PHU QUÝ HÀ CẦU

CHƯƠNG 2: GỌI TRƯỞNG QUỸ CỦA CÁC NGƯƠI RA ĐÂY

Editor: Luna Huang
Đông quan vẫn cảm thấy, đại nhân nhà hắn là một người trầm trụ khí.

Chí ít hắn ở bên cạnh hắn mấy tháng này, nhìn thấy hắn đều là hình dạng một bên cắn hạt dưa, một bên giương mắt nhìn ngày nhàn nhã thong dong.

Như bây giờ nhân gia nằm ở trên quỹ đài, chỉa vào mũ cánh chuồn trên đỉnh đầu gầm rú thật là đau đầu.

“Bổn quan là linh đài lang bát phẩm khâm thiên giám, điểm mặt mỏng ấy cũng không cấp? Năm nghìn lượng bạc một khối đồ rửa bút, ngươi sao không đi đoạt a?”

Thật không phải nàng muốn lấy mũ quan đè người, thật sự là quản sự của cửa hàng này rất khó dây dưa.

Hết lời ngon ngọt nhưng vẫn là nửa điểm không chịu nhượng bộ.

Quản sự cười vẻ mặt kính cẩn nghe theo.

“Mặt mũi của đại nhân tiểu nhân tự nhiên không dám không cho. Chỉ là mới vừa rồi cũng đã nói, đồ rửa bút tiền Minh hãn hữu, tuyết từ(Luna: tên của một loại sứ làm ra đồ rửa bút) càng khó tìm. Năm nghìn lượng bạc, đã coi như là rất nể mặt người rồi.”

Rất nể mặt?

Ninh Sơ Nhị một tay kéo đơn nhập hàng trong tay hắn ra.

“Thứ đồ giá nhập bốn nghìn tám trăm lượng, ngươi để ta bồi năm nghìn lượng, đây là nể tình gì của nhà ngươi?”

Bị thấy sổ sách, quản sự không kinh hoảng chút nào.

“Đây là quy củ của chưởng quỹ chúng ta. Phàm là hàng hóa bị đại nhân trong triều làm vỡ, đều phải thu nhiều hơn giá nhập một trăm lượng. Chức quan càng cao càng thu nhiều, người là bát phẩm, xem như là cực tiện nghi rồi.”

Tên này nói cái gì?

Ninh Sơ Nhị trợn tròn nhãn châu.

“Bạc của mệnh quan triều đình các ngươi cũng dám tính toán? Xem bổn quan là sỏa sao?”

“Đại nhân không chịu thường, cũng là không sao.”

Quản sự cúi đầu, từ trong quầy xuất ra quan ấn của Ninh Sơ Nhị.

“Vậy món đồ này, tiểu nhân liền đưa đến thượng bảo ti. Quan ấn chính là ấn tín của quan viên, tiểu nhân tự nhiên không dám tàng tư.”

Luật lệ Đại Yến, người mất quan ấn, xem tình tiết nặng nhẹ đều phải phạt. Như nàng loại quan tướng đại lạt lạt đem đồ đi cầm này, đó chính là vô lễ với thánh thượng, sung quân xem như là nhẹ.


Ninh Sơ Nhị hít sâu một hơi, cả giận nói.

“Ngươi cho là như vậy có thể uy hiếp được bổn quan?. . . Đông quan!”

“Có hạ quan.”

“. . .Đi gọi vài tên quan còn lại cũng gọi đến đây, góp góp bạc ~”

Vọng Thư Uyển – Luna: ồ thật có cốt khí :v

Đông quan: “. . .”

Đại nhân nhà mình gặp nạn, thủ hạ tự nhiên phải tốn chút khí lực đi giúp rồi.

Nhưng là có đôi khi, tổng có một số việc thương mà không giúp được gì.

“Đại nhân, tháng này muội muội ta xuất giá, một nửa bạc đều cho nàng làm đồ cưới rồi.”

“Đại nhân, người cũng biết bà nương ta là một người lợi hại, tất cả bạc thuộc về nàng quản.”

“Đại nhân. . . Hạ quan nơi này có năm lượng.”

“Ở đây ba lượng. . .”

Thậm chí.

“Đại nhân, người nếu là bị sung quân, vị trí linh đài lang có thể đến phiên hạ quan hay không. . .”

Ninh Sơ Nhị tức giận tay run, trà trản vừa bưng lên cứ như vậy nện xuống đất.

“Đến phiên tôn tử của ngươi còn không sai biệt lắm!”

Không ngờ vừa nghe được một thanh âm vang lên, liền thấy quản sự cầm bàn tính nhỏ cười híp mắt đi lên trước.

“Đại nhân vừa mới làm vỡ trà uyển cổ từ là của Nhữ Dao. Năm đầu cũng đa dạng cũng không coi như tốt, liền tính hai nghìn năm lượng bạc là được rồi.”

Ninh Sơ Nhị nghe vậy kinh hãi.

“Điếm các ngươi làm bằng vàng? Trà trản chiêu đãi khách nhân cư nhiên dùng cổ từ?”
Quản sự mỉm cười khom người.

“Hồi đại nhân, chỉ có người đến chỗ chúng ta bồi bạc mới dùng cổ từ. Chưởng quỹ chúng ta nói, lúc người bị gài bẫy tâm tình cũng sẽ không quá tốt, đập bể một trà trản, đá bể một ấm trà đều là chuyện cực bình thường. Trong điếm của chúng ta, hàng năm cũng sẽ có một đống trà trản chờ người đập. Nếu như người còn chưa hết giận, có thể đánh tiểu nhân hai cái tát, đánh mặt ba trăm, túm tóc năm mươi, túm lỗ tai. . .”
(Luna: Haha biết làm tiền ghê luôn. Sợ cái hắc điếm này của nam chủ đi)


“Gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây! ! !”

Tình tự của Ninh đại nhân, trong nháy mắt này triệt để bạo phát.

Hất ống tay áo liền xông vào hướng phòng trong.

Nàng trái lại muốn nhìn, vị chưởng quỹ đầy mình cong cong lượn quanh lòng dạ hiểm độc này rốt cuộc là ai? !

Quản sự vừa nhìn Ninh Sơ Nhị hùng hổ cũng lại càng hoảng sợ, vội vàng kêu hỏa kế đến ngăn.

Trong khoảng thời gian ngắn thôi thôi táng táng, thực sự có chút ý tứ hàm xúc đập đồ.
Ngay lúc náo đến không sai biệt lắm, mành của phòng trong lại bị xốc lên.

Một danh nam tử mặc kiên đoạn y liên châu văn, áo khoác da hồ dựa cửa mà đứng. Thoáng gầy, ngũ quan vô cùng tốt, chỉ là đôi mắt còn mang theo ủ rũ chưa tỉnh, ngáp dài cứ như vậy đi ra.

“. . .gọi ta?”

Thanh âm của thất nội toàn bộ hơi ngừng

Vài tên quan thấy rõ người tới, bước lên phía trước hành lễ.

Không riêng gì bởi vì chưởng quỹ của Thượng Thiên cư tuấn tú như vậy, càng quan trọng hơn là.

“Liên, Liên đại nhân!”

Con trai trưởng của Hộ bộ thượng thư, quan bái tam phẩm hộ bộ thị lang Liên Thập Cửu, dưới chân kinh thành cũng không có mấy người không biết được vị công tử gia này.

Một năm trước, vị tiểu gia này đột nhiên thỉnh chỉ đi điều Nguyên châu, dĩ nhiên về rồi sao?

“Tại ngoại không câu nệ những thứ này.”

Liên Thập Cửu như xem náo nhiệt tùy ý ngồi ở ghế thái sư một bên, tiếp nhận trà trản người đi theo hầu đưa tới.

“Đang nói chuyện gì?”

Đó là một tư thái cực ôn nhuận, ở đây không ai dám nói tiếp.

Phải biết thế lực của Liên gia ở trong triều, xa không chỉ có là trọng thần đơn giản như vậy.

Không người biết, tay dưới ống tay áo của Ninh Sơ Nhị đã khẩn trương nắm chặt thành quyền rồi. Cũng không người biết, lúc nghe được âm thanh, nét mặt của nàng có bao nhiêu khiếp sợ.


Nàng sớm nên nghĩ tới.

Có điếm như vậy, lại định ra rất nhiều quy củ xảo quyệt này, trừ hắn ra, còn có thể là ai.

Mâu quang nhạt nhẽo độc thuộc về người kia từ trên mặt nàng đảo qua một cái, Ninh Sơ Nhị chỉ phải kiên trì đi lên trước.

“Hạ quan, bái kiến Liên đại nhân.”

Nàng cứng ngắc hành qua một quan lễ, tận lực để nụ cười trên mặt tự nhiên một ít.
Hắn lại không nhìn nàng nữa, cúi đầu thổi mạnh nắp oản.

“Trái lại khó có được Ninh đại nhân.”

Một năm lại ba tháng.

Cũng, hồi lâu không gặp.

Toàn bộ thất nội đều rơi vào một loại vắng vẻ khôn kể.

Quản sự đứng ở một bên, thấp giọng hồi bẩm nguyên do, chỉ còn lại người kia thỉnh thoảng ứng hòa hai tiếng.

“. . . Ninh đại nhân dự định khi nào trả tiền?”

Một lúc lâu, hắn nói như vậy.

Giọng giải quyết việc chung, chưa từng có trách móc nặng nề nhiều.

Ninh Sơ Nhị lại lúng túng tột đỉnh.

Nàng đã từng thiết tưởng qua vô số lần, tràng cảnh lúc hai người gặp mặt lần nữa.

Hoặc như người lạ, hoặc làm bộ không quá quen biết hàn huyên. Cũng không phải như bây giờ, thiếu bạc. . .hắn, trực lăng lăng ở trước mặt của hắn.

“Hạ quan, hạ quan. . .”

vongthuuyen.com
Một góc của quan bào đột nhiên bị người kéo.

Ninh Sơ Nhị thấy đông quan im lặng không lên tiếng, tự trong áo lôi ra một miếng ngọc bội.

“Đại nhân, khối khối lão ngọc gia truyền này còn đáng chút bạc, lấy đi cầm đi, còn dư lại chúng ta từ từ góp.”

Bộ dáng kia, rất có chút trượng nghĩa.

Nàng sai biệt nhìn về phía hắn.

“Nhưng đây là nương ngươi đưa cho ngươi dùng để thú tức phụ.”


“Chờ có bạc lại chuộc về là được.”

Ninh Sơ Nhị thừa nhận, bản thân không thích đông quan ngu si, thế nhưng vào giờ khắc này, nàng thực sự cảm thấy hắn sỏa trong lòng nàng đặc biệt không kể xiết.

“Lấy cái gì chuộc?”

Phải dựa vào chút bổng lộc của khâm thiên giám, mười năm cũng kiếm không được.

“Thế nhưng nương ta kể, thời gian nên nịnh bợ đại nhân thì nên chọn lọc, nếu không đại nhân sẽ cho ta mang hài nhỏ.”

Thanh quan của nàng là có bao. . .

“Ngươi chính là bỏ ra, ta cũng không dám bảo chứng sau này có cho ngươi mang hài nhỏ không. Mau thu hồi những thứ này lại đi.”

Ninh Sơ Nhị là một ổ ly hoàng (Luna: bạo lực gia đình), cũng không có thiện lương nhiều, thế nhưng loại chuyện hố đồ của thuộc hạ này, nàng làm không được.

Đông quan lại thẳng tính, hai người khó tránh khỏi một trận khước từ.

Cuối cùng Ninh Sơ Nhị nóng nảy, trực tiếp giơ tay lên đem ngọc bội để lại vào trong y phục của hắn.

“Nói nhảm nhiều như vậy.”

Âm cuối của câu nói sau cùng, là một tiếng trà trản rơi xuống đất nhẹ vang lên.

Thần sắc của Liên Thập Cửu nhàn nhạt thu tay về, nhìn mảnh sứ vỡ trên đất.

“Ninh đại nhân muốn biểu hiện tình đồng liêu, thỉnh cầu dời bước khâm thiên giám. Tại đây, sợ là chọn sai địa phương rồi.”

Ninh Sơ Nhị liền vội vàng đem thu hồi tay.

“Ta. . . Liên đại nhân, bạc hạ quan nhất định sẽ trả lại. Chỉ là hiện nay thật không có nhiều như vậy, mong rằng đại nhân có thể thư thả mấy ngày.”

“Lời này trái lại khách khí.”

Liên Thập Cửu chậm rãi đi tới gần Ninh Sơ Nhị, nghiêng đầu thì thầm.

“Bất luận thế nào, bổn quan cũng cùng Ninh đại nhân. . . Muội muội của Ninh đại nhân từng đồng sàng cộng chẩm, điểm mặt mỏng ấy cũng phải cho.”

Thân ảnh khuynh trường, xuyên thấu qua ánh dương quang sau giờ ngọ bao phủ đỉnh đầu của Ninh Sơ Nhị. Như là trong nháy mắt chức thành mạng nhện, cho người nửa bước khó đi.

“Quan ấn ta mang đi trước, lúc có bạc, lại đến chuộc.”

Buổi chiều kia, bị Ninh Sơ Nhị định nghĩa thành hoang đường nhất trong đời đã qua.

Mũ quan đội lệch, tiền thê thiếu tiền không trả, thần sắc đạm nhiên, tiền phu vung tiền như rác, còn có thể so với tương phùng bết bát hơn sao?

Đáp án là, có.

Hơn nữa sau này, có thể so với phần gặp lại này càng thêm hoang đường.


Bình luận

Truyện đang đọc