PHƯỢNG TÔN CỬU THIÊN: KHUYNH THÀNH TUYỆT SẮC LINH TRẬN SƯ

Thẩm Minh Dạ nghe lời nàng, khóe môi không nhịn được cong lên, hắn rũ mi, nhẹ giọng đáp.


"Tuyên Vọng, đa tạ tiểu thư ban tên."


Đa tạ ngươi đã cho ta một cuộc sống mới.


Đa tạ ngươi đã nguyện ý ra tay cứu giúp.


Đa tạ ngươi đã xuất hiện, tiểu chủ nhân của ta...


"Được rồi, ngươi biết đường trở về Đế Đô Đông Nhạc sao ?"


"Ta biết. "


Thẩm Minh Dạ, lúc này nên gọi là Tuyên Vọng, đáp. Trong lòng cũng xuất hiện nghi vấn. Tiểu chủ tử nhà hắn, là người Đông Nhạc quốc sao ? Kia, thân phận nàng là gì ? Người như nàng thân phận hẳn là không thấp đi ? Nếu là hoàng tộc Đông Nhạc quốc...


Lam Nguyệt tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của hắn, lười biếng mở miệng:


"Không cần suy đoán lung tung, thân phận của ta rất bình thường, chỉ là một tiểu thư không được sủng của Tướng phủ mà thôi, chính vì vậy, ta cần một thế lực, ngươi, có làm được không ?"


Tuyên Vọng kinh ngạc, không nghĩ Lam Nguyệt liền thẳng thắn nói ra như vậy, hắn nở nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng, nửa thật nửa giả:


"Chỉ cần tiểu chủ nhân muốn, không có gì Tuyên Vọng không thể làm được."


Bốp !


"Đau, đau"


Thình lình bị đánh, Tuyên Vọng ai oán nhìn Lam Nguyệt. Nàng lạnh mặt, trừng hắn một cái.


"Lại dùng giọng điệu đó nói chuyện,bổn tiểu thư liền không ngại tấu ngươi một trận."


Tuyên Vọng vốn chỉ đùa một chút, cũng không dám thực sự chọc giận tiểu chủ nhân nhà hắn, ngoan ngoãn ngậm miệng.


Lam Nguyệt cũng không kéo dài thời gian, theo chỉ dẫn của Tuyên Vọng, nhanh chóng trở về Đế Đô. Nàng rời đi Phượng gia cũng gần một tháng rồi, theo thời hạn, Phượng Lam Thanh e là sắp hết hạn cấm túc rồi. Khả năng Phượng gia để ý nàng rất thấp, nhưng Phượng Lam Thanh thì không hẳn, nếu nàng đoán đúng, người đầu tiên Phượng Lam Thanh tìm khi hết cấm túc, không ai khác chính là nàng !


Trong khi Lam Nguyệt đang gấp rút trở về, thì bên này, Huyền Tịch nhìn bản thân lần nữa trở về Lạc Nhật sơn mạch, hắn rũ mi trầm mặc.


Còn thiếu một chút, người cần tìm đã tìm được, hiện tại liền đến người ở đâu hắn cũng không biết, làm sao hoàn thành nhiệm vụ lần này đây ?


"Chạy mau ! Là bầy Phong Sát lang !"


"Hộ giá ! Bảo vệ bệ hạ và công chúa !"


"aaaa...."


Thanh âm từ xa truyền tới, cách Huyền Tịch ngày càng gần. Hắn nhíu mày, lúc này, cách hắn không xa, bốn người bị Phong Sát lang truy sát, chậc vật hướng hắn đi đến. Huyền Tịch bình tĩnh lấy ra một mặt nạ bằng bạc, đeo lên. Hắn hiện tại không đủ linh lực duy trì chướng nhãn pháp, chỉ có thể dùng mặt nạ.


Vì sao hắn phải che mặt ư ? Bởi dung mạo của hắn, nói lên thân phận của hắn, đám người phàm này có thể không biết, nhưng ngoại lệ thì sao ? Chuyện hắn đến đây, thực sự không hy vọng để bất kì thế lực nào biết, sẽ có phiền toái không cần thiết.


Đám người này, không ai khác mà chính là Đông Nhạc đế cải trang vi hành, tình cờ nghe đến dị thú hiện thế, nên cũng theo đó tiến vào Lạc Nhật sơn mạch. Ông lần này mang theo thất công chúa Long Duyệt Nhiên ra ngoài, chẳng qua cũng chỉ là cải trang vi hành, xem xét dân tình. Không nghĩ tới lại gặp phải dị thú xuất thế, chẳng những vậy, còn có bí cảnh thần bí mở ra truyền thừa ! Bí cảnh kia ông cũng có vào, thu hoạch cũng không hề ít, là một chuyến đi đáng giá.


Chỉ là không nghĩ tới, bọn họ vừa ra bí cảnh, đã gặp phải Phong sát lang ! Chẳng những vậy, còn chọc giận nó !


Đám Phong Sát lang này chẳng qua cũng chỉ là Lục giai ma thú, đối bọn họ mà nói thừa sức đối phó. Nhưng bọn chúng lại sống theo bầy đàn, số lượng không thể nắm bắt, ông cũng không dám manh động. Chỉ có thể tăng tốc mà chạy, đến nơi này cũng đã tản đi gần hết người, nhưng Phong Sát lang bám riết không buông, hiện tại bên cạnh ông cũng chỉ còn lại nữ nhi đã ngất xỉu cùng hai hộ vệ cận thân ! Đương lúc hắn tuyệt vọng, không nghĩ lại nghe thấy âm thanh hộ vệ.


"Bệ hạ, phía trước có người ! Mau !"


Đông Nhạc đế vui mừng phát hiện, người phía trước tu vi thâm hậu, hắn nhìn không thấu ! Xem ra vẫn còn cơ hội a !


"Các hạ ! Xin ra tay cứu giúp !"


Đông Nhạc đế hô lớn, hướng Huyền Tịch chạy đến.


Huyền Tịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua, không hề phản ứng. Hắn cũng không rời khỏi.


Vì sao ư ? Đơn giản là trong bí cảnh, hắn dùng cấm thuật, hiện tại phải tại chỗ chữa thương, không thể động. Nếu không, hắn sợ bản thân còn chưa tìm được Lam Nguyệt đã không chịu đựng nổi.


Đông Nhạc đế thấy Huyền Tịch đứng yên bất động, thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông lúc này đột nhiên phát hiện, đến gần người này, đám Phong Sát Lang vốn đang thề chết không bỏ lại cong đuôi sợ hãi chạy mất.


Ông chậm rãi tiến tới, chẳng qua vừa cách bảy bước, ông chạm phải ánh mắt Huyền Tịch nhìn sang, ánh mắt hắn khiến ông ngạnh sinh sinh dừng bước, không dám tiến thêm một chút. Tựa hồ chỉ cần ông ta bước thêm một bước, người này liền có thể giết ông ngay tức khắc.


"Các hạ, đa tạ ơn cứu mạng, trẫm là Đông nhạc quốc quốc chủ, nếu các hạ không ngại, thỉnh ngài theo ta về Đế Đô, để trẫm có thể cảm tạ thích đáng."


Huyền Tịch không hề lý hắn, bởi từ đầu hắn cũng đâu có ý định hỗ trợ. Hắn cũng chưa từng ra tay, chẳng qua đám súc sinh kia không chịu nổi huyết mạch áp chế mà thôi.


"Kia, các hạ ý kiến như thế nào ?"


Đông Nhạc đế hơi sợ, hắn chưa từng nghĩ tới, thân là thiên tử như hắn, lại có ngày đứng trước mặt một người lại áp lực như vậy. Khí tràng của người này, đúng là khủng khiếp !


Huyền Tịch rũ mi, Lạc Nhật sơn mạch lần này, nơi bí cảnh xuất hiện là địa phận Đông Nhạc quốc, nữ nhân kia rất có thể là người Đông Nhạc quốc, hắn hiện tại cũng cần nơi tịnh dưỡng, Thần Điện lại cách quá xa. Xem ra chỉ có thể tạm thời ở Đông Nhạc một thời gian.


"Bổn...tọa muốn tìm một người."


Thấy Huyền Tịch mở miệng, Đông Nhạc đế mừng rỡ, vội vàng đáp ứng.


"Được, được, các hạ muốn tìm người nào, trở về trẫm lập tức chiêu cáo thiên hạ tìm kiếm."


"Ừ."


Thanh âm hắn nhẹ tựa cơn gió, thoáng bay đi, phiêu đãng trong không khí.


---------


Lam Nguyệt đi đường liên tục năm ngày, sáng sớm rốt cuộc trở về Đế Đô. Nàng từ Tuyên Ngô trở về, so Lạc Nhật sơn mạch xa hơn rất nhiều. Đế Đô sở dĩ cách sơn mạch gần, cũng chủ yếu là do để học viên học viện có thể thuận tiện lịch luyện cùng làm công tác nhiệm vụ.


Ngoài cổng thành, Lam Nguyệt và Tuyên Vọng mỗi người một ngựa dừng lại bên một dòng suối. Nhìn liếc qua người bên cạnh gương mặt ôn hòa, ý cười bên môi, ôn nhuận như ngọc, Lam Nguyệt không khỏi nghĩ Tuyên Vọng có phải bị đoạt xá hay không.


Thực sự là cùng một người sao ? Người trước kia hận ý ngút trời, cùng với kẻ cười gian xảo trước mắt là cùng một người ?


Lam Nguyệt kỳ thực cũng có hỏi hắn một lần, hắn còn cười tủm tỉm nói bản thân dạy hắn. Đối mặt với kẻ thù cũng phải bình tĩnh, tâm trí không bị thù hận che lấp.


Xin lỗi, nàng có dạy hắn sao ? Vì cái gì nàng một chút cũng không nhớ a ?


"Đã là người của ta, tất nhiên phải có năng lực, ta không giữ kẻ vô dụng."


"Tuyên Vọng hiểu, tiểu thư, mời ra nhiệm vụ."


Nàng hài lòng gật đầu, thanh âm cũng không khác thường ngày là bao:


"Ta muốn trong vòng một tháng, ngươi thành lập một tửu lâu có tiếng ở Đế Đô, dùng để thu thập tình báo."


"Một tháng ? Tiểu chủ nhân,người có phải đánh giá ta quá cao không ?"


Tuyên Vọng đỡ trán, một tháng thành lập tửu lâu không phải vấn đề, vấn đề là khiến nó trở thành một nơi nổi tiếng, song song còn là tổ chức tình báo, đây tuyệt đối không phải chuyện đơn giản a! Hắn còn chưa nói đến chi phí bỏ ra a !


Lam Nguyệt liếc hắn một cái, tiện tay ném cho hắn một cái túi.


"Đây là chi phí để mở tửu lâu, còn làm như thế nào phải xem ngươi a. Nếu cần thiết, ta sẽ đến hỗ trợ. Yên trí, ta tin ngươi làm được."


Nếu đến như này còn không thể làm được, ta cần ngươi có ích gì ?


Tuyên Vọng im lặng, lần này, hắn nhìn rõ thâm ý trong mắt Lam Nguyệt, nàng là đang thử hắn. Nếu việc này hắn không làm được, chứng tỏ hắn không phải người nàng cần, cũng không cần lại đi theo nàng.


Tuyên Vọng mỉm cười, bộ dạng ngả ngớn lại xuất hiện, hắn cười tựa gió xuân, thanh âm lại kiên định chắc chắn:


"Tiểu thư yên tâm, Tuyên Vọng tuyệt đối không khiến người thất vọng."


Lam Nguyệt gật đầu, nàng lần nữa leo lên lưng ngựa, hướng hắn nói:


"Ta chờ tin tốt của ngươi."


nói xong, liền thúc ngựa rời đi, bất quá, thanh âm Tuyên Vọng lại vang lên:


"Khoan đã, tiểu chủ nhân, tên tửu lâu là gì đây a ?"


Lam Nguyệt kéo cương ngựa, tuấn mã nhấc hai chân trước lên, hí một tiếng thật dài, gương mặt Lam Nguyệt bị ánh bình minh bao phủ. Thanh âm nàng vang lên, thanh lãnh như tiếng chuông, ngạo nghễ say lòng người:


"Kia, liền lấy danh Túy Nguyệt Lâu đi."


Dứt lời, tiếng vó ngựa đã đi xa.


Túy Nguyệt a...


Tuyên Vọng cười khẽ, dắt cương ngựa chậm rãi vào thành.


Hắn nhìn lệnh bài trên tay, phía trên có mộc ấn của quan địa phương, chứng tỏ thân phận hắn. Cũng không biết nàng là như thế nào làm giả a.


Hắn không phải con dân Đông Nhạc quốc, tất nhiên không thể tùy tiện hành tẩu ở Đông Nhạc. Nhưng hiện tại thì khác, hắn bây giờ chính là con dân Đông Nhạc quốc.


Tiểu chủ nhân của hắn, đúng là phi thường, bí mật càng là không ít a...






Bình luận

Truyện đang đọc