PHÚC HẮC MẪU THÂN LONG PHƯỢNG NHI NỮ

Thùng! Thùng! Thùng!

Giờ Mẹo vừa tiến đến, đại địa đón tia nắng ấm áp chiếu rọi xuống, chung quanh quảng trường đã chật như nêm cối, vây chặt ba tầng trong ba tầng ngoài, không phân biệt địa vị cao thấp, già trẻ gái trai, đều đồng loạt bỏ dỡ công việc để chứng kiến hoạt động nhiều năm mới có một lần của Thiên Nguyệt Vương Triều.

Tòa bục cao ở giữa quảng trường thập phần thấy được, dựng một mặt trống đồng cao hơn hai mét, chỉ thấy một người tráng hán cao to mặc võ phục, hai cánh tay lộ ra ngoài cuồn cuộn cơ bắp, màu da lúa mạch cực kỳ khỏe mạnh rắn rỏi, hai tay cầm dùi liên tục gõ vào trống đồng, tạo thành một loạt thanh âm liên tiếp lại dồn dập, bốn phương tám hướng truyền đi ra ngoài.

Ngay khi tiếng trống cuối cùng kết thúc, nhiệm vụ của tráng hán hoàn thành, ngay lập tức có một vị lão giả đứng bên cạnh cầm trong tay binh khí dạng loa, chấn động nội lực, thanh âm truyền xa khắp cả quảng trường:

"Quý vị, xin vui lòng giữ trật tự! Người không có nhiệm vụ yêu cầu đứng sang một bên, nhường đường cho các tuyển thủ lên đài. Hiện tại là thời khắc quan trọng nhất, chúng ta sẽ được chứng kiến cổ di tích huy hoàng tái hiện, nhiều năm mới có một lần.

Cơ hội khó được, lão phu thay mặt Thiên Nguyệt Vương Triều khuyên nhủ các vị không nên vọng động, tránh cho ẩu đả chen lấn không cần thiết. Mười vị tuyển thủ có thể tiến vào bí cảnh di tích đã sớm định ra. Tiếp theo sau mời các vị lần lượt lên đài, chúng ta sẽ khởi động truyền tống trận, di chuyển các vị đến mục đích địa.

Nhắc lại lần nữa, ai không có phận sự, vui lòng không chen ngang giữa đường!"

Lời của lão giả vừa dứt, dưới đài có người vui có người buồn, bất quá bởi vì có quân binh vây quanh bảo vệ cửa khẩu nên không ai dám vọng động, chỉ có thể giương mắt tiếc nuối nhìn lên đài cao, thầm than số mệnh bất công.

Chung quanh lôi đài quảng trường rất nhiều người, nhưng bị Ngự Lâm Quân ngạnh sinh sinh cắt ra trợ trận, hình thành năm đạo cửa khẩu.

Lục tục có nhiều đoàn người từ phương xa tiến đến, lấy người cầm đầu dẫn đường, dừng lại trước cửa khẩu đợi thẩm tra đối chiếu, sau đó mới có thể vào.

Mà lão giả sau khi tuyên bố xong thì im lặng trầm mặc, đứng yên tại chỗ vuốt râu mỉm cười, ra vẻ cao thâm, bộ dạng như là thế ngoại cao nhân.

Trên đài cao phía sau như cũ lấy Nữ đế ngồi ở vị trí cao nhất, kế tiếp là công chúa hoàng tử, sau đó là quan viên đại thần. Một đám bởi vì không có con cháu đoạt được danh ngạch mà sắc mặt thối hoắc, ngay cả nữ đế cũng không tốt đi nơi nào, quanh thân mạo một tầng sương lạnh, Chu gia và Tần gia thường ngày không thiếu tiến lên bưng trà rót nước, bợ đỡ nịnh hót nhưng hôm nay cũng lặng lẽ tránh xa, chỉ hận không thể thấp một cái đầu, không cần bị chú ý đến.

Từ hôm nữ đế ra lệnh trưng thu tài sản của Tần tiểu bá vương đến nay, liên tiếp có mấy nhà đồng loạt nhảy tiến hố lửa, ngay cả Chu gia vốn được sủng ái cũng phải dâng ra ba phần cống hiến quốc khố.

Nghe đâu Lam gia bởi vì cùng Tần tiểu bá vương có ân oán nên cũng thảm tao độc hại, Lam lão gia tử hộc máu ngất đi.

Lớn lớn bé bé các thế lực đều phải nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không thể nề hà quyền uy mà dâng ra sở hữu tích tụ trong nhiều năm.

Lần này, các đại thần tuyệt đối là tổn thương nghiêm trọng, thương gân động cốt, không có năm mười năm là không thể đủ phục hồi.

Cả hoàng cung im như ve sầu mùa đông, ngầm trong tối đã có rất nhiều thế lực bắt đầu bất mãn vì cách trị vì của nữ đế, âm thầm nói ra nói vào, nhưng ngoài mặt vẫn xem như tôn trọng.

Nam hậu Tiêu Phạn không tới, hoàng tử công chúa cũng rất nhiều người không tới, tỷ như Nguyệt Thanh Loan, Nguyệt Vũ Đình, Nguyệt Mạn Chi, Nguyệt Vô Ưu,...

Một phần là không có mặt mũi không dám tới, nhưng nguyên nhân là gì thì ai cũng rất rõ ràng rồi. Lúc này Nguyệt Thanh Loan, Nguyệt Vũ Đình mà còn dám xuất hiện trước công chúng thì thật là dũng khí đáng khen.

Về phần Nguyệt Mạn Chi và Nguyệt Vô Ưu, một người tàn tật, một người không có tồn tại cảm, có đến hay không thì cũng chả thay đổi được gì.

Cả cái Thiên Nguyệt Vương Triều, chỉ có Nữ đế sắc mặt tối tăm ngồi ở bên trên, dưới tay trái ngồi một vị thiếu niên mặc cẩm bào, bộ dáng nhởn nhơ tự tại, trong lòng ngực ôm một đứa bé trai tầm ba bốn tuổi, liên tục ngó đông ngó tây, thỉnh thoảng làm ra vài biểu cảm cho có lệ với tình hình thực tế.

Quan lại quyền quý đều biết thân phận của hắn, là bào đệ ruột thịt của Nguyệt Vũ Đình, ngũ hoàng tử Nguyệt Vũ Lăng, mà bé trai được hắn ôm trong lồng ngực là con của một nam hậu chết yểu, bát hoàng tử Nguyệt Tiếu Hà, cả hai nương tựa vào nhau, ở một nơi lấy nữ nhân cầm quyền địa vị như nước chảy bèo trôi, không có quyền lên tiếng.

Hôm nay đến vây xem, có lẽ chỉ là tò mò góp vui, hoặc là thấu đủ cái số lượng, để người ngoài khỏi đánh giá hoàng tộc có nhiều con mà không xài được đứa nào.

Mà xác thật là không xài được đứa nào, Nữ đế Nguyệt Dao gân xanh nhảy nhảy, nhìn nhìn một hàng ghế trống, căm hận năm đó không nên phóng túng quá đà. Nhìn xem, nàng sinh ra là chút cái gì đồ vật, đều là không nên thân.

Biết vậy nuôi con gà đẻ trứng chi"

Bình luận

Truyện đang đọc