PHÚC HẮC MẪU THÂN LONG PHƯỢNG NHI NỮ

Mặt khác, Mạc Túc ở dưới đài liên tiếp đấu thắng mấy trận, rốt cuộc ở trận thứ hai trăm bảy mươi sáu thì gặp được Nguyệt Thanh Loan.

Hai người đứng đối đầu nhau, mùi thuốc súng nồng nặc lan tràn.

Đáy mắt lóe qua tàn nhẫn ác độc, nhưng Nguyệt Thanh Loan bên môi lại tươi cười vui vẻ, phảng phất là tỷ muội tình thâm, ôn nhu nói:

"Tứ muội! Chúng ta lâu ngày không gặp nhau, sao lại động đao động kiếm rồi. Tỷ tỷ thật sự không nỡ xuống tay, sợ làm ngươi bị thương. Hay là, tứ muội ngươi nhận thua đi?"

Tuy rằng trong lời nói tràn đầy quan tâm, đau lòng, nhưng thâm ý trong đó lại đầy rẫy nhục nhã.

Mạc Túc cười lạnh ra tiếng, chán ghét nói:

"Nguyệt Thanh Loan, chớ có giả nhân giả nghĩa. Ngươi chưa đấu, làm sao biết ta sẽ thua?"

Nguyệt Thanh Loan làm như thở dài, sau đó nâng lên song nhuyễn kiếm, đạp phi vân bước bay lên, cách mặt đất hai mét, bôn tập Mạc Túc mà đến, tiếng nói đắc ý truyền lại trong hơi gió:

"Tứ muội cũng không khỏi quá ngông cuồng tự đại rồi! Ngươi thắng được người khác đó là do may mắn, nhưng tỷ tỷ sẽ không nhường ngươi đâu."

Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng đều là tiếng nói của Nguyệt Thanh Loan, nhưng thân ảnh của nàng lại thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma, tình huống này nếu đổi lại là người khác sẽ làm cho tay chân luống cuống không thôi. Bởi vì ngươi sẽ không biết được đối thủ khi nào sẽ xuất hiện, cắt lấy đầu của ngươi...

"Huyễn Ảnh Thuật, độc môn tuyệt kỹ của Tử Huyền lão thất phu kia!!!" Lam Vân đại sư nhìn lên đài, híp mắt nói.

"Nguyệt Thanh Loan vậy mà học được đến năm sáu phần, thật là có chút tài năng." Đế Cửu Diên cũng cảm khái nói.

Tuy rằng tính tình không ra sao, nhưng thiên phú của Nguyệt Thanh Loan cũng thuộc hàng trung thượng đẳng, nếu không cũng sẽ không được Tử Huyền đạo nhân nhận làm đệ tử quan môn.

"Nhưng mà, cũng chỉ đến thế thôi!" Mạc Cửu vuốt cằm lắc đầu nói, thần thái tràn đầy mê chi tự tin.

Mọi người không khỏi nhớ lại cảnh tượng lúc đấu vòng loại, Mạc Túc cũng dựa vào phương thức độc môn kỳ dị đi lên lôi đài, chiêu thức kia so với Huyễn Ảnh Thuật không biết cao hơn bao nhiêu lần.

Quả thật là múa rìu qua mắt thợ.

Mọi người mắt trông mong Mạc Túc lại sử dụng chiêu thức kia, nhưng chờ một hồi lâu cũng chưa thấy Mạc Túc có động tĩnh. Thậm chí tất cả mọi người còn kinh hãi khiếp sợ khi thấy nàng vậy mà còn nhắm mắt lại.

Đây là sợ đến chết khiếp sao???

Chỉ có Mạc Cửu, Mạc Nhất là biết rõ nguyên nhân, chủ tử đây là đang dùng tới tinh thần lực, biện phân thật giả, tìm ra nơi trú ẩn của Nguyệt Thanh Loan.

Bốn phương tám hướng đều là tiếng cười nhạo cùng với bóng roi che trời lấp đất của Nguyệt Thanh Loan.

Ấy vậy mà, mỗi một đạo bóng roi huyền lực gần tiếp cận thân thể của Mạc Túc thì nó trở nên dập nát như sao băng rơi rụng giữa nhân gian. Tất cả công kích đều không thể đụng trúng được Mạc Túc, mà bị hóa giải trong vô hình.

Đúng lúc này, Mạc Túc mở bừng mắt, đáy mắt lập lòe nghiêm nghị sắc bén, hai tay hoành kiếm trước ngực, lòng bàn tay sát qua chuôi kiếm rồi xoay tròn, sau đó đẩy ra.

Thân kiếm hơi run lên, tựa như một đầu du long thét dài hăng hái khí phách hướng nơi nào đó đâm tới:

"Nguyệt Thanh Loan, thân là một đệ tử quan môn của Tử Huyền đạo sư đức cao vọng trọng, vậy khí phách của ngươi đâu? Hay hắn chỉ dạy cho ngươi loại thủ đoạn bất nhập lưu này? Tránh ở trong chỗ tối mà đánh lén?" Mạc Túc híp mắt nhìn theo đường kiếm xông phá trường không, cắt qua sở hữu bóng roi, đâm thẳng vào nơi nào đó, cười lạnh ra tiếng.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết vang lên, sau đó bóng người loạng chà loạng choạng của Nguyệt Thanh Loan xuất hiện ở cách mặt đất hai mét, vị trí gần sát góc của lôi đài.

Mọi người mắt sắc thấy được, thanh kiếm bạc của Mạc Túc thế nhưng xuyên qua bả vai của nàng ta, rồi sau đó lộn một vòng trở về trên tay chủ nhân của nó.

Mọi người còn thấy được, Mạc Túc trực tiếp móc ra một khối khăn tay, chậm rãi lau chùi bảo kiếm của mình, phảng phất trên đó dính lấy thứ gì ô uế thấp kém.

"Quá lợi hại! Chưa đầy mười giây, nàng thế nhưng đã phát hiện nhược điểm của Huyễn Ảnh Thuật. Còn trực tiếp công phá, nàng rốt cuộc là làm cách nào mà được?" Lam Vân đại sư vuốt cằm suy tư, ánh mắt càng ngày càng sáng.

Chiêu độc môn này của Tử Huyền tương đối âm hiểm, ngay cả hắn cũng không dám chính diện tương đối. Cho dù muốn đột phá nhược điểm cũng cần mất đến vài phút, mà Mạc Túc lại dùng thời gian mười giây...

Đây là cái gì yêu nghiệt?

"Ngoài ra, kiếm thuật của nàng cũng rất tinh diệu, nước chảy mây trôi, quyết đoán sắc bén!" Bạch Phong Hoa ngạc nhiên nói. Bởi vì nàng cũng là người dùng kiếm nên mới nhìn ra được khí thế của một kiếm này.

Nói là đảo nhật xuyên vân cũng không quá đáng. Đặc biệt là một chiêu đảo hồi cuối cùng kia, thật là lô hỏa thuần thanh, tựa như là luyện tập quá trăm ngàn lần.

"Chủ tử nhà ngươi là chuyên tu kiếm sao?" Nghĩ nghĩ, Bạch Phong Hoa nhịn không được mà hỏi Mạc Cửu.

Mạc Cửu chỉ nhún vai cười thầm, gật đầu:

"Xem như đi!"

Chủ tử không có chuyên tu loại vũ khí gì, đao kiếm khiên roi, súng ống đạn dược, chủ tử cái gì đều dùng tất. Hay hoặc là nói, đến loại cảnh giới kia rồi, thì cho dù trong tay chỉ có một cọng tóc mỏng manh, chủ tử cũng vẫn siết cổ địch nhân cho đến chết mới thôi.

Bạch Phong Hoa nghe ra Mạc Cửu có lệ trả lời nàng, âm thầm bĩu môi.

Nàng xem như đã nhìn ra, cấp dưới của Mạc Túc, thậm chí là hai đứa nhỏ đều đối với nàng có một loại sùng bái đến mù quáng.

Cũng giống như tám người hộ pháp bọn họ, đối với chủ tử nhà mình có mê chi tự tin.

Trở lại trên đài, Nguyệt Thanh Loan nửa quỳ trên đất, cánh tay phải ôm lấy vai trái, đau đến sắc mặt trắng bệch. Nàng ngửa đầu nhìn lên Mạc Túc, người sau chắp kiếm đứng thẳng, vạt áo tung bay, mái tóc cột cao quấn quýt với gió, tựa như là thần chi mà đến.

Đáy mắt tràn đầy khó có thể tin, khiếp sợ, không cam lòng,... nhiều loại cảm xúc hỗn hợp khiến cho Nguyệt Thanh Loan nhìn qua có chút vặn vẹo, nàng ta gầm lên với âm điệu vút cao:

"Nguyệt Vô Song? Ngươi chán sống rồi, ngươi cũng dám thương tổn ta. Ngươi có biết ta là ai hay không? Dám can đảm vũ nhục sư phụ. Ha hả! Ngày tàn của ngươi sắp đến rồi."

Mạc Túc nhìn bộ dạng điên cuồng của người đối diện, chậm rãi đưa tay lên môi, cười khẽ:

"Suỵt! Rốt cuộc cũng lộ ra gương mặt thật! Nguyệt Thanh Loan ngươi không phải thích diễn sao? Thế nào... không diễn tỷ muội tình thân nữa??? À! Nhắc lại một lần nữa cho ngươi biết, ta không còn là Nguyệt Vô Song của năm xưa nữa. Tứ muội của ngươi đã chết ở hoang sơn dã lĩnh từ bảy năm trước. Hiện tại, ta họ Mạc. Cho nên, ngươi cùng ta một mao tiền quan hệ cũng không có. Chúng ta đấu lôi đài, ký sinh tử khế ước, cạnh tranh công bằng. Ta kỹ cao hơn ngươi, vô tình gây thương tích, ngươi lại kéo cả dòng họ, chỗ dựa chống lưng ra hù ta là có ý gì?"

Mạc Túc vừa nói xong, dưới đài thỉnh thoảng bộc phát ra vài trận cười to. Ánh mắt đầy thâm ý cười nhạo nhìn thoáng qua Nguyệt Thanh Loan.

Người sau sắc mặt càng thêm khó coi, chống chân gượng đứng lên, quăng roi về phía Mạc Túc:

"Tiện nhân chết tiệt! Ngươi đi chết đi!"

Mạc Túc trấn định thần nhàn nhìn roi phong đến gần, làm lơ huyền lực âm trầm sát khí, đưa hai ngón tay lên, một phát bắt lấy.

Nàng nghiền ngẫm nhìn nó một hồi, sau đó ngón tay hơi búng, đầu roi dựng đứng lên như linh xà, sau đó phản hồi đường cũ.

"Tiện nhân? Ngươi là nói chính mình sao?" Mạc Túc thả tay, đáy mắt đầy ý cười nói.

Bang tức!

Roi phong dính đầy gai góc nhọn hoắt, đập trực tiếp lên má của Nguyệt Thanh Loan, kéo ra một vệt máu dài.

"A!!!"

Nguyệt Thanh Loan thét lên thảm thiết một tiếng, bụm mặt lăn lộn trên mặt đất.

Trong nháy mắt, khí thế kiêu ngạo đanh đá hoàn toàn biến mất không còn, chỉ còn lại một người đầy huyết, kết hợp với bụi bặm, nhìn dơ dáy tựa như một kẻ ăn mày.

Dân chúng dưới đài sắc mặt hơi đổi, bản năng lùi về phía sau vài bước, sau lưng như có một luồng gió rét lạnh thổi vào tâm can tỳ phổi. Ánh mắt nhìn Mạc Túc đều không còn khinh thường nữa.

Má ơi! Tỷ muội ruột thịt còn bị nàng đánh đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ thì người dưng như bọn họ có là cái thá gì đâu.

Thật đáng sợ!

Cả quảng trường lặng ngắt như tờ nhìn một màn này, ngay cả Nguyệt Vũ Đình, Liễu Như Tâm đều ôm miệng khiếp sợ.

Đây... đây không phải Nguyệt Vô Song... nàng là cô hồn dã quỷ!

Mạc Túc đi từng bước lại gần Nguyệt Thanh Loan, sau đó ngồi xổm xuống, ánh mắt sâu hút nhìn nàng:

"Nguyệt Thanh Loan, ngươi có nhận thua hay không?"

Nguyệt Thanh Loan vốn đã đau đến mức chết đi sống lại, nhưng khi nghe âm thanh quen thuộc thì ánh mắt dần có tiêu cự, để lộ ra thực cốt hận ý, nghiến răng nghiến lợi:

"Nguyệt! Vô! Song! Ta nhất định sẽ không nhận thua! Ta sao có thể thua một phế vật như ngươi?"

"Có chí khí quá nha! Được rồi, nếu ngươi không nhận thua thì đứng lên đánh với ta này!" Mạc Túc cảm khái nói, thẳng người đứng lên.

Ngay ở trong lúc mọi người tưởng rằng nàng còn có tình người, muốn nhường nhịn tỷ tỷ, thì nàng bỗng chốc vượt qua sau lưng, một chân đạp xuống khuỷu chân của Nguyệt Thanh Loan, thậm chí còn nghiền vài cái.

Răng rắc!

Ở quảng trường tĩnh mịch, thanh âm nứt xương lại vang lên một cách rõ ràng.

"A! Tiện... tiện nhân!!!" Sau đó là tiếng kêu như giết heo của Nguyệt Thanh Loan, âm vực đôt phá trời cao.

Mọi người: "..."

Đệt mợ! Còn có loại thao tác này???

Chẳng lẽ đây là điển hình của việc, nói một đằng làm một nẻo?

"Có nhận thua không!?" Mạc Túc lại không quan tâm người dưới đài có biểu tình ra sao, chỉ dùng ánh mắt nghiền ngẫm quan sát Nguyệt Thanh Loan.

"Ta... không nhận thua!" Nguyệt Thanh Loan đỏ hồng con mắt, gằn từng tiếng một.

"Tốt!" Mạc Túc mỉm cười một tiếng, di chuyển người sang bên còn lại, giẫm mạnh đi xuống.

Răng rắc!

Lại là một khuỷu chân nứt xương.

Thấy Nguyệt Thanh Loan thế nhưng còn cường ngạnh không phát ra tiếng, Mạc Túc hơi nhướng mày cười khẽ, chậm rãi dời bước lên phía trên, đầu mũi giày khảy khảy năm ngón tay của người sau, cảm khái:

"Ta nhớ rõ, bàn tay trái xinh đẹp này mỗi lần cầm roi quất ta đều rất uy vũ sinh phong. Nếu hiện tại nó trở nên vô tri vô giác thì sẽ ra sao nhỉ???"

"Không..." Nguyệt Thanh Loan rốt cuộc hoảng sợ trừng mắt, hai chân bị phế khiến động tác của nàng ta đình trệ. Nhưng nàng ta cố lăn mình sang bên cạnh, mười đầu ngón tay run rẩy.

Nguyệt Vô Song là một ác ma!!! Nàng trở về báo thù!!!

Ngay lúc Mạc Túc muốn giẫm xuống một chân này, thì từ trên đài cao thình lình vang lên một tiếng bạo nộ:

"Nghịch nữ mau dừng tay! Loan nhi là tỷ tỷ của ngươi? Sao ngươi có thể xuống tay tàn nhẫn độc ác?"

Bình luận

Truyện đang đọc