PHƯỢNG TÔN CỬU THIÊN: KHUYNH THÀNH TUYỆT SẮC LINH TRẬN SƯ

Người này hắn gặp một lần ở Thanh Nhã Lâu, khí tràng trên người nàng, làm người khác nhịn không được chú ý đến, mặc dù nàng không hề làm bất kì cái gì, cũng không nói lời nào.


Giống như nàng chỉ cần đứng yên, còn thế giới đều xoay quanh nàng.


"Biểu ca !"


Thủy Y Hoạ kêu một tiếng, chạy đến trước cáo trạng.


"Bọn họ ức hiếp muội ! Còn muốn ức hiếp A Nguyệt !"


Long Dật Trần giật mình, hỏi lại:


"A Nguyệt là ai ?"


Hắn đảo mắt qua đám người, những người kia hắn đều biết, chỉ có nàng,...


Chẳng lẽ là nàng !?


"A ? Quên mất ! Biểu ca chưa biết a ! giới thiệu với huynh, chính là nàng a ! Nàng gọi Phượng Lam Nguyệt, là Phượng tướng quân phủ nhị tiểu thư a !"


Long Dật Trần đối Lam Nguyệt khẽ gật đầu, người sau cũng đáp lại.


Phượng Lam Nguyệt ? Nhị tiểu thư ? Là nữ nhi của vị kia ?


Lúc hắn còn nhỏ từng gặp mặt vị kia vài lần, quả thực một lần đều khiến người khó quên.


Luận dung mạo, luận thiên phú hay tài trí, người kia xưng thứ hai, trong các thế hệ thiên tài, đừng nói tại Huyền Linh đại lục, cho dù tại toàn bộ Huyền Nguyên Thiên cũng không ai dám xưng thứ nhất.


Không biết nữ nhi của bà sẽ là dạng người gì ? Lúc trước gặp mặt, nàng cũng chỉ là một hài tử ba bốn tuổi, nói chuyện vẫn chưa rõ ràng, nhưng gương mặt nhỏ nhắn hết sức đáng yêu, một đôi mắt sáng to tròn lúc nào cũng mở to nhìn hắn, bặp bẹ kêu một tiếng 'Trần ca ca'.


_____________Có phải so mẫu thân nàng càng xuất sắc ?


Hắn từ năm mười tuổi đã rời đi Đế Đô, cũng chưa từng quay về, tất nhiên cũng chưa nghe ngóng gì về Phượng Lam Nguyệt.


"Biểu ca ! Biểu ca huynh tưởng cái gì nha !"


Thanh âm Thủy Y Hoạ vang lên, Long Dật Trần giật mình, nhìn thấy đám người đang nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng:


"Được rồi, muội đừng cùng người không liên quan tức giận, không đáng."


Long Dật Trần nói lời này không lớn, nhưng đủ để đám Linh Lực giả ở đây nghe đến rõ ràng.


Long Dật Hiên và Lâm Hoả Nhi thấy Long Dật Trần đến, sắc mặt đã không tốt lắm, lại nghe xong lời này, sắc mặt càng thêm đặc sắc, Tề vương bao che đám người kia, bọn họ biết, chỉ là không nghĩ tới lại trắng trợn như vậy.


Long Dật Hiên nhịn không được hừ lạnh:


"Tề Vương giáo muội muội thật tốt !"


Long Dật Trần nhìn lướt qua hắn, rất có quy củ mở miệng:


"Không dám nhận."


Long Dật Hiên: "..."


Long Dật Hiên nói không lại, lôi kéo Lâm Hoả Nhi rời đi.


"Vị này là Phượng nhị tiểu thư ?"


Long Dật Trần quay sang chào hỏi lại Lam Nguyệt.


"Tề Vương điện hạ."


Lam Nguyệt bất động thanh sắc đánh giá người trước mặt.


Khí chất bất phàm, dung nhan tuấn mỹ, tu vi... Nhìn không ra.


Xem ra cảnh giới của hắn đã cao hơn Thiên Dương Cảnh. Cả Lam Thiên Lạc và Mặc Phong cũng như thế. Chỉ có Thủy Y Hoạ tu vi chính là Thiên Dương Cảnh sơ kì.


Vượt qua Thiên Dương Cảnh.....


Lam Nguyệt có chút cảm thán, vậy chẳng phải chính là Đế Phân Cảnh sao ? Chậc, bọn họ đều chỉ hơn hai mươi tuổi đâu, còn trẻ như vậy a...


Đến cấp bậc này đều là những lão bất tử a ! Không phải râu dài tóc dài chính là đầu tóc bạc phơ.


"Lúc nhỏ chúng ta từng gặp nhau."


Long Dật Trần chủ động bắt chuyện.


"Vậy sao ?"


Lam Nguyệt tìm trong trí nhớ một chút, không có ấn tượng với hắn.


"Lúc đó ngươi còn nhỏ, hẳn là không nhớ rõ." Ngươi còn gọi ta Trần ca ca...


"A, thật có lỗi."


"Không sao."


"..."


Trò chuyện chóc lát, Lam Nguyệt cáo từ trước trở về chỗ.


Long Dật Trần nhìn nàng một chút, lại thu hồi tầm mắt.


"Biểu ca, có phải cảm thấy rất khác so với lời đồn không ?"


Thủy Y Hoạ đứng gần hắn, cười nói.


"Lời đồn ?"


Long Dật Trần ngược lại có chút mờ mịt.


"A ? Quên mất nha ! Huynh từ lúc rời đi Đông Nhạc cũng chưa từng quay về, không biết cũng phải a."


Thủy Y Hoạ vỗ vỗ trán, bổ sung. Lam Quân Ly và Mặc Phong cũng chú ý lời nàng kể.


"Nàng thanh danh huynh tùy tiện tìm một người đều có thể biết ! Nàng chính là..."


Thủy Y Hoạ đem sự tích của Lam Nguyệt một mạch kể lại.


Long Dật Trần càng nghe thần sắc càng phức tạp.


Người hắn đang nghe, cùng người hắn vừa gặp rõ ràng chính là hai người khác nhau. Hoàn toàn không thể liên hệ với nhau.


_____


Lam Nguyệt vừa ngồi xuống ghế, bên kia liền vang lên tiếng gào kêu:


"Gia gia, gia gia, ta sai rồi, ngươi đừng đánh ta nữa."


Thanh âm thiếu niên ngao ngao kêu to, dẫn chúng chú mục.


Lam Nguyệt cũng nhìn lại, là thiếu niên ức hiếp Bắc Minh mấy hôm trước.


"Cút, cút cho lão tử."


Ninh lão hầu gia tức giận đế thổi ria mép, đem người đuổi.


"Con cút, con cút là được, gia gia đừng giận nữa."


Ninh Hạo vội lùi đi xa, đôus Ninh lão hầu gia nói, sau đó mới rụt rụt đầu rời yến hội.


Kỳ thực yến hội này quá nhàm chán, hắn mới cố tình kiếm chuyện để gia gia đuổi đi.


Mặc dù không thể lập tức ra khỏi cung, nhưng đi chỗ khác vẫn thú vị hơn ngồi đó nhìn đám người giả tạo cười nói nhiều.


Một hồi náo động như vậy liền nhanh chóng qua đi.


Lam Nguyệt đang ngồi thưởng thức trà, trước mặt liền bị bóng tối bao trùm, nàng ngẩng đầu, thiếu nữ trước mặt trang dung tinh xảo, cung trang hoa lệ đẹp đẽ, là một thiếu nữ trong sáng ngây ngô, nhưng đó là nếu trên gương mặt kia không có biểu cảm điêu ngoa, kiêu căng.


Nữ nhân này không phải chính là vị Phỉ Nhạc công chúa được hoàng hậu yêu thương nhất kia sao ?


Lam Nguyệt suy nghĩ một chút, Phượng Lam Nguyệt chưa từng gặp qua vị Phỉ Nhạc công chúa này, cũng không từng đắc tội nàng quá ?


Vậy, nàng ta tìm nàng làm cái gì ?


"Ngươi chính là Phế vật kia ?"


Phỉ Nhạc công chúa cao ngạo từ trên nhìn xuống, khinh thường hỏi.


"Không phải."


Lam Nguyệt bất động thanh sắc trả lời.


Câu tiếp theo sắp tuông ra của Phỉ Nhạc công chúa bị Lam Nguyệt dùng hai chữ thành công ngăn cản.


Không phải !?


Không đúng ! Rõ ràng chính là nàng không sai !


"Rõ ràng chính là ngươi ! Ngươi dám gạt bổn công chúa !?"


Phỉ Nhạc công chúa giận dữ chỉ vào Lam Nguyệt.


"Thần nữ không dám, công chúa điện hạ, ta gọi Phượng Lam Nguyệt, ta không gọi Phế Vật."


Lam Nguyệt kiên nhẫn bình tĩnh giải thích.


Phỉ Nhạc công chúa: "..."


Rõ ràng nàng ta cố ý, nhưng chính là ả không thể phản bác.


Phỉ Nhạc công chúa gương mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng lại nhịn xuống, hừ lạnh nói:


"Nể mặt Lam Uyển tỷ tỷ, ta tha ngươi một mạng, nhưng vẫn phải phạt !"


Phỉ Nhạc công chúa vỗ tay một cái, một tỳ nữ bưng rượu tiến đến, đầu cúi thật thấp, không rõ mặt mũi.


Lam Uyển tỷ tỷ !?


Lam Nguyệt bất động thanh sắc đảo mắt nhìn Phượng Lam Uyển, người sau nhàn nhã bưng một ly rượu lên, tư thái cao quý bất phàm, tựa như nàng là thần, mà xung quanh chỉ là phàm nhân. Phượng Lam Uyển cũng không nhìn bên này.


Không phải Phượng Lam Uyển, với chỉ số IQ của Phượng Lam Uyển, tuyệt đối không chọn loại não tàn như Phỉ Nhạc công chúa này.


"Bổn công chúa phạt ngươi ba ly rượu ! Lập tức thi hành !"


Phỉ Nhạc cao cao tại thượng nhìn xuống Lam Nguyệt.


Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng ta, nhưng khí thế tuyệt đối không giống đang ngước nhìn người khác, khí thế không chút nào yếu kém. Nàng bình tĩnh hỏi lại:


"Nếu ta không uống ?"


Phỉ Nhạc công chúa hừ lạnh, gương mặt xinh đẹp chợt dữ tợn:


"Như thế nào ? Không uống ? Không uống bổn công chúa sẽ 'giúp ngươi' uống ! Người tới !"


"Không cần."


Lam Nguyệt giơ tay, ngăn cản nàng, tiếp lấy rượu trong tay tỳ nữ, cười một cái, nhưng ý cười cực nhạt.


"Công chúa điện hạ trách phạt, mặc dù Lam Nguyệt không hiểu lí do, nhưng sao có thể từ chối đâu ?"


Lam Nguyệt đưa rượu lên môi, nhẹ ngửi một chút.


Ừm, còn thêm chút gia vị à.


Không tệ, loại này rất mạnh nha ! Rất phù hợp !


Lam Nguyệt không chút do dự uống vào.


Chóc lát đã uống xong ba ly.


"Công chúa điện hạ, ta đã uống xong rồi ? Ngài hài lòng ?"


Lam Nguyệt mỉm cười nói, gương mặt trắng noãn có chút đỏ ửng.


Phỉ Nhạc công chúa nhìn nàng uống hết, đắc ý cười một tiếng:


"Rất tốt !"


Nàng cùng Phế vật này cũng không thù oán gì, có trách thì trách nàng chọc vào người không nên chọc !


Hừ, chỉ là một kẻ ti tiện nhỏ bé, lại dám tơ tưởng làm phượng hoàng ? Không biết sống chết !


Mục đích đạt được, Phỉ Nhạc công chúa liền rời đi.


Nàng cũng không nhìn đến Lam Nguyệt ánh mắt nhìn theo, khoé môi khẽ nhếch.


_______

Bình luận

Truyện đang đọc