PHÚC HẮC MẪU THÂN LONG PHƯỢNG NHI NỮ

Buổi tối, Lam Vân đại sư, Đế Cửu Diên nhận được một tin tức trọng đại, người truyền tin là đặc sứ của Thiên Nguyệt.

Mà hai người sư đồ sau khi đọc xong nội dung thì kinh ngạc đến ngây người.

"Luyện đan đại hội di dời thời gian, cử hành vào chiều ngày mai, trong thư thông tri chúng ta mau chóng đến Bạch Thành tham dự. Chuyện này... sao đột nhiên lại gấp gáp như thế, không phải nói tốt là tuần sau, đợi khi danh ngạch bí cảnh được định ra sao?"

Đế Cửu Diên cảm thấy không thể hiểu được, luyện đan đại hội đã sớm định ra thời gian từ hai tháng trước, sao đột nhiên nói đổi là đổi?

Thời gian còn gấp gáp như vậy, căn bản không để người ta có tinh thần chuẩn bị mà.

Lam Vân đại sư thở dài một tiếng, phất tay đứng lên:

"Từ nơi này đến Bạch Thành còn phải mất gần nửa ngày đường, nếu chúng ta đã nhận được thông tri thì mau chóng khởi hành đi."

"Vâng sư phụ!" Đế Cửu Diên muốn nói lại thôi, buồn bực gật đầu.

Hai sư đồ nhanh chóng thu thập đồ vật, không tới mười lăm phút thì đồng loạt bước ra cửa.

Đế Thanh Hàn xắn hai tay áo lên cao, tay trái đấm vào tay phải, sắc mặt ủ ê, khi nhìn thấy hai sư đồ tay xách nách mang thì kinh ngạc hỏi:

"Tỷ, Lam Vân đại sư, đã giờ tý rồi mà các ngươi còn đi đâu thế?"

Phía sau, Mạc Túc, Mạc Nhất và hai đứa nhỏ nghe tiếng cũng ló đầu ra nhìn.

Mạc Túc nhìn dáng vẻ vội vã của Lam Vân đại sư và Đế Cửu Diên, ánh mắt hơi trầm xuống.

Chẳng lẽ lại đã xảy ra chuyện gì!?

Đế Cửu Diên nhìn mọi người, giọng nói coa chút ê ẩm mà giải thích qua loa.

"Thật sự phải đi ngay trong đêm như thế này sao? Hay là để sáng sớm rồi đi? Đường rừng buổi tối rất nguy hiểm." Đế Thanh Hàn nhíu mày, lo lắng khuyên nhủ.

"Chúng ta cũng hết cách, nếu đi sáng sớm thì không kịp giờ tham dự đại hội." Lam Vân đại sư phiền muộn nói.

Đế Thanh Hàn do dự một hồi, hỏi:

"Hay là để ta đi cùng các ngươi đi?"

Lấy lòng đại tẩu và hai cháu nhỏ tương đương quan trọng, nhưng cũng không thể bỏ mặc tỷ tỷ không quan tâm. Nàng từ trẻ một lòng đều nghiên cứu dược thuật, không đặt nặng tu luyện, nên cảnh giới còn không cao bằng hắn đâu.

Đế Cửu Diên nghe vậy thì xua xua tay, ánh mắt có ý điều chỉ nhìn về phía sau, nói:

"Không cần đâu A Hàn, ta và sư phụ nhất định sẽ cẩn thận. Đệ cứ đi theo giúp đỡ cho Mạc cô nương những việc lặt vặt đi."

"Nhưng mà..." Đế Thanh Hàn trong nhất thời có chút khó xử.

Đúng lúc này, Mạc Túc nhìn hai sư đồ, ra tiếng nói:

"A Nhất, ngươi đi cùng Lam Vân đại sư và Cửu Diên cô nương, hộ tống bọn họ một đoạn đường đi."

Hai người đã từng vì Tiểu Long, Tiểu Hồng ra mặt giải nguy, hiện tại bọn họ có chuyện, cho Mạc Nhất bảo vệ đoạn đường này cũng là việc nên làm.

"Như vậy sao được? Nếu Mạc Nhất đi theo chúng ta, bên người của ngươi nhưng không có người để dùng?"

"Mạc nha đầu, tuy rằng cảnh giới của ngươi cao cường, nhưng ngươi không thể một mình cố kỵ, bảo vệ cho hai đứa nhỏ được. Mạc Nhất không cần đi theo chúng ta đâu?"

Đế Cửu Diên, Lam Vân đại sư lần lượt ra tiếng ngăn cản.

Mạc Túc so với bọn họ ở Thiên Nguyệt Thành còn phải thân cô thế cô. Ít nhất bọn họ còn có thân phận tượng trưng, sau lưng là Tinh Huyền học viện, không ai dám đụng tới. Nhưng nàng và hai đứa nhỏ, chính là cái gai trong mắt của một số người.

Mạc Nhất tuy rằng im lặng nghe lời, nhưng ánh mắt vẫn để lộ lo lắng kháng cự.

Kẻ địch của chủ tử quá nhiều, Mạc Cửu đã đi Ma Điện, nếu hắn cũng đi, vậy bên người nàng không có thân tín bảo vệ.

Đối mặt với thái độ kháng nghị của mọi người, Mạc Túc lắc đầu phủ nhận, kiên quyết nói:

"Không sao! Mạc Nhất cảnh giới cao, có thể hộ tống các ngươi an toàn đến Bạch Thành, chậm nhất là tối mai hắn có thể trở về đến. Huống chi nơi này của ta còn có Đế Thanh Hàn và Bạch Phong Hoa, các ngươi quên bọn họ rồi sao?

Một người là tiểu đệ của ta, một người lại thụ ân của Mạc Cửu. Nếu ta có chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Đế Thanh Hàn ánh mắt sáng lên, vỗ ngực nói lớn:

"Đúng vậy! Còn có ta ở đây! Tỷ, ngươi an tâm đi, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Tiểu Long, Tiểu Hồng, và cả lão đại."

Đế Cửu Diên co rút khóe môi, trợn mắt khinh bỉ:

"Đệ? Đệ không gây chuyện phiền phức là ta đã cảm tạ trời đất rồi, đâu dám tin tưởng đệ có thể bảo vệ được ai..."

"Tỷ! Ngài liền không thể tin ta một lần sao?"

Đế Thanh Hàn không phục, phụng phịu phản bác.

Trời đất ơi, hắn mặc dù thích náo nhiệt, ham vui, hay lo chuyện bao đồng, nhưng cũng rất đáng tin cậy được chưa?

"Không thể tin!" Đế Cửu Diên gật đầu cái rụp, hoàn toàn đánh nát ảo tưởng của hắn.

"Được rồi, nếu Mạc nha đầu đã có lòng, vậy thì lão phu cũng không kì kèo quanh co nữa. Chúng ta mau đi đi, để Mạc Nhất có thể sớm trở lại bên người Mạc nha đầu." Lam Vân đại sư đau đầu với hai tỷ đệ nhà này, mắt thấy không còn sớm nữa nên vội ra tiếng cắt ngang cuộc khẩu chiến không hồi kết này.

Đế Cửu Diên trừng mắt nhìn đệ đệ không đứng đắn của mình, mắt hàm cảnh cáo, nhưng không lại từ chối.

Mạc Túc đã kiên quyết mở lời, nếu bọn họ còn một mực phủ định, thì bọn họ quá màu mè làm ra vẻ rồi.

Cuối cùng, Mạc Nhất theo Lam Vân đại sư và Đế Cửu Diên rời đi.

Không lâu sau thì Bạch Phong Hoa cũng về tới, mặt mày hơi thơ thẩn, trong tay còn cầm một bình rượu lắc lư.

Đế Thanh Hàn thấy nàng, sắc mặt hơi chìm xuống:

"A Hoa, ngươi lại uống rượu!?"

Bạch Phong Hoa phục hồi tinh thần lại, nhìn bình rượu đầy ắp trong tay, cười khổ:

"Mới vừa mua, nhưng chưa kịp uống."

Đế Thanh Hàn thở phào một hơi, giật lấy bình rượu trong tay người đối diện, trừng mắt:

"A Hoa! Đến lúc này đây mà ngươi còn có tâm tư uống rượu sao? Mạc Cửu vì ngươi mà đi sào huyệt của Ma Điện, nguy cơ chưa rõ. Hiện tại tỷ tỷ và Lam Vân đại sư lại gấp rút đến Bạch Thành tham gia luyện đan đại hội. Đại tẩu đã cho Mạc Nhất đi theo bảo vệ. Chúng ta phải đánh lên một trăm phần trăm tinh thần, bảo vệ cho tốt bọn họ."

Mạc Túc và hai đứa nhỏ đã trở về phòng, cho nên hắn mới can đảm xưng hô hai chữ kia.

Bạch Phong Hoa nghe vậy thì đính chính sắc mặt, bật thốt lên:

"Nhị tiểu thư vừa đi? Sao lại đột nhiên như thế?"

Đế Thanh Hàn nhún vai lắc đầu: "Không biết, nghe nói là bên kia thông tri, chuyển đổi thời gian, trước tiên cử hành."

"Thật là quái dị!" Bạch Phong Hoa cảm thấy có cái gì lướt qua trong đầu, nhưng nàng lại không bắt kịp được, chỉ đành thở dài cảm khái.

Hai người ở trong phòng bàn bạc đối sách. Mà ở một nơi khác, một âm mưu cũng chậm rãi hình thành.

Nữ nhân ngồi ở sau án thư, gương mặt bị hắc ám che phủ không thấy rõ biểu tình, trong phòng chỉ có thanh âm khàn đặc truyền tới của kẻ mặc áo choàng đen đang quỳ trên mặt đất:

"Bẩm chủ tử, mọi chuyện đã đâu vào đấy, người cần dời đi đã có lý do bắt buộc phải rời đi."

"Hiện tại bên người nàng còn có ai?" Nữ nhân chà xát móng tay, đáy mắt lóe lên một tia thần thái.

"Chỉ còn một tửu quỷ đã từng được Cửu gia cứu giúp, và một tên vô danh tiểu tốt." Kẻ quỳ dưới đất thấp giọng bẩm báo.

"Cả hai đều không đáng để vào trong mắt, tiếp tục thực thi kế hoạch tiếp theo." Nữ nhân lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng!" Kẻ quỳ gối hơi gật đầu đáp, sau đó vèo biến mất như chưa từng xuất hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc