PHÚC HẮC MẪU THÂN LONG PHƯỢNG NHI NỮ

Cùng lúc đó, Phạn Lẫm Cung.

Tiêu Phạn thất thần nhìn chén trà trong tay, giọng điệu buồn buồn hỏi thị vệ đứng bên cạnh:

"Hắn vẫn không chịu gặp ta sao?"

Thị vệ Thanh Mộc thấy bộ dạng này của chủ tử, mi mắt ứa lệ đau xót, nói:

"Chủ nhân, ngài cũng đừng quá đau lòng. Là do Đông Phương thiếu chủ không hiểu được nỗi khổ của ngài. Nếu không vì Đông Phương tiểu thư thì ngài cớ gì..."

"Được rồi, đừng nói nữa! Mọi chuyện cũng là do ta có lỗi với mẹ con bọn họ trước. Cứ để họ hận ta đi, miễn hai người bình an là được." Tiêu Phạn ngắt lời thị vệ thân cận, cười khổ nói.

"Mà chủ nhân, ngài không định nói chuyện đó cho Nguyệt Vô Song sao? Thuộc hạ thấy nàng đã khác hẳn với trước kia, cũng nên biết mọi chuyện rồi." Thanh Mộc nhỏ giọng dò hỏi.

Chuyện hơn hai mươi năm trước, hắn cùng Tiêu Phạn đều được chứng kiến qua.

Tiêu Phạn lại lắc đầu, thần sắc hơi nghiêm chỉnh:

"Thời cơ không tốt, trước đừng nói cho nàng. Miễn cho nàng gặp phải vô số nguy hiểm. Ta hiện tại thân mình còn lo không xong, không có tinh lực đi giúp đỡ nàng."

"Chủ nhân chưa tìm được phương pháp phá giải triệt để sao?" Thanh Mộc biết hắn đang ám chỉ điều gì, lo lắng hỏi.

"Cũng không biết Nguyệt Dao từ đâu tìm ra một đôi Phệ Tâm Trùng này. Nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, muốn loại bỏ cũng không dễ dàng như vậy." Tiêu Phạn nhíu mày, đáy mắt lóe qua một tia chán ghét cùng phẫn hận.

Thanh Mộc nghĩ đến cái gì, lại thập thò nói:

"Chủ nhân, thuộc hạ nghe nói Bắc Mạc bên kia xuất hiện dị hỏa, liệu có thể trợ giúp gì không?"

Tiêu Phạn thần sắc hơi động, ngón tay đều run rẩy.

Thiên địa dị hỏa, đều là chí vật khó cầu, trăm ngàn năm mới được dựng dục ra tới, uy lực phi thường.

"Tin tức xác thực sao?" Tiêu Phạn ngó xung quanh, đè thấp thanh âm hỏi.

Thanh Mộc gật đầu, ánh mắt nặng nề:

"Là thật sự! Thuộc hạ còn nghe nói, nó còn khả năng sẽ là Tử Liên Viêm Hỏa!"

Tiêu Phạn ánh mắt hơi sáng, Tử Liên Viêm Hỏa, còn không phải là khắc tinh của Phệ Tâm Trùng sao? Ông trời rốt cuộc cũng giúp hắn rồi.

"Thanh Mộc, ngươi cho người đi thăm dò đi, cẩn thận một chút, đừng làm cho Nguyệt Dao phát hiện."

"Vâng! Thuộc hạ đi ngay!" Thanh Mộc hít sây một hơi, trịnh trọng gật đầu, sau đó lóe người biến mất.

Tiêu Phạn ngồi trên ghế bành tô, nắm tay nắm chặt rồi buông ra, ngã đầu thở dài.

Suốt hai mươi mấy năm, không có một ngày nào thần kinh đạt được chân chính bình tĩnh. Cứ lo trước lo sau, hoảng sợ bất an.

Mặc dù nắm giữ đại bí mật trong tay, nhưng ai biết Nguyệt Dao lúc nào sẽ cá chết lưới rách.

Mau một chút nữa đi!

Cũng không biết tình huống của Mạc Thừa Vũ ra sao rồi? Có tìm được Thẩm Sương hay chưa...

Mà nữ đế bên kia, cũng đồng dạng điều động một tốp Nguyệt Ảnh Vệ, đi tra rõ những năm này Mạc Túc rơi xuống và từng gặp qua những ai.

Đông Phương Hạo Hiên, Yến Thừa Diệu - Yến Minh Ly, Thủ Mộc Sơn Trang, những người này đều đặt cược cho Mạc Túc, làm nữ đế thấy được nguy cơ.

Nàng không cho phép cô gái yếu đuối nhu nhược năm nào, thoát khỏi sự kiểm soát của mình.

Ngày hôm sau, đoàn người lại tiếp tục đi đến quảng trường, ở cổng như cũ gặp Yến Minh Ly cùng Yến Thừa Diệu đã chờ sẵn ở đó. Trong khi Yến Minh Ly ánh mắt có chút chột dạ nhìn Đế Thanh Hàn, thì Yến Thừa Diệu lại im lặng quá mức, cả đoạn đường không nói câu nào, cảm xúc ẫn nhẫn trầm thấp.

Đế Cửu Diên, Bạch Phong Hoa lén nhìn nhau, đều hiểu là chuyện như thế nào. Cho nên không khỏi cười thầm trong lòng.

Cũng may có Yến Minh Ly cùng Đế Thanh Hàn hai cái nhị hóa này ở bên cạnh cãi nhau pha trò, không khí mới không đến mức cứng đờ.

Đến gần lôi đài đấu, lại thấy một người dẫn theo hai lão giả lại đây, Đông Phương Hạo Hiên nhìn qua mấy người còn lại, ánh mắt định ở trên người Mạc Túc, cười như tắm gió xuân:

"Mạc cô nương, Tiểu Long, Tiểu Hồng, Mạc Nhất công tử, chúng ta lại gặp mặt." Bởi vì không quen biết Mạc Cửu, Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên, Bạch Phong Hoa, Lam Vân đại sư nên hắn chỉ khẽ gật đầu, không kêu ra tiếng.

"Đông Phương thúc thúc!" Mạc Du Hồng trong ấn tượng vẫn còn nhớ rõ "người đại bổ" này nên cười híp mắt, chạy lại ôm đùi hắn.

Mạc Vân Long vẫn lễ phép gọi, nhưng đứng bất động, nể tình người này giúp muội muội thăng cấp, cho nàng ôm hắn một chút đi!

"Đông Phương công tử!" Mạc Túc, Mạc Nhất lần lượt ra tiếng chào hỏi.

Thấy hai lão giả đi theo bên cạnh, hơi gật đầu.

Trong khi Tam trưởng lão vuốt râu cười hàm hậu, thì Nhị trưởng lão lại nhíu mi nhìn về phía Mạc Cửu.

Hắn bản năng cảm thấy bóng dáng của người nam nhân này có chút quen thuộc, nhưng rồi lại không nhớ ra là từng gặp ở đâu qua?

Đông Phương Hạo Hiên ngồi xổm xuống, xoa đầu Mạc Du Hồng rồi nói:

"Mạc cô nương, sau trận đấu thì đến nhà ta chơi một chuyến nhé! Khoan hãy từ chối, bởi vì gia gia ta muốn hậu tạ cho ngươi."

Sợ Mạc Túc không đồng ý, hắn còn tròng thêm một câu.

"Được rồi, lát nữa xong việc ta đi cùng các ngươi." Mạc Túc nghĩ đến "hậu tạ" có thể là trả số nợ hôm trước, vì vậy cũng liền gật đầu.

"Tụi con cũng muốn đi!" Mạc Vân Long ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nói.

Vị thúc thúc này rõ ràng có ý đồ với mẫu thân, hắn nhất định phải đi theo làm "bóng đèn" canh chừng mới được.

Chưa đợi Mạc Túc nói, Đông Phương Hạo Hiên đã mỉm cười vui vẻ, nói:

"Thúc thúc hoan nghênh các ngươi đến nha! Ta đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc lớn, có cả thỏ nướng nữa nha!" Hắn nhớ rõ hai đứa nhóc này thích thịt thỏ, nên sớm ở mấy hôm trước đã sai người chuẩn bị.

"Quao! Đông Phương thúc thúc thật là người tốt!" Mạc Du Hồng giơ ngón tay cái, khẽ nịnh nọt hắn.

Đông Phương Hạo Hiên đồng dạng giơ ngón tay chạm với nàng, cười đặc biệt vui vẻ. Nữ hài này từ lúc gặp mặt đã ban cho hắn cái biệt danh "thẻ người tốt". Hắn cũng vui mừng nhận cho.

"Thẻ người tốt" vẫn tốt hơn "Kẻ xấu xa" nào đó!!!

Mà thấy bốn người hỗ động thân quen như vậy, Đế Cửu Diên hai tỷ đệ, Bạch Phong Hoa, Yến Minh Ly hai huynh muội sắc mặt đồng thời tái rồi, ánh mắt còn hơi đỏ lên.

"..."

Đây lại là cái nào tiểu biểu tạp, thế nhưng nửa đường xông ra cướp người của bọn họ?

Đế Thanh Hàn âm thầm đổ mồ hôi hột, đáy lòng gấp gáp muốn điên rồi.

Mẹ ơi, sao hoa đào của đại tẩu nhiều quá vậy? Người người còn là nhân trung long phượng?

Đặc biệt là, cái tiểu biểu tạp này còn được lòng hai đứa nhỏ nữa. Hắn đều chưa từng thấy qua Mạc Du Hồng cùng ai thân cận như vậy đâu?

Đại ca, ngươi còn không xuất hiện, vợ con ngươi liền phải bị cướp đi!!!

Cuối cùng, Đông Phương Hạo Hiên cùng hai lão giả xoay người trở về trên đài, ngồi ở chỗ thuộc về địa vị của bọn họ.

Mạc Túc còn dùng tinh thần lực đảo qua, hàng ghế tôn quý ngoại trừ Đông Phương Hạo Hiên ngồi ra, mặt khác ba chỗ đều là trống không.

Quả nhiên là Thập đại gia tộc mắt cao hơn đỉnh đầu.

Nếu không phải Đông Phương Hạo Hiên cùng Thiên Nguyệt Vương Triều có chút sâu xa, ắt hẳn là cũng sẽ không tới ngay thời điểm này.

Mà kể từ lúc Đông Phương Hạo Hiên xuất hiện, ánh mắt của Tiêu Phạn đều chưa từng dời đi, sâu trong đáy mắt là ẩn nhẫn quyến luyến không bỏ sót gì.

"Hừ! Kẻ phụ bạc giả nhân giả nghĩa!" Nhị trưởng lão thấy Tiêu Phạn nhìn qua, không chút khách khí mà hừ lạnh rồi trừng trở lại.

Tiêu Phạn lại xem như không thấy sắc mặt khó coi của Nhị trưởng lão, chỉ một mực nhìn Đông Phương Hạo Hiên.

Người sau sắc mặt đạm mạc, chân mày vẫn luôn nhíu chặt, nỗ lực không đi xem người "phụ thân" bội tình bạc nghĩa kia.

Nhưng trong lòng lại cứ khó chịu quằn quại!

Đang nghĩ ngợi là lúc, bên tai vang lên hai chữ "ca ca" khiến Đông Phương Hạo Hiên giật mình, đợi thấy người đến là ai thì ánh mắt hơi tối sầm, lạnh lùng nói:

"Ta không phải ca ca ngươi, ăn nói cho cẩn thận!"

Người đứng trước mặt hắn, dáng vẻ thẹn thùng mất tự nhiên, không phải Nguyệt Vũ Đình thì là ai đây?

Nguyệt Vũ Đình hơi tức giận, chỉ vào mặt hắn rồi nói:

"Nhưng rõ ràng chúng ta cùng chung huyết thống, chỉ khác một mẹ mà thôi. Ngươi tại sao có thể vui vẻ nói chuyện với Nguyệt Vô Song, còn với ta thì cho sắc mặt?"

Nguyệt Vũ Đình nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, sắc mặt hơi tức tối, đáy mắt tràn đầy ghen ghét.

Chết tiệt Nguyệt Vô Song, thế nhưng được Đông Phương thiếu chủ đối xử khác biệt.

Rõ ràng hắn mới là người thân của nàng. Thảo nào lúc ở rừng rậm nàng nhìn liền thấy quen mắt. Còn hắn thế nhưng trơ mắt nhìn nàng bị ném cho thổ phỉ mà không can thiệp.

Bọn họ có thù hận lớn như vậy sao?

Đông Phương Hạo Hiên sắc mặt trầm xuống, uy thế tẫn hiện, hắn cười lạnh nói:

"Ngươi? Không có tư cách cùng nàng so. Còn nữa, đừng cùng ta nói cái huyết thống rẻ mạt kia. Ta không phải con cháu Thiên Nguyệt Vương Triều, mà ta là thiếu chủ của Đông Phương gia tộc. Ngươi nên biết thân phận của mình."

Là ai cho Nguyệt Vũ Đình cái tự tin thái quá kia? Hắn với nàng, một mao tiền quan hệ cũng không có.

Cho dù là nữ đế Nguyệt Dao, tình địch của mẫu thân, khi nhìn hắn còn phải e ngại mấy phần, Nguyệt Vũ Đình lại tính cái thứ gì???

"Ngươi... ngươi đừng quá đáng!" Nguyệt Vũ Đình cắn môi, sắc mặt nhất thời có chút nan kham, dậm chân nói.

Đông Phương Hạo Hiên nhếch môi, đáy mắt dâng lên lạnh lẽo:

"Ta còn có thể quá đáng hơn thế nữa, nếu không ta thử cho ngươi xem? Bằng thân phận của ta, muốn trừng trị một công chúa tiểu quốc, dễ dàng như trở bàn tay vậy!!!"

Nỗi nhục nhã ngày xưa của mẫu thân, hắn còn chưa cùng Nguyệt Dao tính sổ, con gái của bà ta thế nhưng gây sự đi lên?

Từ lúc giải độc xong, hắn cũng đã không phải là Đông Phương Hạo Hiên của năm xưa nữa rồi.

"Vũ Đình, con còn không mau trở về chỗ ngồi đi, định đứng ở đây mất mặt xấu hổ tới khi nào?" Đúng lúc này, Nguyệt Dao nữ đế trừng mắt lại đây, ánh mắt sắc bén khiến cho Nguyệt Vũ Đình trong lòng run lên.

"Mẫu hoàng, là hắn khi dễ ta trước..." Nguyệt Vũ Đình không cam lòng, cắn môi cáo trạng. Ánh mắt lóe qua phẫn hận.

Đáng chết Đông Phương Hạo Hiên, thế nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy nhục nhã nàng?

"Trở về!" Nguyệt Dao lại lạnh băng hạ lệnh, ánh mắt hàm cảnh cáo.

Nguyệt Vũ Đình dậm chân, nhưng cuối cùng chịu lui xuống, bất quá ánh mắt lại đỏ rực trừng Đông Phương Hạo Hiên.

Người sau hoàn toàn không thèm để ý.

"Đông Phương thiếu chủ, khuyên ngươi tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Đừng làm đến quá khó coi."

Nữ đế nhìn qua Đông Phương Hạo Hiên, giọng nói lạnh băng không chút độ ấm, mắt mang nghiền ngẫm.

Kỳ quái, Đông Phương Hạo Hiên không phải trúng độc sao? Thế sao bây giờ trạng thái lại cùng người thường vô dị?

Đông Phương Vân Khởi kia rốt cuộc là làm ăn kiểu gì vậy?

"Nữ đế, ngươi đang uy hiếp bản thiếu chủ sao? Xem ra Thiên Nguyệt Vương Triều có dựa vào, thế nhưng sắp coi trời bằng vung rồi nhỉ? Xem Thập đại gia tộc không ra gì nữa rồi?" Đông Phương Hạo Hiên híp mắt, lạnh lùng phản bác.

Nguyệt Dao trong lòng đổ một hơi, nắm đấm hơi siết chặt, đáy mắt âm trầm nói:

"Đông Phương thiếu chủ đừng vội chụp cho ta cái mũ này, bổn đế nhận không nổi. Chỉ là nơi này là địa bàn của ta. Ngươi không nể mặt tăng thì cũng phải nhường nhịn mặt phật. Danh ngạch còn nắm trong tay bổn đế, không ngại bổn đế thay đổi người sao?"

"Ha hả! Nữ đế, ngươi đây là quyết định khiêu khích sự nhẫn nại của Đông Phương gia chúng ta đấy à?" Đông Phương Hạo Hiên buồn cười hỏi, nhưng thần sắc lại trầm như mực nước, sát khí quẩn quanh.

Mắt thấy khí thế giương cung bạt kiếm giữa hai người quá cường thịnh, có xu thế muốn đánh lên tới, Tiêu Phạn liền ra tiếng ngăn cản:

"Đủ rồi! Các ngươi mỗi người nói thiếu một câu thì đâu có chết? Đến để xem trận đấu hay để cãi nhau? Nếu không muốn xem thì về hết đi." Hắn nhẫn tâm ra tiếng đuổi người, bởi vì hắn không hi vọng Đông Phương Hạo Hiên đối đầu với con rắn độc Nguyệt Dao này.

Nhưng Đông Phương Hạo Hiên lại cảm thấy lòng mình lần nữa nguội lạnh. Người phụ thân bội bạc này không có lúc nào mà không bao che cho nhân tình. Nếu vậy, hắn còn ở đây làm gì để nhận người hận?

"Cũng chẳng có gì hiếm lạ! Nhị thúc, Tam thúc, chúng ta đi!" Hắn đứng lên, phất tay nói với hai người lão giả bên cạnh.

Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão lại lần nữa cảm thán Đại tiểu thư nhà mình là bị mắt mù mới yêu cái người phụ bạc này.

Nhìn bóng ba người rời đi, Tiêu Phạn rũ mắt, ngón tay bám chặt thành ghế đều run nhè nhẹ.

Bên cạnh truyền đến một thanh âm trầm thấp quỷ quyệt:

"Nhìn người mình yêu thương càng ngày càng xa cách, thậm chí là hận mình. Có phải cảm thấy tâm can như bị người xé nát, đứt thành từng mảnh, máu chảy đầm đìa hay không?"

Từ bên ngoài nhìn vào, người ta chỉ thấy nữ đế Nguyệt Dao nghiêng người, nhỏ giọng cùng nam hậu trò chuyện, khóe miệng hơi nhếch lên chứng tỏ tâm tình vui vẻ.

Nhưng không ai biết được, nội dung sẽ là gió tanh mưa máu.

"Không cần ngươi quan tâm!" Tiêu Phạn lạnh lùng đáp trả, nhắm mắt tựa ghế, căn bản không muốn xoay qua nhìn gương mặt ghê tởm đến hắn muốn phun ra kia.

"Ha hả! Ngươi không thừa nhận thì ta cũng biết rõ ràng. Chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, đừng làm con trai yêu quý của ngươi lại khiêu khích ta, nếu không ta một khi tức giận thì sẽ không kiểm soát được hành vi của mình. Sự tình gì đều làm ra tới. Ai da... đều đã lâu không thổi một khúc nhạc kia, ngẫm lại liền cảm thấy ngứa ngáy..."

Tiêu Phạn chợt mở bừng mắt, cảnh cáo nhìn nàng:

"Ngươi cứ việc thổi đi! Nhưng ta cũng không ngại đem chuyện hai mươi năm trước nói cho Nguyệt Vô Song... à không, hẳn phải gọi nàng họ Mạc mới đúng. Cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách. Phượng nhi nếu có mệnh hệ gì, thì ngươi chắc chắn cũng không có kết cục tốt đẹp. Dựa theo những gì mà ngươi làm với Mạc nha đầu năm đó. Chỉ sợ nàng không có năng lực, nhưng nàng có năng lực rồi, ngươi nghĩ nàng sau khi biết chuyện thì sẽ phản ứng như thế nào?"

Nguyệt Dao nhíu mày cười lạnh:

"Dựa vào con nha đầu vô dụng kia, thì có thể làm gì được ta nào?"

"Một mình nàng thì không được, nhưng nếu tính luôn cả Đông Phương gia tộc cùng bồi vào thì thế nào? Đừng quên, một khi bọn họ biết được ngươi đối xử với hòn ngọc quý của Đông Phương gia tộc thế nào. Thì tàn sát huyết tẩy là còn tính nhẹ. Ta không biết ngươi có chỗ dựa thế nào, nhưng ngươi cũng không muốn bị truy nã khắp đại lục đi? À... đừng nói rằng người bên kia sẽ qua tiếp ngươi, hai đại lục vách ngăn cũng không phải là tờ giấy mỏng mà tùy tiện xé." Tiêu Phạn cũng bất chấp tất cả, trực diện nhìn về nữ đế, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Sắc mặt bỗng chốc cứng đờ, Nguyệt Dao đáy lòng dâng lên sóng to gió lớn.

Hắn thế nhưng biết... thế nhưng biết nàng cùng bên kia có liên hệ?

Hắn làm sao mà biết, chẳng lẽ là...

Nguyệt Dao nghĩ tới cái gì, sắc mặt đại biến.

Mà Tiêu Phạn nhìn thấy Nguyệt Dao tạm thời không nghĩ đi tìm Phượng nhi phiền phức. Lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại tiềm ẩn một mối lo khác.

Hắn tung ra cái mồi nhử này, chẳng khác nào bứt dây động rừng. Chỉ sợ kế tiếp nàng sẽ càng thêm cảnh giác. Muốn tìm được thuốc giải lại càng thêm khó khăn.

Bất quá, thời gian này Phượng nhi sẽ tạm thời an toàn. Hắn phải gấp rút tìm phương án khác.

Tử Liên Viêm Hỏa...

Bình luận

Truyện đang đọc