửu thở dốc một tiếng, cổ áo chẳng biết lúc nào mở rộng ra, lộ ra vân da tinh tráng.
Mồ hôi hột ở thái dương, cứ như vậy theo lồng ngực của hắn một đường trợt xuống, cuối tiêu thất ở phần bụng phập phồng.
“Nếu như ta cho ngươi biết, lúc ngươi ghé vào lỗ tai ta nói chuyện, ở đây liền cứng rồi, có thể có vẻ rất vô sỉ hay không?”
Hắn là một nam nhân bình thường, cái loại cảm giác vô lực nửa đêm chạm không được nàng này hắn cũng sẽ có.
Ninh Sơ Nhị cảm giác được cái tay khớp xương phân minh kia, nhẹ nhàng cầm tay của nàng, sau đó chậm rãi đưa về phía chỗ đó.
Tráng kiện, cứng rắn như thiết nóng, suýt nữa làm bị phỏng bàn tay nàng.
Ninh Sơ Nhị nghe được hắn thở gấp một tiếng to, cấp thiết tìm kiếm môi của nàng.
Hắn nói: “Sơ Nhị, ngày hôm nay ta đại khái không thể quá có thể khống chế bản thân, tận lực không làm đau nàng.”
Ninh Sơ Nhị muốn nói, không được.
Chỉ là cả thân thể đều mềm nhũn, nàng thừa nhận, nàng cũng có xung động rất muốn đụng vào hắn.
Hai người đều là hưởng qua tư vị *, nếu nói là thân mật trêu chọc như vậy cũng không muốn, vậy liền quả nhiên là thánh nhân.
Ninh Sơ Nhị cảm thụ được thân thể hắn của buộc chặt, nhịn không được đưa tay phủ lên xương sống sau lưng của hắn.
Nàng cảm giác được hắn run rẩy, muốn kéo y phục vướng bận trên người hai người, lại vào lúc này, nghe được một loạt tiếng bước chân ngoài cửa từ xa đến gần.
“Cha! Quái mi mao thúc thúc đánh ta, đau quá.”
Đèn lồng thắp sáng xuyên thấu qua song phía ngoài, chiếu vào trong phòng.
Liên Thập Cửu không hề cảm thấy, thanh âm nãi thanh nãi khí của nhi tử mình, cũng sẽ hắn bất đắc dĩ như vậy.
Hắn hít sâu một hơi, vùi ở trên hõm vai của Sơ Nhị.
“Chút nữa cha sẽ quản ngươi được chưa?”
Sau đó Liên tiểu thú liền khóc rồi.
“Cha, ngươi mau nhìn nhân gia xem , đầu nhi tử cũng sưng lên rồi.”
. . . . .
(Luna: Và không có xôi thịt gì ở đây hết =.=)