PHƯỢNG HOÀNG VÔ SONG


"Chính vì mang long thai nên mới hoảng hốt không yên.

Không còn sớm nữa, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Ngày hôm sau.
Quan Thư Cung.
[Tử Khí Đông Lai]
"Nương nương.

Gậy như ý này chất ngọc óng ánh long lanh, điêu khắc cũng tỉ mỉ, quả là đồ thượng hạng.

Chắc Lệ phi nương nương sẽ thích.

"
Nàng đang chuẩn bị quà mừng cho Lệ phi, dự định sẽ tặng gậy như ý, ý muốn mọi chuyện đều như ý, bình bình an an.
Thục phi suy nghĩ về chuyện tinh thần bất thường của Lệ phi cả một đêm, trong đầu đã có chủ đích một mũi tên trúng hai đích.

Sáng sớm đã đến Quan Thư Cung.
"Thục phi nương nương đến."
"Hoàng quý phi."
" Thục phi đến đây có việc gì?".
"Lúc trước ta nói chuyện có hơi đường đột, mạo phạm đến nương nương, bây giờ đến xin lỗi nương nương."
"Thục phi cũng vì muốn tốt cho Hoàng thượng, bản cung dĩ nhiên sẽ không trách tội.

Huống hồ Thục phi cũng đã nhắc nhở bản cung, chớ nên dẫn lửa thiêu thân, tự chuốc lấy rắc rối."
" Chỉ là hôm qua Lệ phi mất lý trí như thế quả thật kỳ lạ, không biết là trúng tà gì, còn làm Hoàng quý phi hoảng sợ."
"Lệ phi mang long thai gánh nặng trong lòng lớn, bị vậy cũng là đương nhiên."
"Phi tử trong cung có ai mà không muốn mang thai con của Hoàng thượng, nhưng lại chỉ có Lệ phi gặp may, khó tránh khỏi lo lắng kẻ khác đố kỵ.

Như ý này tinh xảo thật.

Chắc là Hoàng quý phi chuẩn bị cho Lệ phi nhỉ?".
"Chuyện Hoàng thượng căn dặn, dĩ nhiên bản cung sẽ để tâm, nên lệnh cho Nội Vụ Phủ đốc thúc làm gậy như ý này."
"Ta nghe nói chỉ tặng riêng như ý thì không hợp lễ, phải phối với đế gỗ kỳ lân mới may mắn.
Ngụ ý kỳ lân mang con trai đến, phúc lộc vô tận.


Trong cung ta đúng lúc dư một chiếc đế gỗ, hay là ta mang đến cho Hoàng quý phi?".
" Vậy làm phiền Thục phi rồi."
" Phân ưu với Hoàng quý phi là việc trong bổn phận.

Ta sẽ dặn người mang đến ngay."
Nói xong nàng ta vui vẻ ra về.

Nàng nhìn là biết nàng ta không có ý tốt, vì để cẩn thận hơn nên sai Thinh Nguyệt đi chuẩn bị.
"Thinh Nguyệt, ngươi đến đây."
" Ngươi mau chóng đến Nội Vụ Phủ sai Lý tổng quản phủ một lớp sơn mới lên đế gỗ kỳ lân trong kho.

Một là đỡ thấy cũ, hai là những lời vừa rồi của Vương Thấm Nhược chắc chắn không có ý tốt.

Nhưng ta nhất thời không đoán được ý đồ của cô ta.

Lớp sơn này cũng có thể tránh bị kẻ khác đánh tráo."
"Vâng, nương nương."
[Bình Lạc Điện]
Hắn vì muốn xuất cung liên thủ với Hàn Cẩm Y bày ra màn hành thích nhầm để thiên hạ suy nghĩ hoàng thượng muốn giết mình, hoàng thượng cũng sẽ vì những lời đồn thổi đó mà thả hắn đi.
"Ai? Ngươi là ai? Dám hành thích vương gia."
Thiên Diện theo dõi Bình Lạc điện phát hiện một hắc y nhân đến hành thích thì xuất hiện không ngờ bị trúng kế, Ân Tuyết đã đưa Hàn Cẩm Y rời khỏi sau cơn khói, binh lính xông vào chi thấy Thiên Diện.
"Thiên Diện đại nhân, đừng làm vương gia bị thương."
"Kẻ hành thích vương gia hoá ra là Thiên Diện đại nhân.

Chẳng lẽ là ý của Hoàng thượng thật sao?".
Binh lính xì xầm cho rằng hoàng thượng muốn giết hắn.
Quan Thư Cung.
"Chủ nhân.

Làm xong rồi? Đã đưa thành chủ xuất cung an toàn.

Nếu không có chủ nhân tính toán như thần, thì lần này thành chủ đã bị Thiên Diện bắt được rồi."
"Trước đó Bình Lạc Điện gặp hỏa hoạn, phủ Hằng vương bị trộm, từng việc từng việc ta đã sớm nhận ra là do Dạ Hằng làm.


Mục đích là muốn dựng chuyện có kẻ ám hại vương gia,
mượn việc này để trốn ra ngoài cung."
" Chuyện này Hằng vương và thành chủ giấu rất kín, không kể với ai.

Chắc hẳn lúc này Hoàng thượng đang ở Ngự Thư Phòng do dự có nên thả Hằng vương xuất cung không."
Kim Loan điện.
"Ty chức kém cỏi, xin Hoàng thượng trách phạt."
"Chuyện này ngươi đáng chịu phạt.

Nay vụ hỏa hoạn Bình Lạc Điện chưa giải quyết xong, lại nhảy ra một tên thích khách.

Chỉ e người trong thiên hạ đều sẽ bàn tán nói việc này là do trẫm sai khiến."
"Hoàng thượng bớt giận.

Qua hai việc này Hằng vương lại bình yên vô sự, chắc chắn là có điểm khả nghi, phía sau chắc chắn có kẻ cầm đầu."
" Dĩ nhiên.

Bây giờ ở trong cung có kẻ cố ý dựng chuyện Hằng vương bị hại, khiến trẫm gánh tội danh ám hại tam đệ này."
"Vậy Hằng vương ở lại trong cung chẳng phải là mầm họa sao?".
"Nếu Hằng vương ở trong cung thật sự gặp bất trắc gì vậy thì tội danh này trẫm phải gánh là cái chắc rồi."
Ngọc Thiền Cung.
"Ngọn gió nào đưa Lệ phi đến chỗ ta vậy?".
"Bản cung có việc muốn bàn với Thục phi."
"Lệ quý phi cao quý kiêu ngạo, không, Lệ phi,
cũng rơi vào thế phải bàn chuyện với bản cung à?".
" Là chuyện về Hoàng quý phi."
"Lệ phi đang mang thai, nên ngồi xuống rồi nói.
Nếu cô xảy ra bất trắc gì ở chỗ ta vậy thì có trăm cái miệng cũng khó mà chối cãi."
"Tuy bây giờ ta mang long thai nhưng trong lòng luôn thấp thỏm không yên.

Hiện nay Hoàng quý phi thế lực lớn, sau này cô ta sẽ không để ta được xem trọng nhờ con, làm lung lay địa vị của cô ta."
"Trước kia cô đối xử với ta thế nào, mà giờ lại nhớ đến ta rồi? Sao nào? Muốn ta giúp cô trừ khử Hoàng quý phi?".

"Bản cung biết cô không đồng lòng với Hoàng quý phi.

Nhưng cô có từng nghĩ đến việc nuôi hổ gây họa không? Hoàng quý phi mà có quyền có thế rồi thì sẽ nhường nhịn người khác sao?".
" Chuyện này không phiền Lệ phi bận tâm.
Bản cung tự có cách.

Lệ phi vẫn nên nghĩ cho mình thì hơn, phải làm sao để giữ long thai cho Hoàng thượng."
"Xem ra Thục phi phải bị nhốt ở trong cung cả đời rồi.

Chúng ta đi thôi."
" Vâng."
Lệ phi rời khỏi, trên môi nở nụ cười bí ẩn.
"Ta muốn xem xem rốt cuộc thì ai mới là người chiến thắng cuối cùng.

Thái Điệp."
"Nương nương."
" Lấy đế gỗ kia lại đây."
"Nương nương, chẳng phải người đã đưa cho Hoàng quý phi một đế gỗ rồi sao? Tại sao...".
"Bạch Tịch Dao rất mưu mô, chắc chắn không nhẹ dạ tin bản cung, ắt sẽ đến Nội Vụ Phủ lấy một cái khác.

Ngươi mang đế gỗ đã tẩm độc hoa mạn đà la này đến Nội Vụ Phủ, lén đánh tráo với đế gỗ trong kho.

Cô ta tự chọn, không thể trách bản cung được."
"Vâng, nương nương."
Tối.
Buổi tiệc chúc mừng Lệ phi mang long thai được tổ chức linh đình.
"Nào.

Nay Lệ phi đang mang long thai của trẫm, là phúc của trẫm cũng là may mắn của Đại Chử.

Các ái phi cùng trẫm chúc mừng Lệ phi,
cùng nâng ly này.

Chúc mừng Lệ phi."
"Có lẽ đây sẽ là quý tử của Đại Chử.

Hoàng thượng anh minh thần võ, Lệ phi thông minh nhanh nhẹn, chắc hẳn sẽ là một đứa con cưng trời ban hiếm có khó gặp."
"Hoàng quý phi nói rất phải.

Lệ phi, trẫm thật sự phải mời nàng một ly.


Lần này nàng đã lập công.

Trẫm mời nàng, cũng là mời đứa con chưa ra đời của trẫm."
"Công lao này thiếp không dám nhận.

Thần thiếp có thể mang long thai của bệ hạ là phúc của thiếp."
"Mà nhắc mới nhớ, Vĩnh Phúc Cung cũng được tu sửa sắp xong rồi.

Phong cảnh ở đó rất hợp lòng người, đông ấm, hạ mát.

Rất có lợi cho việc dưỡng thai.

Huống hồ cũng rất gần tẩm cung của trẫm.

Lệ phi chọn ngày chuyển đến đó ở đi."
"Thần thiếp cảm tạ long ân Hoàng thượng."
Nàng ta đứng dậy hành lễ thì cảm thấy đầu óc choáng váng, người có hơi khó chịu.
"Lệ phi.

Nàng làm sao vậy?".
"Thần thiếp vừa nãy đến đây có chút vội vàng, y phục mặc có hơi chật.

Lại thêm đi lại gấp gáp, vậy nên đầu có chút choáng váng.

Thỉnh cầu Hoàng thượng cho phép thần thiếp quay về thay một bộ y phục rộng rãi hơn rồi quay lại."
"Được.

Vậy nàng quay về cung đi."
"Hoàng thượng.

Yến tiệc hôm nay, Hoàng quý phi đã tốn không ít tâm tư.

Vì muốn làm Lệ phi vui vẻ, còn đặc biệt căn dặn các phi tần chuẩn bị lễ mừng."
Thục phi bên cạnh lên tiếng.
"Vẫn là Hoàng quý phi suy nghĩ chu đáo.

Vậy các tần phi hôm nay, ai cũng có thưởng."
"Thần thiếp thay mặt các phi tần tạ ân Hoàng thượng."


Bình luận

Truyện đang đọc