PHƯỢNG TÔN CỬU THIÊN: KHUYNH THÀNH TUYỆT SẮC LINH TRẬN SƯ


Sau khi quay về Đông Nhạc Quốc, Phượng Lâm Thiên phải mất một thời gian mới có thể bình ổn tâm trạng.

Hắn tổ chức tang lễ, dựng lại Phượng gia, Dung Tuyết cũng tận lực hỗ trợ hắn.

Còn về Phong Mị Nhi, sau khi nghe Dung Tuyết là thê tử của Phượng Lâm Thiên, thất hồn lạc phách, không một lời từ biệt mà bỏ đi.

Dung Tuyết dùng bí thuật, giúp Long Vân Ngạo mọc lại cánh tay, cũng giúp hắn lần nữa phục tu đan điền, tu luyện lần nữa.

Có Phượng Lâm Thiên, Long Vân Ngạo nhanh chóng củng cố địa vị, quét ngang các thế lực triều đình, lấy lại uy thế ban đầu.

Hai năm sau khi Phượng Lâm Thiên trở về, Đông Nhạc đế băng hà, Long Vân Ngạo lên ngôi, niên hiệu Ngạo Thiên Đế.

Phượng Lâm Thiên phong làm Đại tướng quân, nắm giữ binh quyền, canh giữ lãnh thổ Đông Nhạc.
Hắn quét ngang chiến trường, uy danh chấn động tứ quốc.

Một ngày Phượng Lâm Thiên còn tọa trấn Đông Nhạc Quốc, sẽ không có một thế lực nào ở Huyền Linh đại lục dám xâm phạm.
Sau khi Long Vân Ngạo lên ngôi, Phượng Lâm Thiên cũng tổ chức hôn lễ, chính thức cùng Dung Tuyết kết thành phu thê.

Nhưng yên bình chưa bao lâu, lại có biến cố xảy ra.
Băng Thánh Cung truyền đến tin tức khẩn cấp, Dung Tuyết phải quay lại Trung Châu đại lục một thời gian.

Mà lúc này phía sơn mạch có ma thú bạo loạn, tấn công thành trì gần đó.

Phượng Lâm Thiên phải ở lại giải quyết, không thể theo nàng đi.

Dung Tuyết một mình quay lại Trung Châu đại lục.
Mà trong chuyến hành quân lần này, Phượng Lâm Thiên không nghĩ rằng sẽ gặp lại Phong Mị Nhi, hơn nữa còn cùng nàng xảy ra quan hệ !
Lúc đó hắn diệt xong đám ma thú quay về, bị các chiến hữu chuốt say.


Đến khi hắn tỉnh lại, đã cùng Phong Mị Nhi một chỗ.

Mà hắn đến chút ấn tượng cũng không có !
Phong Mị Nhi nói tất cả chỉ là ngoài ý muốn, cũng không cần hắn chịu trách nhiệm gì.

Phượng Lâm Thiên còn không biết nên giải quyết ra sao, Phong Mị Nhi lần nữa không từ mà biệt.
Phượng Lâm Thiên quay về Đế Đô, vẫn cho người tìm kiếm tung tích của nàng, nhưng đều vô dụng.

Phong Mị Nhi như bốc hơi khỏi thế gian, một chút tin tức cũng không có.
Nhưng chuyện của Dung Tuyết khiến hắn đem chuyện này bỏ qua một bên.

Kể từ lần từ doanh trại trở về, cũng đã gần một tháng Dung Tuyết không hề truyền tin tức về nữa.
Trong lòng Phượng Lâm Thiên có dự cảm không tốt, hắn thông báo với Long Vân Ngạo một tiếng, lập tức đến Trung Châu đại lục tìm Dung Tuyết.
_______
Trung Châu đại lục.
Địa phận Băng Thánh Cung.
Băng Thánh Cung nằm trên đỉnh Lưu Vân sơn, sừng sững như một tòa cung điện.

Non xanh nước biếc, tiên hạc lượn lờ, mây trắng mờ ảo, cảnh đẹp nơi đây tự như tiên cảnh.
Phượng Lâm Thiên bước đến trước cửa Băng Thánh Cung, nhẹ giọng khách khí nói.
"Tại hạ Hạo Thiên, muốn cầu kiến vinh dự trưởng lão của Băng Thánh cung."
Phượng Lâm Thiên hòa nhã, nhưng hai vị đệ tử kia thì không.

Bọn họ nhìn bộ dạng của Phượng Lâm Thiên, lạnh lùng đuổi khách.
"Đi đi đi, thời gian này Băng Thánh Cung không đón khách."
Phượng Lâm Thiên nhíu mày, Băng Thánh cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Phượng Lâm Thiên không để tâm thái độ của hai đệ tử kia, hắn xoay người rời đi.

Tối hôm đó, Phượng Lâm Thiên ẩn nấp, lẻn vào Băng Thánh Cung.

Hắn đi một lượt hết các điện, cũng không tìm thấy tung tích của Dung Tuyết.

Trong lòng hắn càng có dự cảm không tốt.
Phượng Lâm Thiên lẻn vào cung của Cung chủ hiện tại của Băng Thánh Cung, cuối cùng cũng nghe được chút thông tin từ Cung chủ và đệ tử thân cận của bà ta.
"Sư tôn, vị Đại nhân kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao lại muốn Thủ tịch trưởng lão của chúng ta ?"
Cung chủ thở dài, cũng lắc đầu:
"Ta không rõ lai lịch, nhưng có vẻ là từ Thượng giới xuống, thân phận của Thủ tịch trưởng lão không tầm thường."
"Ngày mai, Vị đại nhân kia sẽ đến, bọn họ sẽ đưa Dung Tuyết đi."
Phượng Lâm Thiên bị tin tức nghe được làm chấn động, sơ ý làm lộ khí tức, bị Cung chủ phát hiện.
"Kẻ nào !"
Cung chủ quát lên một tiếng, lập tức công kích về phía Phượng Lâm Thiên.

Mái nhà vỡ tan, nhưng lại không có một bóng người.
Cung chủ khẽ nhíu mày, là nàng nghe lầm rồi sao ?
_____
Bên kia, Phượng Lâm Thiên nhìn nữ tử mặc áo choàng đen trước mắt, vừa rồi là nàng đã cứu hắn, tu vi cũng không thua hắn bao nhiêu, lại có sở trưởng ẩn nấp.

"Ngươi là ai ?"
Nữ tử rũ mắt, cung kính nói với Phượng Lâm Thiên:
"Cô gia, thuộc hạ Thiếu Ninh, là thân tính của Chủ thượng."
Chủ thượng !? Cô gia !?
Phượng Lâm Thiên ngạc nhiên, hắn từng nghe Tuyết Nhi nói qua người này.
"Ngươi, là người mà Tuyết Nhi nói để lại Băng Thánh cung sao ?"
"Đúng vậy."

"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra !? Tuyết Nhi sao rồi !"
"Cô gia, chúng ta đến chỗ an toàn đã."
Phượng Lâm Thiên bình tĩnh lại, theo Thiếu Ninh đến chỗ ẩn nấp của nàng tại Băng Thánh Cung.
Từ miệng Thiếu Ninh, hắn rốt cuộc biết được một vài chuyện của thê tử mình.

Dung Tuyết đến từ Thượng giới, hơn nữa còn là trốn truy đuổi mà đến Hạ giới.

Nàng ẩn nấp ở Hạ giới cũng đã hơn hai mươi năm rồi.

Mấy ngày trước, người của gia tộc phái ra đã tìm được đến Trung Châu, khống chế Băng Thánh Cung, dụ Dung Tuyết trở về.

Thiếu Ninh lúc đó bị kết giới của tên đến từ Thượng giới kia tạo ra ngăn cản, không cách nào truyền tin cho Dung Tuyết.

Dung Tuyết vừa trở về gặp phải tập kích, tu vi bị phong bế, đã bị giam lỏng.

Người cử đến trước chỉ là thuộc hạ, nghe nói ngày mai người trong gia tộc Dung Tuyết mới đến, sau đó sẽ đưa nàng về Thượng giới.
"Có nghĩa là, tên hiện tại canh giữ chỉ là tép riêu ?"
Phượng Lâm Thiên đưa ra kết luận.

Thiếu Ninh lại lắc đầu.
"Là tép riêu nhưng hắn đến từ Thượng giới, tu vi vẫn là cao nhất ở Hạ giới chúng ta, Hóa Thần Cảnh.

Chủ thượng bị hắn đích thân canh giữ."
Phượng Lâm Thuên trầm tư, hiện tại hắn cách Hóa Thần Cảnh vẫn còn một bước, muốn chính diện đánh lên, sợ là muốn cứu Tuyết Nhi có chút khó khăn.
"Cô gia, ta dẫn dụ Hóa Thần cảnh cao thủ, ngài tranh thủ thời gian cứu chủ thượng đi !"
Thiếu Ninh mở miệng, đưa ra kế hoạch.
"Nhưng tu vi của ngươi còn thấp hơn ta, để ta dẫn dụ hắn, ngươi..."
"Cô gia, ta có sở trường ẩn nấp, có thể tự mình trốn thoát, ngài không cần lo cho ta."
Cuối cùng, Phượng Lâm Thiên cũng phải thỏa hiệp, Thiếu Ninh dẫn dụ nam nhân kia, còn Phượng Lâm Thiên cứu Dung Tuyết.

Mặc dù sau khi đưa được Dung Tuyết ra ngoài đã bị nam nhân kia phát giác, nhưng bọn họ lại may mắn trốn thoát.

Chỉ là Thiếu Ninh vẫn không có tung tích gì, hơn nữa Dung Tuyết hiện tại không thể sử dụng linh lực, khiến hai người có chút lo lắng.


Phượng Lâm Thiên và Dung Tuyết lẩn trốn ba ngày, đồng thời tìm cách giải phong bế linh lực cho Dung Tuyết, đến khi hai người tìm được Chuyển Linh Suối, có thể giải mọi loại phong ấn, tên kia rốt cuộc tìm đến.

Lần này có đến hai người, một kẻ gọi là Lạp Kha chính là tên canh giữ trước đó, tên còn lại tự xưng là Dung Thiệp, Dung Tuyết nói là chi thứ trong tộc nàng.

"Thánh nữ, được gia tộc lựa chọn là phúc phận của ngươi, vậy mà ngươi dám bỏ trốn, hiện tại còn dây dưa không rõ với một tên phàm nhân ?"
"Ta không cần thứ phúc phận đó ! Hôm nay Dung Tuyết ta có chết ở đây cũng không theo các ngươi trở về !"
Dung Thiệp nhíu mày, lạnh lùng cười.
"Được thôi, vậy ta phải dùng biện pháp mạnh mang người đi rồi !"
Dứt lời, lập tức vung tay, xung quanh hắn xuất hiện vô số thanh kiếm, hắn phất tay, ngay lập tức, những thanh kiếm kia lao vun vút về phía hai người.
Phượng Lâm Thiên bảo hộ Dung Tuyết phía sau, hắn lấy ra Diệt Long Thương, mạnh mẽ đón đỡ công kích.
Dung Thiệp hừ lạnh một tiếng, hắn chuyển tay, gia tăng số lượng cùng tốc độ công kích.

Phượng Lâm Thiên rốt cuộc rơi vào thế hạ phong, bị kiếm khí làm cắt phải da thịt.

Phượng Lâm Thiên nhíu mày, quả nhiên là người Thượng giới, luyện thể của hắn đã tu đến đại thành, vẫn bị chém ra thương tích.
Dung Thiệp cao ngạo nhìn xuống hắn, khinh thường.
"Con kiến."
Dung Tuyết nắm chặt tay, lúc bị giam giữ, nàng có vô tình nghe Lạp Kha truyền tin cho Dung Thiệp.

Bọn họ muốn tự chủ lập công mang nàng về, nên vẫn chưa hồi báo về gia tộc.

Chỉ cần hai kẻ này chết, tung tích của nàng sẽ lần nữa được bảo mật !
Dung Tuyết cắn răng, nhưng hiện tại tu vi bị phong ấn, không cách nào đối phó bọn chúng, còn về Hạo Thiên, hắn vẫn chưa bước vào cảnh giới Hóa Thần, hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ !
"Hạo Thiên, chàng cố gắng cầm cự, ta tìm cách giải phong ấn !"
"Được !"
Phượng Lâm Thiên gật đầu đáp một tiếng, trên lưng xuất hiện một đôi cánh màu đen, bay về hướng Dung Thiệp mà công kích.
"Có phải kiến hay không đánh rồi biết !"
Dung Thiệp thấy Dung Tuyết rời đi, hướng Lạp Kha ra lệnh:
"Đuổi theo."
"Vâng !"


Bình luận

Truyện đang đọc