PHƯỢNG HOÀNG VÔ SONG


"Chỉ cần ngươi kể hết những chuyện mình biết ra, bản cung nhất định sẽ khiến bọn chúng phải chịu trừng phạt."
Thái Oánh kể hết mọi chuyện mình biết cho nàng nghe mong nàng trả thù đòi lại công bằng cho mình.
Sáng hôm sau.
[Quốc sư - Tuyệt Trần]
Quốc sư là trung thần theo phò trợ tiên đế nhiều năm, là người đức cao vọng trọng, tiên đế hết mực kính nể.

Hôm nay vào cung chủ yếu là bẩm báo việc trọng đại.
"Trước đây khi tiên hoàng còn sống, quốc sư đã luôn ở bên cạnh để phò trợ, trung thành tuyệt đối.

Nhưng mà...!từ sau khi trẫm đăng cơ, quốc sư cáo bệnh về hưu, chưa từng vào cung.

Không biết có nghi kị gì với trẫm không?".
"Hoàng thượng suy nghĩ nhiều rồi.

Mọi chuyện trong thiên hạ, đều phải theo ý của hoàng thượng.

Thân làm thần dân thì cũng nên dốc công dốc sức, không từ mọi khó khăn.

Không hề có chuyện nghi kị gì cả.

Hơn nữa, bên cạnh hoàng thượng có rất nhiều trung thần tận tâm giúp đỡ.

An tổng quản cũng là một trong số đó.
Đúng là may mắn của Đại Chử ta."
"Sư đệ không dám, không dám nhận."
"Nghe quốc sư nói thế thì trẫm cũng yên tâm.
Nhưng hôm nay quốc sư xin tấn kiến, không biết là có việc gì?".
"Trước đây tiên hoàng có ơn với bần đạo, cũng từng dặn dò bần đạo trước lúc lâm chung, phải luôn chú ý đến an nguy, vận nước của Đại Chử.
Gần đây, bần đạo quan sát thiên tượng vào buổi tối, phát hiện ra những hiện tượng kì lạ.

Không biết hoàng thượng có muốn nghe bần đạo nói đôi lời không?".
"Từ lâu đã nghe qua quốc sư tinh thông thiên văn, cứ việc nói thẳng.

"
Nhìn An Bính Sơn, trong lòng Tuyệt Trần nhớ lại chuyện của hai năm trước.

Lúc ấy tiên đế băng hà, tân đế lên ngôi chưa bao lâu, ông đã bị xem là yêu đạo, bị bắt chờ ngày xử tử, An Bính Sơn khi đó là người áp giải ông đi.
Nhớ lại.
"Chẳng phải ngươi biết xem bói sao? Vậy ngươi có xem được quốc sư như ngươi lại ra nông nỗi này không?".
"Tiểu nhân đê tiện."
"Quốc sư.

Ta nói ngươi biết.


Chống đối với ta
chính là chống đối với đương kim thánh thượng.

Ngươi biết không?".
"Khoan đã."
Tịch Nguyệt khi đó trên tay cầm theo lệnh bài ngồi kiệu ngày đêm mới đến nơi.
"Nô tài An Bính Sơn, tham kiến hoàng hậu nương nương."
[Kim bài miễn tử]
"Thả người."
"Vâng."
Tuyệt Trần nhìn An Bính Sơn không nói gì, ôn tồn bảo:
"Gần đây bần đạo phát hiện ra, Vị thủ Tri tinh uy hiếp Đế tinh.

Vị thủ Tri thuộc về chòm Bạch Hổ,
là vị quản lý kho ngũ cốc nhân gian.

Bần đạo lo lắng e là một gia tộc phía bắc nào đó âm thầm ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, thậm chí làm ảnh hưởng vương quyền."
"Chuyện lớn như vậy, không chỉ liên quan đến trọng thần của Đại Chử, còn ảnh hưởng an nguy của hoàng thượng.

Mong quốc sư ăn nói cẩn thận."
An Bính Sơn bên cạnh lên tiếng.
"Bần đạo đương nhiên hiểu rõ, nếu không phải bầu trời xuất hiện dị thường, thì đâu dám to gan nói bừa."
"Vậy thì quốc sư cứ yên tâm, từ hôm nay, trẫm sẽ bắt đầu đề phòng thêm."
Hoàng thượng cùng quốc sư đi đến ngự hoa viên, trên đường đi còn cùng nhau trò chuyện.
"Gần đây quốc sư vẫn khỏe chứ?".
"Bần đạo vẫn khỏe."
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
Nàng đúng lúc này cũng đến ngự hoa viên đi dạo.
"Ái phi đang đi đâu thế?".
"Thần thiếp thấy tiết trời đẹp, nên muốn đi dạo ở Ngự hoa viên."
"Vậy hà cớ phải đi một mình? Lần tới đến Ngự hoa viên thì hãy báo một tiếng với An tổng quản.

Trẫm nhất định sẽ đi cùng nàng."
"Thần thiếp tạ ơn hoàng thượng.

Vị này là...".
"Bần đạo là Tuyệt Trần, tham kiến hoàng quý phi nương nương."
"Tuyệt Trần trước đây là quốc sư bên cạnh phụ hoàng.

Tuy chưa từng gặp, nhưng chắc nàng thường nghe trẫm nhắc rồi."
"Hóa ra là quốc sư đại nhân.


Lúc nãy bản cung không biết, thật thất lễ."
"Bần đạo chẳng qua là người cũ bên cạnh tiên hoàng thôi.

Nương nương không biết cũng phải."
"Tuyệt Trần thần cơ diệu toán không cần thiết phải khiêm nhường đến thế."
"Cũng là được hoàng thượng hết mực quan tâm."
"Hoàng thượng, có một chuyện thần thiếp vô cùng tò mò."
"Ái phi cứ nói."
"Quốc sư chưa từng gặp bản cung, tại sao khi nãy vừa nhìn đã nhận ra bản cung?".
"Tuy là bần đạo chưa từng gặp hoàng quý phi nương nương, nhưng từng nhận ân tình của lệnh tỷ là hoàng hậu nương nương.

Trước đó từng nghe nói muội muội của hoàng hậu nương nương vào cung, rất được hoàng thượng sủng ái.

Hơn nữa hoàng quý phi nương nương rất giống hoàng hậu nương nương.

Nên bần đạo mới có thể nhận ra."
"Hóa ra là thế.

Ta còn tưởng quốc sư thần cơ diệu toán, ngay cả điều này cũng có thể đoán ra."
"Bần đạo tài mọn, khiến nương nương cười chê.
Nhưng mà bần đạo đã xem được vận may của nương nương."
"Mong quốc sư mau nói ra."
"Tẩm cung của nương nương nằm ở phía Đông Nam?".
"Quan Thư cung đúng là nằm ở hướng đó."
Hoàng thượng nghe vậy thì liền nói.
"Vậy thì đúng rồi.

Gương mặt của nương nương mang thiên mệnh.

Theo như bần đạo thấy là Vạn Phụng Chi Vương, nữ tử mang mệnh Phượng Hoàng sẽ là hoàng hậu tương lai, người có được người sẽ là cửu ngũ chí tôn.

Hướng Đông Nam là dấu hiệu của may mắn.

Trời đất hợp nhất, hôm nay trong Quan Thư cung chắc chắn sẽ xuất hiện dấu hiệu may mắn."
"Lời này là thật?".
Hoàng thượng nghe xong liền hốt hoảng, hóa ra người mang mệnh Phượng Hoàng là nàng chứ không phải là Tịch Nguyệt.

Khi xưa, hắn tham vọng quyền lực, người trong thành đều nói Tịch Nguyệt thông minh tài trí, nhất định là mệnh Phượng Hoàng nên hắn dùng hết mọi thủ đoạn có được Tịch Nguyệt, dần dần về sau hắn cũng bắt đầu yêu Tịch Nguyệt nhưng nhận thấy sự thông minh của cô ảnh hưởng đến mình nên đã ra tay sát hại dùng thuốc độc chết cô.
\[Nương nương.\]
\[Nương nương.\]
"Nô tì tham kiến hoàng thượng, tham kiến nương nương."

"Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?".
"Bẩm hoàng thượng.

Không hiểu tại sao mà hậu viện đột nhiên sương mù dày đặc.

Đã một giờ rồi mà chưa thấy tan, nô tì cảm thấy quá kì lạ."
"Gì cơ? Chẳng lẽ lời nói của quốc sư lúc nãy đã linh nghiệm rồi? Hoàng thượng, thần thiếp muốn đi xem."
"Đến Quan Thư cung."
Quan Thư Cung.
Vừa bước vào, mọi người đều ngạc nhiên với cảnh vật trước mắt, mọi thứ xung quanh đều chìm vào sương mù.

Lúc này đầu óc nàng chợt choáng váng.
"Ái phi, nàng không sao chứ?".
"Không hiểu tại sao mà tự nhiên cả người thần thiếp bị mất hết sức lực.

Chẳng lẽ có yêu pháp đạo thuật gì ở đây?".
"Tuyệt Trần, chuyện này là thế nào?".
"Hoàng thượng, người nhìn đi.

Khuyển tử ấn kí này, rõ ràng sáng nay còn nhìn thấy.

Sao bây giờ lại...".
"Hoàng thượng, bây giờ thần thiếp cảm thấy rất khỏe.

Chẳng lẽ đây là dấu hiệu may mắn?".
"Tuyệt Trần, chuyện này là thế nào?".
"Hoàng thượng, nếu bần đạo không nhầm thì dưới đó chắc chắn có dấu hiệu."
"Người đâu.

Đào lên cho trẫm."
"Vâng."
"Nhẹ tay thôi.

Hiện tượng thiên mệnh, nếu bị hư hỏng thì sẽ không may".
"Hoàng thượng, ngài nhìn đi."
"Chuyện này đúng là kì lạ.

Cây linh chi to như vậy, sao lại mọc ở đây?".
Quốc sư đột nhiên thổ huyết.
"Tuyệt Trần.

Ngươi bị sao thế?".
"Hoàng thượng, vừa nãy bần đạo vừa tiết lộ thiên cơ, giảm thọ là do trời phạt.

Cây linh chi này phản chiếu ánh tím, là hiện tượng may mắn.

Đại cát."
"Hiện tượng may mắn.

Hay lắm."

"Hoàng thượng, thần thiếp có một việc muốn thỉnh cầu."
"Ái phi cứ nói."
"Thần thiếp cầu xin chuyển cây linh chi này vào cung của hoàng hậu nương nương.

Thần thiếp được hoàng thượng ân sủng, nay lại được lời may mắn của quốc sư, chắc là do tỷ tỷ cầu phúc ở trên trời.

Nếu có thể di chuyển cây linh chi này vào cung của tỷ tỷ cũng xem như
có thể phù hộ cho tỷ tỷ."
"Được.

Vậy trẫm nghe theo nàng.

An Bính Sơn."
"Có nô tài."
"Truyền ý của trẫm, Tuyệt Trần có công dự đoán
phải được trọng thưởng."
"Nô tài đi làm ngay."
Bình Lạc điện.
"Kết quả thẩm vấn ông chủ Vương thế nào rồi?".
"Như những gì huynh nói.

Quả nhiên là Đậu Sĩ Minh đứng phía sau giật dây.

Bọn chúng lấy lý do mua bán đồ cổ, mang số tiền đó chuyển thành vàng, rồi cho người nung chảy."
"Hay lắm, bây giờ chúng ta đã có nhân chứng,
còn thiếu vật chứng thôi.

Huynh có biết, Đậu Sĩ Minh giấu vàng ở đâu không?".
"Bọn chúng sẽ dùng thuyền, vận chuyển số vàng đó đến nơi mà Đậu gia quản lý.

Hai hôm nữa, sẽ là ngày số tiền đó lên thuyền".
"Chuyện này lớn như vậy, Đậu Sĩ Minh chắc chắn sẽ bố trí nghiêm ngặt."
"Yên tâm.

Đến lúc đó ta sẽ tìm thêm vài huynh đệ."
"Không được.

Chuyện này ta không thể để cho huynh mạo hiểm một mình được.

Bản vương phải đích thân đi một chuyến."
"Nhưng mà hiện tại...!hoàng thượng canh chừng nghiêm ngặt vậy.

Huynh làm cách nào để ra khỏi cung?".
"Điều này thì huynh cứ yên tâm.

Bản vương tự có cách, còn huynh phải cẩn thận hơn.

Đợi sau khi kết thúc mọi chuyện, bản vương nhất định sẽ thưởng cho huynh."


Bình luận

Truyện đang đọc