PHU QUÝ HÀ CẦU

CHƯƠNG 47: SIÊU ĐỘ KHÔNG XONG

Editor: Luna Huang
Khâu Hoài Chuẩn, rất thông minh lanh lợi.

Từ lúc Liên Thập Cửu đến Vân đô, liền giấu hết công nhân làm công ở Phong các đi nơi không người biết.

Vùng này, mặc dù là người địa phương cũng không thể biết tường tận toàn bộ huyệt động trong núi.

Dân chúng chịu khổ, giống như là trong vòng một đêm toàn bộ tiêu thất, một chút tung tích cũng tìm không ra.

Nguyễn Hạnh Hồng không dám để Khâu Hoài Chuẩn biết nàng dẫn theo ngoại nhân đi vào trong đó, ngày kế sau khi vào đêm, lại càng ngay cả xe ngựa nhà mình cũng không dám dùng, lặng lẽ sai người thuê một chiếc chờ ở hậu môn.

Lúc Ninh Sơ Nhị đi, lá bùa này nọ đều mang đủ, bên cạnh còn theo hai tên ‘Tiểu đạo sĩ’ niệm xướng từ, làm bộ dạng như thật.

Nguyễn Hạnh Hồng vừa nhìn đã thấy có chút không vui, trầm giọng nói.

“Đây cũng không thể để ngoại nhân nhìn thấy, hai người kia ngươi không thể mang theo.”

Ninh Sơ Nhị nói: “Không mang theo cũng được, nhưng một mình bần đạo đó là ba năm mười ngàu cũng siêu độ không xong, nếu lão nương kia của người có thể đợi,m bần đạo tự nhiên là không để ý.”

Nguyễn Hạnh Hồng vốn là sợ bị Khâu Hoài Chuẩn biết việc này, đừng nói là ba năm mười ngày, đó là nửa ngàng dọa đến trái tim nàng không ngừng nhảy.

Còn nữa, lão nương bị ‘oán quỷ’ quấn thân kia của nàng cũng không đợi được.

Phất khăn, nói câu.

“Vậy đừng dong dài nữa, nhanh chóng lên xe.”

Nguyễn Hạnh Hồng tự đắc với thân phận mình, tất nhiên không thể nào cùng ‘thầy trò bần đạo’ ngồi chung một chiếc xe ngựa.

Thấy nàng đi xa, Ninh Sơ Nhị cũng lôi kéo hai ‘Đồ đệ’ ngồi xuống.

Khuôn mặt gỗ của một ‘Đồ đệ’ trong đó, mắt trợn trắng trừng mắt người đối diện.


Người kia còn lại là cầm bút tiếp tục nhìn gương đồng vẽ mi.

“Lần sau không thể nói sớm một chút? Lông mi này của tiểu gia không được nửa canh giờ thì không thể vẽ xong.”

Đúng là Chiêu Tài thủ hạ của Liên tiểu gia, cùng Phong đại cốc chủ ‘Khuê mật’ của Ninh Nhị cô nương.

Vọng Thư Uyển.com
Hai người kia quả thật không cùng đường, vả lại tới nông nỗi nhìn nhau liền chán ghét. Chỉ là vì an toàn của Ninh Sơ Nhị, không thể không cùng nhau.

Phong đại cốc chủ ở bên cũng may, lần này Ninh Sơ Nhị không tung cánh hoa cho hắn.

Chiêu Tài là người bên cạnh Liên Thập Cửu, hắn muốn ở trước mặt hắn khoe khoang phô trương của mình một chút cũng là bình thường.

“Ngươi không phải không biết nội quy trong cốc chúng ta, trường hợp trọng yếu như vậy, ngươi không tán hoa cho ta, rõ ràng đúng là bôi nhọ uy danh Tự Phong cốc ta.”

Phong Sầm nén giận, miệng than thở không ngừng, lại lo lắng Ninh Sơ Nhị lạnh, dùng sức nép vào bên người nàng.

Ninh Sơ Nhị níu lấy một lọn tóc của hắn kéo một lát, còn kém cạy mở đầu của hắn ra nhìn xem ở trong đó chứa cái gì.

“Nội quy? Nội quy loạn thất bát tao này lúc cốc chủ tiền nhiệm căn bản không có. Còn nữa, ngươi nhìn một cái đây là trường hợp gì? Có thể làm mấy thứ kia cho ngươi?”

Đây là đi độ hồn, tán tiền giấy còn nghe được.

Phong Sầm hiền lành nghe quở trách, chờ Ninh Sơ Nhị nói xong mới nhỏ giọng nói thầm.

“Lúc sư phó của ta còn trẻ cũng giẫm qua hoa sen vài năm, bất quá sau này già rồi, lười làm thôi.”

Ninh Sơ Nhị nhấn thái dương.

“Ngươi hiện nay cũng không nhỏ nữa.”

Người ngoài hai mươi, cả ngày đều là tính tình con nít. Nàng hoài nghi nghiêm trọng, Phong Sầm cho đến bảy mươi tuổi cũng vẫn là bộ đức hạnh này.

Ninh Sơ Nhị không thể nghi ngờ là có cái nhìn xa trông rộng, năm thất tuần Phong Sầm cũng chống quải trượng, huân một thân hoa đào vội tới làm Liên Thập Cửu ấm ức.


Cho dù đến ngày già đến nỗi không thể động, còn lôi kéo tay nàng, khăng khăng mời nàng ưng thuận kiếp sau ước hẹn tương thủ với hắn.
(Luna: Kỳ thực, ta thấy tính của Phong cốc chủ cũng rất dễ thương hy vọng ổng gặp được nữ 8, thế mà tác giả lại nói thế T_T)

Phong Sầm nói.

“Ngươi cũng biết ta không nhỏ nữa, ngươi tưởng bản thân còn trẻ chắc? Hai người chúng ta cùng tính toán quãng đời còn lại đi, ta bồi ngươi.”

Chiêu Tài bên cạnh suýt nữa ho ra máu, đưa tay hất móng vuốt của hắn đặt ở trên ống tay áo của Ninh Sơ Nhị.

“Ngươi đừng chạm phu nhân nhà của ta.”

Phong Sầm liền giận, vẽ tiếp đôi mi còn chưa vẽ xong nói.

“Ngươi tốt nhất tên một chữ ‘trước’ ở phía trước chữ phu nhân nhà ngươi đi, bằng không ta đánh chết ngươi!”

Chiêu Tài nghe xong cũng phát hỏa, nắm đoản kiếm trong tay nói.

“Mặc kệ trước sau đều là phu nhân nhà của ta!”

Ninh Sơ Nhị mắt thấy lên xe còn chưa tới chỗ, bên này trước hết đã đấu tranh nội bộ, quơ phất trần ngăn hai người, quở trách Phong Sầm nói.

“Hồ nháo cũng không chọn được thời điểm? Vì sao với ai ngươi cũng đều có thể nháo được.”

Mỗi lần xuất môn đều phải nháo đến không vui, vài ngày trước là đông quan, lúc này lại đổi thành Chiêu Tài.

Phong Sầm trừng mắt Ninh Sơ Nhị nói.

“Ngươi chính là hướng về thứ không biết xấu hổ kia, người dưới trướng của hắn người cũng che chở. Ngươi tiếp tục đối xử với ta như vậy, ta sẽ quay về Tự Phong cốc.”

Ninh Sơ Nhị nhìn hắn đùa giỡn tính tình tiểu hài tử, hơi có chút dở khóc dở cười.
“Ta là che chở, ngươi muốn đi thì đi đi.”


Vừa mới nói xong, liền chứng kiến Chiêu Tài yên lặng lấy ra một quyển vở viết.

Phu nhân nói, muốn che chở gia, thứ không có mắt kia đi đâu thì đi.

Đây là chủ tử hắn khi xuất môn đã nhắc nhở.

Nguyên nói là: Trên đường phàm là nghe được cái gì ta thích nghe, liền ghi lại.

Lời mới vừa rồi kia, Liên Thập Cửu nhất định là cực thích nghe.

Ninh Sơ Nhị: . . .

Vọng Thư Uyển.com
Trước khi chưa đến khe núi, Ninh Sơ Nhị từng thiết tưởng qua vô số lần, dân chúng bị buộc làm nô dịch sẽ là gầy trơ cả xương như thế nào.

Nhưng mà chân chính chứng kiến cảnh tượng, thật sự không chỉ là mấy từ rung động cùng lo lắng là có thể hình dung.

Lúc trời lạnh, bọn họ thậm chí không có một món đồ trang phục có thể che đậy thân thể, toàn bộ rúc vào một góc của sơn động ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn phương hướng bó đuốc.

Một đôi mắt của Ninh Sơ Nhị nhìn qua.

Nàng nhìn không thấy những dao động ở đáy mắt, dại ra, tầm mắt không có hi vọng vẩn đục gì, như là khe núi này trống rỗng mà yên tĩnh trầm mặc, một mảnh tĩnh mịch.

Nguyễn Hạnh Hồng dùng khăn che miệng mũi.

“Liền độ ở đây đi, ta đi ra ngoài hít thở không khí trước, ở trong này ngột ngạt quá, một luồng mùi thối.”

Ninh Sơ Nhị chứng kiến một tiểu hài tử mười hai mười ba tuổi đưa tay giật mép váy của nàng, hữu khí vô lực nói.

“Van cầu phu nhân, cho phần cơm ăn đi.”

Bị Nguyễn Hạnh Hồng một cước đá văng ra.

“Hôm qua không phải cho các ngươi nước cơm rồi sao? Xem ta người lương thiện sao? Không làm công còn muốn ăn ăn no ăn ngon.”

Ninh Sơ Nhị vốn là muốn nhịn xuống, lúc nàng xoay người kéo lấy ống tay áo của nàng.
“Ngươi mỗi ngày đối với thảm cảnh như vậy, có thể ngủ yên sao?”

Nguyễn Hạnh Hồng nghĩ đến nàng đây là phạm vào mao bệnh của đạo sĩ thối, sinh thương hại, nên nói.


“Người vốn là ba bảy loại, mọi người đều có mạng khác nhau, ngươi cứ làm chuyện của ngươi là được, quản nhiều như vậy.”

Đồng dạng là mặt người, Nguyễn Hạnh Hồng không thể nghi ngờ xinh đẹp hơn tất cả mọi người ở nơi này, trào phúng chết lặng trong đôi mắt kia, lại xấu xí để người khác chán ghét.

Ninh Sơ Nhị nở nụ cười, chỉ vào lão nhân phía trước nhất nên dùng từ khô héo để hình dung kia nói.

“Mỗi người mỗi mạng? Ngươi cảm thấy được bọn họ có sự lựa chọn sao?”

Trong ngực của hắn, còn ôm một tiểu hài tử năm sáu tuổi, cũng không biết là ngủ, hay là đã. . . Cuộn rút thành một đoàn, dựa vào bên cạnh hắn.

Phong Sầm vén ống tay áo lên, xem xét trạng huống của từng người bọn hắn, càng xem, mày nhíu lại càng sâu.

Bởi vì rất nhiều người, sớm đã chết đói.

Nguyễn Hạnh Hồng thấy tình huống không đúng, không khỏi lui ra phía sau vài bước nói.

“Các ngươi rốt cuộc là người nào? Đã nói đến siêu độ vong linh, hiện nay lại có ý gì?”

Khe núi này, đương nhiên không thể nào không có người của Khâu phủ, Nguyễn Hạnh Hồng vỗ bàn tay, lập tức có vài chục người xuất hiện, mỗi người cầm binh khí trong tay.

Ninh Sơ Nhị cúi đầu không nói, chỉ là nhìn dân chúng xuất thần.

Nàng ước chừng cũng biết chính mình xúc động, không nên lúc người của Liên Thập Cửu chưa có mặt liền xé tầng da mặt này.

Nhưng đối mặt thảm cảnh như vậy, cùng người bóc lột như vậy, nàng thật sự rất khó khống chế tâm tình của mình.

Chiêu Tài tiến lên bảo vệ Ninh Sơ Nhị, cân nhắc ứng đối như thế nào, đang một loạt cây đuốc trên núi chợt sáng lên.

Người cầm đầu một thân triều phục cẩm tử kỵ mã đến, gió lạnh liệt liệt nhìn không rõ nét mặt, chỉ biết đường nhìn nhạt kia đảo qua thì liền dẫn theo một loại uy áp cường thế.

Ở đây đều là chân chạy Khâu phủ nuôi dưỡng, chợt vừa thấy được nhiều quan binh như vậy nhất thời đều sững sờ.

Ninh Sơ Nhị ngây ngốc tiến ra đón.

“Ngươi tại sao đến nhanh như vậy?”

Hắn thúc ngựa đến gần nàng, thẳng kéo nàng lên ngựa.

“Trường hợp như vậy nàng chưa thấy qua, ta lo lắng nàng sợ hãi.”


Bình luận

Truyện đang đọc