PHƯỢNG HOÀNG VÔ SONG


"Đám người các ngươi làm xằng làm bậy, lại dám phạm thượng.

Các ngươi đều là bè lũ phản loạn.

Trẫm muốn các ngươi phải chết.

Trẫm muốn các ngươi phải chết."
" Thiên Diện, giết hết chúng cho ta."
"Vương gia."
"Cẩn thận.

Cha."
Thiên Diện dẫn đội binh vào bao vây khắp Kim Loan điện.

Bôn Lôi và Ân Tuyết cũng xuất hiện kịp thời, Hàn Cẩm Y nhận được tin dẫn thuộc hạ xông vào hoàng cung, hai bên đánh nhau dữ dội, nàng kéo cha nàng đứng dậy rời khỏi đó.

Ân Tuyết ở phía sau hỗ trợ.

Hàn Cẩm Y nhắm thẳng kiếm đâm về phía Cốc Dạ Quân, nhưng Lệ phi lại lấy thân mình ra đỡ.

Thấy tình hình càng lúc càng không ổn, hắn dẫn theo nàng và mọi người rút khỏi Kim Loan điện.
"Tố Loan".
"Đi.

Cha.

Mau đi thôi."
"Đuổi theo."
"Dù tình yêu này không thể cưỡng ép thiếp vẫn chọn tiếp tục yêu ngài.

Bởi vì bao năm nay thiếp đã quen rồi.

Nhưng mà Dạ Quân, thiếp yêu ngài mệt mỏi quá."
Nói rồi nàng ta từ từ nhắm mắt ra đi trong vòng tay của Hoàng thượng.
"Lệ phi.

Lệ phi."
"Lệ phi.

Ái phi.


Ái phi."
"Tại sao.

Tại sao nàng lại ngốc như vậy.
Bây giờ huynh đệ duy nhất của trẫm đã phản bội trẫm, nữ nhân trẫm yêu nhất cũng phản bội trẫm, cả thiên hạ đều phản bội trẫm.
Nhưng người nên từ bỏ trẫm nhất là nàng lại bảo vệ trẫm bằng cả tính mạng.

Từ đầu đến cuối người yêu trẫm nhất chính là nàng.
Xin lỗi.

Trẫm thật sự có lỗi với nàng.

Trẫm hối hận vì không lập nàng làm Hoàng hậu, không giữ được đứa con của chúng ta, càng không bù đắp được những gì đã nợ nàng, vậy mà nàng đã đi rồi.

Trẫm phải lập nàng làm Hoàng hậu.

Trẫm phải lập nàng làm Hoàng hậu.
Trẫm phải lập nàng làm Hoàng hậu."
Cổng cung.
"Vương gia, mọi người đi trước, để ta giết sang bên đấy.

"
Tốp người Dạ Hằng ra đến cổng cung thì bị bao vây.

Bôn Lôi liều mình bảo vệ, nhưng cấm vệ quân lại dạt vào hai bên nhường đường cho họ.
"Hằng vương kêu oan cho bách tính, nghĩ cho dân chúng, chúng thuộc hạ đều thấy rõ.

Thử hỏi người nhà của các huynh đệ dưới trướng
có ai chưa từng chịu ơn của vương gia.

Nhường đường."
"Bản vương sẽ không quên ơn giúp đỡ hôm nay của các vị.

Đi."
Những ngày tiếp theo, hoàng thượng luôn sai người lục soát, kiểm tra các cổng ra vào thành nhưng chẳng thấy tung tích của họ.
Kim Loan điện.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, hạ thần đã bố trí trạm gác ở các cửa thành nhưng chưa phát hiện Hằng vương và Hoàng quý phi nương nương."
"Cái gì? Để chúng chạy thoát như vậy ư?
Truyền lệnh xuống, cho dù là chân trời góc bể cũng phải bắt bọn chúng về."

"Vâng."
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thám tử đến báo Hằng vương và Hoàng quý phi nương nương đã ra khỏi biên giới nước Chử và đến Mãng Nguyên.

Hơn nữa dường như họ đã tính toán từ trước, Thinh Nguyệt và Hàm Phong công chúa cũng mất tăm mất tích."
Binh sĩ bên ngoài chạy vào bẩm báo.
"Xem ra tam đệ và quý phi đã đợi ngày này từ lâu, chúng vẫn luôn đóng kịch cho trẫm xem.
Truyền lệnh xuống, tăng cường canh gác ở biên cảnh Mãng Nguyên."
"Vâng."
"Khoan đã.

Trẫm nhớ đã cài một người tên là Thệ Hồn ở Mãng Nguyên, dường như có thù oán rất lớn với tam đệ, có thể lợi dụng hắn."
" Vâng."
\[Hiệu buôn Tinh Diêu\]
"May mà sắp xếp sớm, binh khí lương thảo và vật tư quân dụng cần thiết đã được chuẩn bị đầy đủ.

Hoàn tướng quân luyện binh ở Mãng Nguyên cũng đã có thành quả.

Ít ra có thể khiến Cốc Dạ Quân kiêng kị, không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Hàn Cẩm Y, Dạ Hằng cùng mọi người đã tụ hợp ở Mãng Nguyên.

Nàng sắp xếp chỗ cho phụ thân xong cũng đến bàn bạc.
" Lính ở đây hoang dại, thật sự rất khó luyện.

Nếu không sửa được tính hoang dại của họ
thì rất khó rèn được tính kỷ luật.

Ngài cũng biết đấy, trên chiến trường có muôn vàn biến hóa chỉ cần hơi sai sót thôi là sẽ thua cả trận."
"Hoàn tướng quân, có câu nói rất hay, đạo của binh pháp là đạo gian trá.

Tuy họ không có tính kỷ luật nhưng đầu óc của họ rất thông minh, có thể chiến thắng bằng phương thức khác lạ."
" Huynh đang bao che đấy à, Cẩm Y.

Nhưng Hoàn tướng quân có thể yên tâm.

Những việc trước đây các huynh đệ làm đều cực kỳ nguy hiểm.

Nếu xét về sức chiến đấu và kinh nghiệm, họ không chỉ mạnh hơn lính mới một chút thôi đâu.


Hơn nữa, có trọng thưởng ắt có kẻ gan góc.

Chế độ thưởng phạt trong quân đội phải rõ ràng hơn nữa."
"Sao ta không nghĩ ra nhỉ.

Ta sẽ đi làm ngay."
" Được."
"Dạ Hằng, Tịch Dao, hai người đã đến đây thì mọi việc tiếp theo giao hết cho hai người đó.

Thời gian này mấy chuyện vặt vãnh này khiến ta đau đầu thật sự.

Từ nay trở đi xem như ta được giải thoát rồi."
"Người đời đều muốn xưng vương nắm trọn quyền lực, thật sự chưa từng thấy ai chắp tay nhường đi như Hàn thành chủ."
" Bỏ đi, bỏ đi.

Ta ấy à, vốn là một người tùy hứng không chịu được gò bó chỉ mong có thể cầm kiếm đi khắp chân trời.

Một mình tốt biết mấy.

Thật sự không hiểu nổi, mấy người quyền quý đó nghĩ thế nào."
" Người quyền quý không hề nghĩ phức tạp.
Vì vinh hoa phú quý và quyền lực mà đàn áp dân chúng, lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng.

Phải không, Hằng vương?".
Lưu Sa nhìn thấy ân chủ đến nên đến chào hỏi, nhìn thấy hắn thì liền tỏ thái độ.
" Ngươi nói vậy là sao? Sao có thể so sánh vương gia với những kẻ ấy?".
"Lưu Sa.

Bản vương biết trước kia ngươi có thù với Đại Chử.

Nhưng lần này ta đến
là vì muốn cứu dân chúng khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Nếu bản vương không làm được thì ngươi có thể ra tay với ta."
"Vương gia đúng là vương gia, Từ đầu đến cuối vẫn là thái độ quyền quý ấy.

Chỉ vì cái gọi là cứu dân của vương gia để các huynh đệ bán mạng đánh Đại Chử.

Trên người vương gia là dòng máu của Hoàng tộc.

Dựa vào đâu mà ta phải tin vương gia, phục vương gia chứ?".
" Lưu Sa."
"Ân chủ.

Dân chúng chỉ mong có cuộc sống bình yên.

Chúng tôi đã chán ngán những ngày tháng đánh đánh giết giết.


Bây giờ vừa yên ổn lại phải bắt đầu chiến sự, người bảo ta phải ăn nói làm sao với các huynh đệ?".
"Lưu Sa.

Bản vương rất hiểu hoàn cảnh hiện nay của các ngươi.

Nhưng ngươi yên tâm, ta chắc chắn không để các huynh đệ bán mạng vô ích."
Tối.
"Đại nhân, kinh thành truyền tin đến."
Thệ Hồn sau khi đọc bức thư xong, sắc mặt liền lạnh lùng đến đáng sợ.
"Cốc Dạ Hằng.

Chờ đợi bao lâu nay cuối cùng cũng đến ngày này.

Mối thù giữa ta và ngươi
cũng đến lúc phải giải quyết rồi."
Ngày hôm sau.
Bọn họ xem bản đồ cùng nhau bàn bạc hướng đi.
"Xung quanh Nam Cốc là những thành trấn nhỏ rải rác.

Khó khăn bây giờ là..."
"Ân chủ, vương gia đã sắp xếp xong lương thực và vũ khí, có thể xuất chinh bất cứ lúc nào."
"Ta biết rồi, lui xuống trước đi."
" Vâng."
"Vậy giờ chúng ta đợi tình hình hay là xuất chinh?".
" Với thực lực bây giờ của chúng ta mà muốn đối đầu với quân đội Đại Chử thì vẫn còn đôi chút khó khăn.

Hơn nữa, ta lo Cốc Dạ Quân
sẽ bức ép Đại Sở, Nam Cốc chống lại chúng ta."
" Vậy sao chúng ta không giành lấy sự ủng hộ của hai nước ấy trước? Tình hình bây giờ bất lợi với chúng ta.

Hai bên đang cân bằng chắc chắn không vội vã hành động đâu.

Nhưng ta nghĩ có lẽ họ cũng hiểu đạo lý giúp yếu chống mạnh.

Quan trọng hơn hiện giờ chúng ta có sự ủng hộ của thần dân Đại Chử.

Đây là ưu thế của chúng ta."
"Chẳng qua nếu muốn đánh thắng trận này vẫn cần sự ủng hộ về lực lượng của hai nước ấy."
"Hay là đi Nam Cốc đi?.
Hàm Phong và Thinh Nguyệt vừa mới đến nơi, cô bước vào phòng đã nghe thấy họ bàn bạc, liền ra chủ ý.
"Sao hai người đến muộn vậy?".
"Trên đường gặp trạm gác của nước Chử nên chỉ có thể đi đường vòng."
"Thinh Nguyệt, vậy muội đi đường có mệt không? Đói không? Có muốn ăn gì không?".
" Thinh Nguyệt, cô mà còn không tới Bôn Lôi sẽ mất bệnh tương tư đó ".


Bình luận

Truyện đang đọc