PHÚC HẮC MẪU THÂN LONG PHƯỢNG NHI NỮ



Nghe đến tên mình, Đế Mặc Thần không khỏi quay đầu nhìn lại, sau đó thấy một nữ tử mặc váy trắng đứng sau lưng, làn da như ngưng chi, khí chất thanh lãnh lại lộ ra ôn nhu, trên mặt nàng che một lớp khăn che mặt mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt, sóng mắt có hơi nước nhộn nhạo tựa như biết nói, tóc mái dài ngang chân mày lá liễu, khiến khuôn mặt nàng càng thêm thon gọn, trông có vẻ nhu nhược động lòng người.
Nhưng mà, trước mỹ nhân như vậy, Đế Mặc Thần lại chỉ hơi nhướng mày, thần sắc dưới mặt nạ lãnh đạm như cũ, hỏi:
"Mộ Linh Khê, ngươi như thế nào ở tại chỗ này!?"
Đối với giọng điệu lãnh đạm của Đế Mặc Thần, Mộ Linh Khê cắn cắn môi, ánh mắt trìu mến nhìn nam tử cao quý đối diện, giọng nói mềm mại như xuất ra thủy:
"Gia gia có việc đi ngang qua nơi này, muội chỉ tình cờ đi theo thôi.

Mặc Thần ca ca, huynh là khi nào trở về, sao không nói cho muội một tiếng?"
Phong hộ pháp âm thầm lui ra phía sau một bước, chà xát da gà trên cánh tay, nơi này không có gió, nhưng hắn vẫn cảm giác rùng mình là chuyện như thế nào?
Hắn biết rõ tâm tư của nữ nhân này đối với chủ tử.

Bất quá, sợ là một mảnh thâm tình phải ném đá trên sông, bởi vì chủ tử đã có người ưng ý.
Nói thực ra, mấy người hộ pháp bọn họ cũng không thích Mộ Linh Khê, nếu nói thật thì Phong hộ pháp càng thích Mạc Túc mới gặp gỡ không lâu.

Khí chất của Mạc Túc cũng là lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng đó như là đặc tính cao quý xuất phát từ trong xương cốt.


Mà Mộ Linh Khê lại như là cố tình giả trang, làm ra vẻ, có một loại không thật khó gần.
Mộ Linh Khê đối với thủ hạ cấp dưới có một loại cảm giác về sự ưu việt, hất hàm sai khiến.

Mà Mạc Túc, Phong hộ pháp mấy ngày này cũng từ Mạc Nhất và Mạc Cửu nơi đó được đến vài tin tức ngoài lề.

Nàng đối với thuộc hạ, không có chủ tớ chi phân, coi bọn họ như thủ túc tình thân, làm người thập phần bình dân, nhưng thủ hạ của nàng lại không sinh ra một tia oán niệm hay phản bội.

Rất giống với tình cảm mà chủ tử đối với bọn họ.
Cho nên, Phong hộ pháp không chút do dự đứng ở Mạc Túc bên này.
Đế Mặc Thần nghe câu trả lời qua loa có lệ của Mộ Linh Khê, ngoắc ngoắc khóe môi, ngữ điệu không chút phập phồng nói:
"Vậy sao? Ta hiện tại không còn là người của Ma Điện, đi đâu đến đâu, hình như không cần phải thông tri đi?"
Theo sự hiểu biết của hắn, Đại trưởng lão không bao giờ làm việc không công, tình cờ đi ngang qua? Không thể nào!
Bất quá, hắn đối với Ma Điện không nhấc nổi lên một tia hứng thú.
Trên mặt Mộ Linh Khê nhanh chóng hiện lên một chút nan kham, ánh mắt ngập nước, thâm tình nhìn Đế Mặc Thần:
"Mặc Thần ca ca, huynh nói gì đâu! Chúng ta đã từng là sư huynh muội, chẳng lẽ huynh nhẫn tâm rũ bỏ mọi kỷ niệm trong mười mấy năm qua sao? Mặc Thần ca ca, huynh biết không, sư phụ rất nhớ huynh?"
Đế Mặc Thần giống như nghe một chuyện gì đó rất buồn cười, hắn khẽ cười ra tiếng, chỉ là nụ cười này tràn ngập châm chọc:
"Nhớ ta? Chỉ sợ là nhớ chuyện bị ta hủy hoại hắn luyện Phá Thần Đan trong gang tấc đi? Sau đó hận không thể lột xương róc thịt của ta đi?"
Sắc mặt Mộ Linh Khê nháy mắt trắng nhợt, cả thân mình đều run rẩy, mềm yếu giải thích:
"Không, không phải! Đó chỉ là hiểu lầm! Sư phụ hắn..."
Đế Mặc Thần cười nhạo một tiếng, ánh mắt lạnh như băng:
"Ngươi cho rằng đó là hiểu lầm thì cứ hiểu lầm.

Bất quá ta cùng Ma Điện đã ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này có gặp mặt thì cũng là kẻ thù."
Mộ Linh Khê khóc sướt mướt, đáng thương hỏi:
"Nhưng còn tình cảm của chúng ta thì sao? Mặc Thần ca ca từng hứa sẽ cưới ta, không lẽ huynh định nuốt lời!?"
Đế Mặc Thần phất tay tránh đi sự tiếp cận của Mộ Linh Khê, lạnh lùng nói:
"Mộ Linh Khê, nể tình ngươi cứu ta một mạng, bản tôn mới không cùng ngươi so đo.

Bản tôn khi nào hứa qua sẽ cưới ngươi? Là trong lúc bản tôn hôn mê bất tỉnh ở bảy năm trước sao? Đừng tưởng rằng ngươi đưa ta giấu ở cấm địa, thì bản tôn sẽ không biết tâm tư của ngươi.

Mộ Linh Khê, nếu ngươi còn muốn giữ lại chút hình tượng, thì nên tự trọng đi!"

"Mặc Thần ca ca..."
"Còn nữa, bản tôn không phải ca ca ngươi, sau này đừng kêu bằng loại xưng hô gây hiểu lầm đó nữa.

Vậy đi! Cáo từ!" Đế Mặc Thần quyết tuyệt nói, sau đó phẩy tay áo rời đi.
Hắn biết rõ ràng tâm tư của Mộ Linh Khê, nhưng hiện tại hắn đã có nữ nhân yêu thích cùng hài tử.

Cho nên sẽ không cho phép ai có cơ hội đả kích, gây tổn thương bọn họ.

Mà Mộ Linh Khê, cũng không có đơn thuần như mặt ngoài mà nàng bày ra.
"A Phong, trở về điều tra một chút, Mộ Linh Khê vì sao sẽ có mặt ở Thiên Nguyệt hoàng cung."
"Vâng, chủ tử!" Phong hộ pháp hứng khởi nói, đối với tác phong dao sắc chặt đay rối, không dây dưa dây cà với nữ nhân không yêu của chủ tử, hắn thiệt tình bội phục cùng sùng bái.
Mà Mộ Linh Khê trơ mắt nhìn Đế Mặc Thần quyết tuyệt rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng, nàng chỉ cảm thấy tức đến run người, ánh mắt phẫn nộ cùng âm u tựa như một con rắn độc.
"Đế Mặc Thần, ngươi nhất định sẽ hối hận!!!"
Mộ Linh Khê nhìn thoáng qua hoàng cung hỗn loạn, tin tức Nguyệt Vũ Đình chết cháy đã loáng thoáng truyền khai, ánh mắt nàng hiện lên một tia khoái ý, nhưng đồng thời trong lòng lại ghen ghét đến cực điểm.
Đế Mặc Thần thế nhưng có thể vì Mạc Túc mà làm đến mức này.

Vì cái gì? Nữ nhân kia có cái gì tốt?
Chẳng lẽ là vì sinh cho hắn hai đứa nhãi con?
Nghĩ đến chuyện này, Mộ Linh Khê lại càng hận, những đãi ngộ này, phải là của nàng mới đúng.
Mạc Túc dựa vào cái gì?
Nữ nhân kia, phải nên sống hèn mọn như bụi bặm, bị Nguyệt Vũ Đình, Nguyệt Thanh Loan từng bước khi dễ mà không dám phản kháng, đó mới là cuộc sống vốn có của nàng.
Nhưng mà, Nguyệt Vũ Đình lại làm hỏng hết thảy, có một nữ nhân tay trói gà không chặt mà cũng tính kế không xong, để Mạc Túc chui lỗ trống.
Bảy năm trước, khi nàng trơ mắt nhìn Mạc Túc cùng nam nhân mình cầu mà không được quần áo bất chỉnh quấn lấy nhau, nàng đã phẫn nộ đến mức, muốn một cái tát chụp chết Mạc Túc.

Nhưng nàng không thể hủy hình tượng trước mặt Đế Mặc Thần, sợ hắn điều tra ra, đối nàng thất vọng buồn lòng.
Nhưng nàng lại không cam lòng bỏ qua cho Mạc Túc, cho nên âm thầm lén lút cáo trạng, bởi vậy Mạc Túc mới có thể nhanh như vậy bị phát hiện, gán cho tội danh thông đồng với địch quốc, trục xuất đi biên cảnh.
Thậm chí, Mộ Linh Khê đã sai phái một tốp thủ hạ ở biên cảnh chờ, chờ Mạc Túc tiến đến liền đem nàng đẩy đến địa ngục.
Bất quá, ngay sau đó nàng thu được tin tức Nguyệt Dao đã ra tay, cho nên nàng triệt hồi thủ hạ, không làm ô uế tay mình.
Có thể nói, sở hữu bi kịch năm mười sáu tuổi của Mạc Túc, là do nàng ở trong tối quạt gió thổi lửa, thúc giục mà thành.
Nhưng ai biết, Mạc Túc thế nhưng sống sót, hơn nữa còn phong hoa tuyệt đại mang theo hai đứa nhỏ trở về.
Lần đó ở bìa rừng trông thấy Mạc Túc, Mộ Linh Khê quả thật đã khiếp sợ đến cùng cực.


Cho nên sau khi trở về, nàng lại trù tính một phen.

Muốn diệt trừ nàng và hai đứa nhỏ trước khi bị Đế Mặc Thần phát hiện.
Phối hợp Nguyệt Dao thực hiện liên hoàn kế, từ chuyện Ma Điện ra mặt đòi người, cho đến chuyện Lam Tiểu Niệm cũng là do nàng âm thầm sắp xếp, sau đó đưa thư báo cho Mạc Túc.
Mộ Linh Khê biết, Lam Tiểu Niệm có ân với Mạc Túc, cho nên Mạc Túc sẽ không thấy chết mà không cứu, cho nên thành công chi khai.
Nếu hai đứa nhỏ bị Nguyệt Dao bắt được uy hiếp Mạc Túc nghe lời, thì kế hoạch của nàng đã thành công một nửa.
Buồn cười là Nguyệt Dao còn tự cho là thông minh, cảm thán kế sách nàng ta thi triển quá thuận lợi.

Mà không biết do Mộ Linh Khê nàng ở trong tối thuận nước đẩy thuyền.
Đáng tiếc, nàng đánh giá sai thực lực của Mạc Túc, cũng đánh giá sai hai thằng nhãi ranh kia, cư nhiên có thể từ dưới tay sát thủ trốn chạy, tìm đến Lâu Giang Các.
Địa bàn Lâu Giang Các kia thuộc về thế lực của Thần vực, cho nên nàng không hảo xuống tay.
Mộ Linh Khê càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất cực kỳ, ai biết Mạc Túc biến mất mấy năm, tính tình đại biến, phảng phất là thay đổi thành một người khác, thủ đoạn càng thêm khó đối phó.
Giống như sở hữu âm mưu quỷ kế đối với Mạc Túc đều không có tác dụng giống nhau.
Mộ Linh Khê nắm chặt song quyền, sắc mặt hiện lên một tia dữ tợn.
Đế Mặc Thần là của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép nữ nhân nào khác xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Nguyệt Vũ Đình đã chết, Nguyệt Dao cũng phế đi, xem ra Nguyệt Thanh Loan cũng nhảy nhót không lâu, nàng cũng là thời điểm trở về Ma Điện.
(Tác giả: Lại thêm một chương cho mọi người, hôm nay đuối thiệt! Mộ Linh Khê còn có một thân phận khác, trước kia đã nhắc qua, nếu ai đoán trúng, mai tác giả lại bão chương tiếp nha.
Bữa giờ nhân vật nữ phụ đều là tam quan chính chắn, tính cách nhiệt tình bạo lực, hôm nay cho mọi người đổi gió chút, tặng các bảo bối một con hắc liên hoa chính hiệu.

Mộ Linh Khê mới là rắn độc chân chính, chuyên chơi trò ném đá giấu tay, Nguyệt Vũ Đình hay Liễu Như Tâm đều không thể cùng hắc liên hoa so sánh.

Ngay cả cáo già như Nguyệt Dao, còn bị nàng coi như thương sử để lợi dụng mà.

Tác giả viết ra một nhân vật như vậy mà còn tự mình sợ hãi, run bần bật nữa là????).


Bình luận

Truyện đang đọc