PHÚC HẮC MẪU THÂN LONG PHƯỢNG NHI NỮ



Đế Mặc Thần dùng dư quang ngắm Mạc Túc, đôi mắt nàng hơi rũ xuống, lông mi dài hơi run run tựa như cánh bướm đập cánh, khiến lòng bàn tay hắn hơi ngứa ngáy, có một loại xúc động muốn vuốt ve lên đó, nhưng cuối cùng nhịn xuống.
"A Túc cảm động đến nói không nên lời sao?" Không khí nghiêm túc chưa được bao lâu, Đế Mặc Thần đã bị đánh trở về nguyên hình.
Mạc Túc thiếu chút nữa trợn trắng mắt, trong lòng về điểm nho nhỏ cảm động này hoàn toàn biến mất sạch sẽ.
"Ngươi chớ có tự mình đa tình!" Mạc Túc hừ nhẹ một tiếng, thân ảnh đã nhanh nhẹn ngồi xuống bồ đoàn, bắt đầu dọn ra dị hỏa.
Đan dược chữa thương, tụ huyền thạch gì đó, nàng cũng lấy ra một đống, đặt ở xung quanh, rất có tư thế cùng Đế Mặc Thần ganh đua cao thấp.
Đế Mặc Thần thấy vậy, ánh mắt lóe lên, một tiếng cười trầm thấp khẽ phát ra.
Mạc Túc chuyên chú bày tụ linh trận, giả vờ như không nghe thấy.
Xong việc, nàng liền ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, phất tay lấy ra Tử Liên Viêm Hỏa.

Ánh sáng tím huyền bí của dị hỏa ảnh ngược vào đôi mắt thâm u như hàn đàm của nàng.
Mạc Túc nhìn thoáng qua Đế Mặc Thần, hít sâu một hơi, sau đó bùng nổ huyền lực, đạm kim sắc trào ra xung quanh, kích động vô số tụ huyền thạch ở bên cạnh bay lên, lấy nàng vì trung tâm, huyền lực phóng thích mà ra, cơ hồ nồng đậm thành thực chất.

Mạc Túc hơi hơi khép hờ mắt, đôi tay kết ấn trước ngực, huyền lực đổ ập xuống, theo sự dẫn đường của tinh thần lực, bắt đầu tiềm nhập vào Tử Liên Viêm Hỏa.
Dưới sự lôi kéo mạnh mẽ, Tử Liên Viêm Hỏa thuận lợi chui vào đan điền của Mạc Túc.
Cũng là ngay lúc đó, nàng chỉ cảm thấy sống lưng bất giác cứng đờ, bởi vì có một cỗ khí thể cực nóng lan tràn ra toàn thân và lục phủ ngũ tạng, nơi nó đi qua huyết mạch sôi trào, xương cốt bị đốt trọi, tựa như là dung nham chảy qua có thể biến vạn vật thành tro tẫn.
Mạc Túc theo bản năng rên nhẹ một tiếng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai bên thái dương và y phục đều bị mồ hôi ướt đẫm.
Bên trong, Mạc Túc sử dụng tinh thần lực, huyền lực, kể cả không gian chi lực cùng dị hỏa giao chiến.
Dị hỏa phá hủy nơi nào, nàng liền vận dụng không gian lực lượng đem nơi đó vây lên, sau đó đem huyền lực đưa vào tẩm bổ kinh mạch, làm dịu thương tích do dị hỏa mang đến, mặt khác tinh thần lực chịu trách nhiệm thay thế nàng đưa vào đan dược bổ sung, một bộ phận cùng dị hỏa đối kháng, tạo sức ép khiến cho nó thuần phục.
Hiện tại Mạc Túc đã không còn nhất tâm nhị dụng đơn giản như vậy, mà là một lòng bốn dùng, cho nên nàng không rảnh chú ý sự tình bên ngoài.
Cho nên nàng không biết ngay khi chính mình đang ở trong giai đoạn hung hiểm nhất, Đế Mặc Thần đã đi đến sau lưng nàng, ánh mắt hắn đầy nghiêm nghị và quan tâm.

Áo bào đen phất lên, tay phải của hắn xuất hiện một đoàn hỏa diễm màu kim sắc, nơi tâm hỏa bên trong có hư ảnh phượng hoàng bãi đuôi, mà tay trái của hắn lại xuất hiện một cục đá, ngay khi cục đá vừa ra, sở hữu khí lạnh của Huyền Băng Hàn Thạch xung quanh đều triều nó tới gần, bị hấp thu và dung hối vào bên trong.
Đợi khi năng lượng đã đạt tới đỉnh điểm, Đế Mặc Thần đem tay phải và tay trái kề lại gần nhau.

Hai loại năng lượng trái ngược phát ra "tư tư" tiếng vang, ma sát thôn tính rồi lại quỷ dị hòa hợp.
Tinh thần lực bao bọc bên ngoài, sau đó Đế Mặc Thần mới đem chúng nó đẩy vào lưng Mạc Túc, hướng Tử Liên Viêm Hỏa gây sức ép.
Có Phượng Hoàng Hỏa, Huyền Băng Hàn Thạch, lại có không gian chi lực, huyền lực, tinh thần lực.

Tử Liên Viêm Hỏa bị ép tới gắt gao, cho nên chỉ chưa đến nửa ngày, Mạc Túc đã đem dị hỏa hoàn toàn thuần phục mà không chịu mảy may thương tích.
Thế gian có thiên nhiên dị hỏa, thần thú chân hỏa, đan hỏa,...!vô số người trước ngã xuống người sau tiến lên muốn đem chúng nó thuần phục, nhưng đều không ngoại lệ mà cửu tử nhất sinh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên, dị hỏa bị thu phục một cách nghẹn khuất và mộng bức như thế.
Theo dị hỏa được luyện hóa thành công, hơi thở trên người Mạc Túc cũng từ từ dâng lên.

Kim Huyền nhất phẩm, Kim Huyền nhị phẩm, Kim Huyền tam phẩm...!tu vi tăng lên nhanh như hỏa tiễn, bởi vì căn cơ nàng cũng đủ ổn định, cho nên cảnh giới thăng đến Kim Huyền ngũ phẩm mới chịu dừng lại.
Mạc Túc lại tiêu phí một thời gian dẫn đường huyền lực khiến nó trầm lắng xuống đan điền, sau đó mới mở mắt ra.
Ai biết, một trương mặt nạ phóng đại trước mắt, khiến Mạc Túc giật nảy mình, bản năng thân thể đã nhanh hơn lý trí, quyền ảnh nháy mắt đẩy ra.

"Tiểu Túc Túc, ngươi muốn mưu sát thân phu nga!" Đế Mặc Thần kịp thời lùi lại phía sau tránh thoát một kích trí mạng, ánh mắt hiện lên buồn bực, ngay cả âm thanh đều ai oán.
Chỉ một chút nữa, hắn liền phải hôn trộm thành công!
Ai, tính cảnh giác của nàng vì sao lại cao như thế?
"Ai kêu ngươi cách ta gần như vậy làm cái gì? Không đánh ngươi đánh ai!?" Mạc Túc liếc xéo hắn một cái, hừ lạnh.
Cũng không nghĩ xem nàng là ai, trước kia có tên tao bao nào đó có mục đích đến gần nàng, nháy mắt đã bị nàng đá ra vũ trụ, trôi nổi gần hai ngày mới có người phát hiện và cứu giúp.

Từ đó tên kia mỗi khi thấy nàng đều là đi đường vòng.
"Nữ nhân không có lương tâm!" Đế Mặc Thần chỉ dám lẩm bẩm nói thầm, sức cầu sinh rất mạnh.

Trong lòng lại thở dài, không biết khi nào tiểu Túc Túc mới có thể không kháng cự hắn tiếp cận.
"Chuyện hôm nay, cám ơn ngươi!" Mạc Túc nhìn hắn một cái, có chút biệt nữu nói.
Dù thế nào thì, Đế Mặc Thần cũng giúp nàng luyện hóa dị hỏa.

Nếu không có hắn, nàng cũng có thể làm được, nhưng quá trình sẽ không nhẹ nhàng như vừa rồi.

Cho nên, một lời cảm ơn, nàng vẫn là biết đến.
Đế Mặc Thần nháy mắt vui vẻ trở lại, tâm tình quả thực như là ngồi tàu lượn siêu tốc, hắn khẽ cười nói:
"Tiểu Túc Túc đừng khách sáo như vậy, ngươi có dị hỏa bàng thân, thời điểm tất yếu có thể dùng làm lá bài chủ chốt, ta đây cũng có thể yên tâm một chút!"
Mạc Túc không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, trong lòng hơi nao nao.

Nàng rũ mắt che dấu cảm xúc lẫn lộn trong đáy mắt, hỏi:
"Vũ khí mà ngươi dùng thuận tay là vật gì? Ta tặng ngươi một cái, coi như để hồi báo!"
Khóe môi hơi hơi nhếch lên, ánh mắt thâm tình nhìn Mạc Túc, Đế Mặc Thần nhún vai nói:

"Chỉ cần là ngươi tặng, ta đều dùng thuận tay, ta không kén chọn."
Mạc Túc: "..." Da gà đều nổi đi lên.
Mẹ kiếp, tên này không có lúc nào mà không liêu nàng! Đáng chết là nàng còn không thể đấm bạo đầu của hắn.
Lo lắng chính mình còn ở tại đây một giây nào nữa thì phải bị tức chết, Mạc Túc trừng mắt người nào đó một cái, thu xếp đồ vật nhanh nhẹn rời đi.
Đế Mặc Thần nhìn bóng dáng Mạc Túc, ánh mắt lóe qua một mạt chờ mong, trong lòng có chút nhảy nhót.
Ai nha! Nàng phải tặng đồ vật cho hắn, là tín vật định tình sao???
- --------‐‐--------------------------------------------------------------------
Chuyện ngoài lề.
Tác giả: Thần ca, ngài suy nghĩ nhiều quá, Túc Túc chỉ hồi báo một tiểu ơn cho ngài thôi, đâu ra tín vật định tình?
Đế Mặc Thần: Ngươi im miệng, trong lòng Túc Túc khẳng định có ta, ta nói đó là tín vật định tình thì nó chính là tín vật định tình.
Tác giả: Ha hả...!ngài vui vẻ thì tốt rồi!
Mạc Túc: Tín vật định tình? Ngươi xác định? Thuốc nổ trong tay ta nhiều lắm, ngươi ăn nói cho cẩn thận nga!
Đế Mặc Thần:...!tiểu Túc Túc, ta chỉ nói giỡn thôi, ha ha! Ngươi mau đem chúng nó cất đi, coi chừng cướp cò.
Mạc Túc: Xem như ngươi biết điều.
Tác giả:...!A! Nam nhân!!!
(Tác giả sẽ bắt đầu viết lại truyện này, bởi vì ban ngày đi làm nên tối về Lộ mới viết được, nên có khi hai ngày mới có một chương.

Các độc giả tiếp tục theo dõi truyện của Lộ nha????????????).


Bình luận

Truyện đang đọc