PHƯỢNG HOÀNG VÔ SONG


Ngọc Dao Cung.
Ngày mai là ngày Lệ phi và hoàng thượng về thăm nhà mẹ, nên tối hôm nay, các phi tần trong cung đều đến Ngọc Dao Cung để tặng quà.
Hậu cung của Cốc Dạ Quân không nhiều nhưng đứng đầu hậu cung ngoài hoàng hậu ra còn có ba vị phi tần lớn là Thục phi, Thần phi và tỷ tỷ của hoàng hậu là Lệ phi.
Thần phi, là con gái của đại tướng quân Hoàn Thành, tên Hoàn Thái Nhi.

Thần phi vào cung vì
hoàn cảnh ép buộc, thực chất trong tim nàng đã có hình bóng của người khác.

Nàng lương thiện, trong sáng khi hoàng hậu chưa lâm bệnh hai người là tỷ muội rất thân thiết.
Thần phi đem đến tặng cho Lệ phi một chiếc áo choàng do chính tay nàng thêu.
" Lệ phi nương nương".
Nàng hành lễ rồi bảo cung nữ của mình dâng quà.
" Thái Yên".
Áo choàng được cung nữ đem đến chỗ Lệ phi, nàng liền sờ vào nó rồi cười đáp.
" Áo choàng tường vân.

Thêu đẹp lắm, muội muội nhọc lòng rồi".
" Nương nương khách sáo quá".
Hai người đang nói vui vẻ thì Thục phi cũng đem quà tặng đến, nàng đem một con chim làm quà tặng cho Lệ phi.
Thục phi, là con gái của Đôn Thân Vương, xét theo thân phận thì nàng chính là biểu tỷ của Hằng vương.
Nhưng người biểu tỷ này lại có nhiều tâm tư đối với biểu đệ của mình.
Vừa đem quà tặng đến đã làm cho không khí nơi này trùng xuống.
" Thục phi, tại sao lại tặng cho bổn cung một con chim?".
Nàng thong thả nói.

" Bổn cung muốn nhắc nhở Lệ phi, chim tầm thường là chim tầm thường, dù có bay lên được cành cao cũng không thể biến thành phượng hoàng".
" Thục phi, thật biết nói đùa.

Bổn cung muốn thành phượng hoàng bao giờ?".
" Lệ phi về nhà mà lại hành lễ theo nghi thức của hoàng hậu, vượt quá bổn phận như vậy, chắc là đã có mong muốn thay thế từ lâu".
" Thục phi đừng cho rằng bổn cung yếu đuối dễ bắt nạt thì ngậm máu phun người châm ngòi chia rẽ.

Đợi hoàng hậu tỉnh lại thì chắc chắn không tha cho ngươi".
" Hư...!yếu đuối dễ bắt nạt, Lệ phi cứ thích nói đùa như vậy.

Được, chúng ta cứ chờ xem, xem cuối cùng là ai không tha cho ai".
Nàng nghe Lệ phi nói như vậy, liền cười mỉa mai.
Dưỡng Tâm Điện.
" Hoàng thượng, ngưng ngân hương người bảo thuộc hạ điều tra không có vấn đề gì".
" Đúng rồi, người đột nhập vào hoàng cung, lấy trộm bảo vật, hắn là ai?".
" Giang hồ đồn hắn là Tặc vương trong thiên hạ.

Người này hành tung bí ẩn, chưa một ai thấy gương mặt thật của hắn.

Theo cấm vệ quân báo cáo, khi đuổi bắt Tặc vương, hắn đã bắt Hằng vương để đe dọa thế nên hắn mới chạy thoát".
" Đường đường là chiến thần Đại Chử lại để bị bắt rồi đe dọa.

Trẫm mới nói hắn không có động tác gì thì đã bị bắt rồi, hay cho một chiêu trong ngoài phối hợp, truyền lệnh xuống nếu người này còn đột nhập hoàng cung thì không được bứt dây động rừng.


Trẫm muốn xem xem bọn chúng muốn làm cái gì?".
" Vâng".
Sáng hôm sau.
Bạch phủ.
Dạ Hằng và Bôn Lôi mới sáng sớm đã đến Bạch phủ.

Đang ở ngự viện bàn chuyện thì lúc này bị nàng bắt gặp.

Vội vàng chạy đến chỗ hắn, lúc đi qua hạ nhân còn tiện tay cầm lấy một cái đùa gà.
" Bôn Lôi, mấy hôm nay trong cung phòng thủ yếu là một cơ hội tốt.

Bổn vương sẽ ở lại Bạch phủ để tránh bị nghi ngờ cũng tiện xem thử có thể nghe ngóng được manh mối gì không".
" Vâng, thuộc hạ đi ngay".
Bôn Lôi vừa rời đi thì nàng đi đến vỗ vai hắn.
" Miệng nói không quan tâm đến ta, mới sáng sớm đã đến Bạch phủ ta làm gì vậy?".
" Cô làm phiền trong phủ của bản vương lâu như vậy, mà không cho bản vương đến lấy lãi à?".
" Không đúng, không đúng.

Diêm Vương mặt lạnh như ngài sao lại bỗng nhiên cảm thấy hơi thân thiết thế này? Không phải là vì hôm nay hoàng thượng muốn đến nên ngài mới đến chỗ ta đấy chứ?".
" Sao cô biết hôm nay hoàng thượng sẽ đến?".
Nàng quơ đùi gà lên chỉ qua chỉ lại trước mặt hắn nói.
" Mới sáng sớm mà toàn bộ Bạch phủ đã bận tới bận lui các món ăn đều có quy cách tiêu chuẩn cao.


Hạ nhân trong phủ cũng thay y phục mới đến phòng của đại tiểu thư đã lâu không dùng đến cũng được dọn dẹp sạch sẽ ngoài chuyện hoàng thượng và đích tỷ của ta về thăm nhà thì ta chẳng nghĩ ra được chuyện nào khác".
Hắn nhìn đã thấy khó chịu, nàng chẳng có chút gì là giống tiểu thư thế gia cả hành sự nông nỗi, tính tình thì không cần phải nói quá ương bướng đi.
" Biết có người đến mà còn không nhanh chóng dọn dẹp đi".
Chẳng bao lâu, hoàng thượng và Tố Loan cũng đã đến.

Toàn bộ người trong Bạch phủ đều ra yết kiến.
" Hoàng thượng giá đáo".
" Tham kiến hoàng thượng, Lệ phi nương nương".
" Miễn lễ".
" Tạ hoàng thượng".
Nhìn thấy hắn ở đây, y có chút ngạc nhiên.
" Sao Hằng vương lại ở Bạch phủ?".
" Thần đệ có một vài chuyện riêng phải xử lý bị chậm trễ".
Hoàng thượng và Bạch Tố Loan, cùng mọi người đi vào đại sảnh.

Thấy Lệ phi vừa về đã ôm lấy mẹ, y cũng lên tiếng.
" Lệ phi nhớ mẫu thân nên đặc biệt về thăm nhà, thật quá đường đột rồi".
" Lão thần tạ hoàng thượng.

Bình thường ngày nào hoàng thượng cũng trăm công nghìn việc lại còn thân thiết và yêu thương nương nương như thế đúng là sự may mắn của Bạch Gia".
" Nói đến chuyện may mắn thì trẫm lại cảm thấy bây giờ Đậu gia mới thật sự là liên tiếp gặp may, Đậu Sĩ Minh huynh trưởng của bà xưng bá ở biên cảnh Bắc Đình, không chỉ được người dân địa phương yêu quý mà bây giờ cũng có rất nhiều đại thần trong triều dần dần lệ thuộc đúng là kiếm đủ thể diện cho Đậu gia".
Lời này làm cho mọi người bỗng khó xử.
" Hằng vương, đệ có ý kiến như thế nào về việc hiện nay biên cương có rất nhiều tướng lĩnh thế gia quyền quý có hành vi dụng binh theo ý, xưng bá núi rừng?".
" Thần đệ là một võ phu không có nhiều ý kiến trong việc triều chính".
Nàng bên cạnh cho là điều bình thường, chỉ là nói lên ý kiến của mình thôi nên đã đem toàn bộ suy nghĩ nói ra.
" Hiện nay quan viên quan trọng ở nhiều địa phương của Đại Chử, đều do quý tộc thế gia đảm nhiệm tận hưởng đặc quyền của quý tộc hơn nữa quyền lực được truyền lại theo chế độ cha truyền con nối phát triển thành thế lực xưng hùng cũng là lẽ đương nhiên.

Tiểu nữ bất tài nhưng cũng biết nếu triều đình nắm chặt quân quyền và tài chính tiến hành chia tách quân đội và chính trị ở địa phương thì đương nhiên quan viên quan trọng ở địa phương sẽ không thể tạo sóng gió quyền lực của triều đình sẽ tăng thêm".

" Cô nương này rất quen, chẳng lẽ là người trị thương cho trẫm ngày hôm ấy?".
" Hằng vương, tại sao cô ấy lại ở Bạch phủ?".
" bẩm hoàng thượng, thần đệ cũng vừa biết được rằng cô ấy là tam tiểu thư của Bạch phủ nên mới đưa cô ấy về phủ".
" Tam tiểu thư Bạch phủ? Chẳng lẽ cô nương này là Tịch Dao mà hoàng hậu hay nói?".
" Khởi bẩm hoàng thượng, lúc trước tiểu nữ gặp chuyện ngoài ý muốn dẫn đến việc ý thức hỗn loạn trí nhớ mơ hồ, nếu có lời nào đắc tội mong hoàng thượng bỏ qua cho".
" Bạch ái khanh không cần lo lắng quá, những lời Tịch Dao cô nương vừa nói cũng không phải là không có lý.

Nghĩ lại trong số nữ tử người có thể bàn việc triều chính với trẫm cũng chỉ có hoàng hậu".
Hắn đứng bên cạnh lo lắng không thôi, mọi người vừa vào dùng bữa liền kéo nàng ra ngoài.
" Ngài...ngài làm sao?".
Thấy vẻ mặt giận dữ của hắn, nàng không nhịn được liền châm chọc.
" Bây giờ ngài đang bị thuyết phục bởi tài hoa của ta có suy nghĩ không đúng với ta sao? Hay là thẹn quá hoá giận muốn tấn công trả thù?".
" Chuyện nói lung tung về việc triều chính như ngày hôm nay đừng có phạm lại lần nữa".
" Ồ.

Vậy thì có vẻ là vế sau.

Ngài muốn cẩn thận có tài lại giấu nhưng ta thì không muốn thể hiện tài năng thì có gì không được chứ?".
" Bản vương nói cho cô biết.

Bạch phủ này chắc chắn không đơn giản như cô nghĩ đâu, cô chỉ cần đi sai một bước thì sẽ phạm phải sai lầm lớn.

Huống chi nữ tử bàn chuyện triều chính, vốn là điều tối kỵ".
" Tại sao nữ tử lại không thể? Vậy chẳng lẽ nữ tử nên ở nhà giúp chồng dạy con nên không có tài mới là đức à?".
" Bản vương chỉ tốt bụng nhắc nhở cô, cô không tin thì thôi".
Nói xong hắn bỏ đi một nước..


Bình luận

Truyện đang đọc