PHƯỢNG TÔN CỬU THIÊN: KHUYNH THÀNH TUYỆT SẮC LINH TRẬN SƯ

Đế Đô.


Phượng gia tướng quân phủ.


'Chát, chát'


Tiếng roi vang lên liên tục, kèm theo đó là thanh âm chửi mắng liên tục của nữ tử:


"Tiện tì ! Nói, phế vật kia đâu rồi ! Còn không nói, cẩn thận mạng chó của ngươi !"


Phượng Lam Thanh không ngừng vung lên trường tiên, mỗi một roi đều mang theo linh lực cuồn cuộn.


Nàng vốn là Hoả hệ linh giả, mỗi một roi đều chứa hoả thuộc tính cực mạnh, mỗi đòn đánh lên người Lạc Y đều để lại vết bỏng, mỗi một roi đều có thanh âm xèo xèo cháy của thịt cùng vải.


Lạc Y đau đến chết đi sống lại, mỗi lần ngất đi đều bị dội nước lạnh đến run rẩy mà tỉnh lại, tỉnh lại sau lại tiếp tục bị hành hạ. Nhưng nàng kiên quyết cắn răng, không rên một tiếng.


Nàng bàn tay nắm chặt, là một cái chủy thủ hết sức bình thường, bàn tay nhỏ nhắn đã huyết nhục mơ hồ, nhưng Lạc Y không có ý định buông ra.


Phượng Lam Thanh tức giận đến không được, hôm qua nàng vừa được thả ra, mặc dù mẫu thân dặn dò không được gây phiền toái, nhưng nàng không cam tâm, tìm đến chỗ Phượng Lam Nguyệt.


Đáng chết tiện tì dám cản nàng, tì nữ của nàng xông lên còn bị nó làm trọng thương.


Phượng Lam Thanh tức giận đem Lạc Y bắt lại . Lạc Y được Lam Nguyệt huấn luyện võ đạo, thể chất cải thiện không tồi, xong Phượng Lam Thanh vẫn là linh giả, nàng tất nhiên không phải đối thủ, cuối cùng vẫn là bị bắt.


Phượng Lam Thanh muốn giật đi vũ khí của nàng, nhưng Lạc Y thề chết không buông cuối cùng có một màn này xảy ra.


Phượng Lam Thanh đem trường tiên thu lại, dùng chân đạp lên mặt Lạc Y, ánh mắt tràn ngập điên cuồng đố kỵ.


Một tiện tì mà thôi, gương mặt tốt như vậy làm gì !


Lạc Y mặc dù mới hơn mười tuổi, nhưng mặt mày tú lệ, thanh nhã vô cùng, mắt to tròn, mi thanh mục tú, lớn lên tuyệt đối là mỹ nhân !


Phượng Lam Thanh ánh mắt xẹt qua một tia ngoan độc, từ trong túi lấy ra một phen chủy thủ, tàn nhẫn hạ xuống Lạc Y mặt.


"A..."


Lần này Lạc Y không nhịn nổi hét lên, trên mặt máu chảy ròng ròng. Nàng đau đớn ôm mặt, không khỏi trên đất lăn lộn.


Phượng Lam Thanh cười dữ tợn, đối trong phòng rống to:


"Phượng Lam Nguyệt ! Để bổn tiểu thư dạy dỗ ngươi !"


Dứt lời, nàng nhấc chân đạp bay cánh cửa vốn đã nát, đi vào phòng.


Căn phòng cũ nát sập xệ, xong vẫn được thu dọn hết sức gọn gàng, chăn giường bị chắp vá vô số cũng được sắp xếp ngăn nắp.


Phượng Lam Thanh đảo mắt nhìn qua, không thấy ! Phượng Lam Nguyệt vậy mà không tại trong phòng !


Tiện nhân đó đi đâu ! Chẳng lẽ nó không ở Phượng phủ !?


Phượng Lam Thanh đi ra ngoài, trường tiên vung lên, quấn lấy cổ Lạc Y kéo lại.


Lạc Y bị trường tiên quấn đến ngạt thở, bất chấp hỏa linh lực trên đó khiến nàng bị thương, nắm lấy trường tiên kéo ra, hy vọng làm nó nớ lỏng.


Phượng Lam Thanh hừ lạnh một tiếng, vung roi kéo Lạc Y bay lên, đánh vào bàn đá trên sân.


Một tiếng đỗ vỡ lớn vang lên, bàn đá hoàn toàn đổ nát.


"Nói ! Tiện nhân Phượng Lam Nguyệt ở đâu ! Nếu không bổn tiểu thư chặt tay ngươi !"


Lạc Y đau đớn run lên, nàng cảm giác được, xương sườn gãy đoạn, toàn thân gần như tê liệt mất cảm giác.


Đôi mắt Lạc Y đã mơ hồ không rõ, khoé môi nàng khẽ mở, trong lòng lại vô cùng hối tiếc.


Tiểu thư, Lạc Y không thể lại bên cạnh chăm sóc người, tiểu thư, người nhất định phải bảo trọng a...


"Tiện tì, còn cứng miệng ! Ngươi đi chết đi !"


Phượng Lam Thanh thấy Lạc Y không nói, tức giận rút ra một thanh kiếm, hung hăng tiến đến chỗ Lạc Y. Nàng kiếm giơ lên, Lạc Y tuyệt vọng nhắm lại mắt, Phượng Lam Thanh như phát điên một kiếm chém xuống.


"aaaaa..."


Thanh âm đau đớn tuyệt vọng vang lên, cánh tay rơi xuống, máu tươi đỏ như máu tuông ra, Lạc Y ôm lấy một bên vai, kêu lên trong tuyệt vọng.


"Để xem ngươi cứng miệng đến bao giờ ! Phượng Lam Nguyệt có phải trốn theo dã nam nhân nào ra ngoài hay không ! Tiện nhân kia, bản chất cùng mẫu thân đê tiện kia chính là giống nhau !"


Phượng Lam Thanh đạp lấy cánh tay chặt đứt của Lạc Y trên đất, cười mỉa mai nói.


Lạc Y đau đến mất cảm giác, nàng không còn nghe thấy Phượng Lam Thanh nói gì nữa. Tay nàng, tay của nàng đứt rồi...


Nàng trở thành phế nhân sao ? Nàng đã trở thành phế nhân ....


"Aaaaa..."


Lạc Y la lớn, nước mắt chảy ngược trong tuyệt vọng, nàng hận ! Hận bản thân yếu đuối ! Hận bản thân nhỏ bé, hận mình không thể phản kháng !


Phượng Lam Thanh nhìn Lạc Y tuyệt vọng, gương mặt xinh đẹp hiện hiện một tia chế giễu, ả cúi người xuống, thanh âm cợt nhã khinh thường.


"Tuyệt vọng sao ? Hận ta sao ? Hận ta sao ? Hận ta thì ngươi cũng chỉ là một tiện tì mà thôi ! Ngươi có tư cách phản kháng sao ?"


Lạc Y nghe lời này, hết thải tuyệt vọng lại chuyển sang thù hận, nàng nhìn chằm chằm Phượng Lam Thanh, đôi mắt đỏ ngầu.


"Phượng Lam Thanh, sẽ có một ngày, ta khiến ngươi nếm trải cảm giác giống như vậy !!!"


"hahaha..."


Phượng Lam Thanh nghe lời này, ngửa đầu cười lớn:


"Đúng là buồn cười, ngươi có tư cơ hội đó sao ? Giờ thì đi chết đi !"


Phượng Lam Thanh tàn nhẫn nói, sau đó hướng tới cổ Lạc Y chém xuống.


Lạc Y nhắm mắt lại, gương mặt nghiêm túc căn dặn nàng của Lam Nguyệt lại hiện lên. Xin lỗi, tiểu thư, ta nên nghe theo người, xin lỗi, không thể tiếp tục đi theo người, bảo vệ người...


Choang !


"aaaa"


Một thanh âm vang lên, cảm giác đau đớn khi bị chém trúng không thấy, Lạc Y chỉ nghe tiếng Phượng Lam Thanh hét lên, 'phịch' một tiếng dường như đã ngã xuống đất.


Nàng kinh ngạc mở ra mắt, liền nhìn thấy Phượng Lam Thanh ngã xuống cũng một mặt kinh ngạc nhìn về phía cửa, nàng lúc này cuối cùng biết chuyện gì xảy ra.


Lạc Y dõi mắt, nàng nhìn đến bóng dáng quen thuộc kia khi, hốc mắt không nhịn được đỏ lên, nước mắt chực trào ra.


Tiểu thư trở lại ! Nàng cuối cùng quay về ! Có trời mới biết một tháng nay nàng lo lắng như thế nào ! May mắn tiểu thư bình an trở về a ! Tốt quá rồi !


Thiếu nữ từ cửa bước vào, ba ngàn tóc đen trong gió vũ động, màu xanh nhạt phục y tán lạc bay, tuyệt mỹ dung nhan một mảnh băng sương, đôi mắt một mảnh đen tối, âm u khiến người khác run sợ.


Nàng vừa bước vào cửa liền nhìn đến một màn như vậy, nếu trễ một chút, kiếm kia chém xuống, Lạc Y e là....


Đáng chết, nàng không nghĩ tới người Phượng phủ lại trắng trợn như vậy, Phượng Lam Thanh này hai lần ăn khổ vẫn không biết hối cải !


"Tiểu thư, người.... đã trở lại, tốt...tốt quá ..."


Lạc Y yếu ớt nói, thanh âm tràn ngập vui vẻ chi ý.


Lam Nguyệt đảo mắt nhìn nàng, lạnh lẽo băng sương nháy mắt chuyển sang phẫn nộ. Phượng Lam Thanh không làm tổn thương Lạc Y, còn chặt tay nàng !!!


Lam Nguyệt thoát một cái liền xuất hiện trước mặt Lạc Y. Lạc Y còn chưa kịp nói gì, nàng liền điểm huyệt cầm máu trên cánh tay Lạc Y, từ không gian lấy ra một viên đan dược, để vào miệng Lạc Y.


Lam Nguyệt đỡ lấy nàng, mong rằng đan dược của Nhạc Vu không quá kém, có thể trị cho Lạc Y.


"Quân Vô Nhai, ngươi biết nối tay không ?"


Lam Nguyệt bình tĩnh liên hệ Phượng linh giới hỏi Quân Vô Nhai, nàng lúc này cũng không thể mất bình tĩnh.


Trả lời nàng chỉ là một mảnh im lặng, Phượng Lam Nguyệt tiếp tục:


"Quân Vô Nhai, ta mặc kệ cái giá là gì, nếu ngươi không nói, đời này cũng đừng mong Dục hỏa trùng sinh ! Thoát khỏi Phượng linh giới."


Im lặng một lát, Quân Vô Nhai mới trả lời nàng:


"Cách không phải không có, chẳng qua cần có tâm đầu huyết của ngươi làm dẫn, chuyện này ảnh hưởng cực lớn đến tu vi, ngươi vẫn là ..."


"Nói cách làm cho ta !"


Quân Vô Nhai biết không khuyên được nàng, chỉ có thể làm theo. Hắn rõ ràng, Lam Nguyệt bình thường mặc dù đối xử người ngoài lạnh nhạt xa cách, nhưng thực chất nàng rất trọng tình nghĩa, cũng rất yêu quý người bên cạnh mình, dù để bản thân bị thương, nàng cũng không muốn người bên cạnh mình tổn thương. Rõ ràng tâm là ấm áp, lại thích bao bọc bởi băng giá.


Hắn theo Lam Nguyệt chưa lâu, nhưng cách nàng đối xử người khác hắn đại khái có thể hiểu được.


Chỉ là hắn không hiểu, tại sao nàng cứ tỏ ra bản thân thật lạnh lùng, khó gần, nhưng thực chất lại âm thầm quan tâm người khác. Như vậy không mệt sao ?


Lam Nguyệt biết suy nghĩ của Quân Vô Nhai, e là cũng không nói gì. Tính cách nàng như thế nào, đại khái cũng chỉ có người nàng thực sự tín nhiệm mới rõ ràng. Vì sao nàng phải như vậy ư ? Không phải nàng trong ngoài bất đồng, chẳng qua nàng quen với việc che giấu cảm xúc của bản thân mà thôi, thế giới tàn khốc khiến nàng sợ phải mở lòng với người khác, nhưng cũng có ngoại lệ của nó.


Lam Nguyệt không lại nhiều lời, ôm Lạc Y cùng cánh tay bị chặt đứt bước vào phòng.


Lúc này, Phượng Lam Thanh mới khôi phục lại tinh thần. Ả nhìn Lam Nguyệt mà cả kinh, đây là phế vật xú nữ Phượng Lam Nguyệt ? Không thể nào ! Nàng từ khi nào xinh đẹp như vậy !!!


Đôi mắt Phượng Lam Thanh từ sợ hãi thay bằng đố kỵ cùng chán ghét.


Một đám tiện nhân ! Lớn lên đều giống mị hồ tử ! Đã là phế vật còn muốn vọng tưởng mê đi hoặc nam nhân !?


Lạc Y được Lam Nguyệt cấp đan dược lập tức phát huy tác dụng, vết thương trên người nàng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy lành lại. Vết thương trên mặt cũng hoàn hảo, thậm chí đều so ban đầu càng trơn mịn.


Phượng Lam Thanh ở một bên run sợ nhìn một màn này.


Nàng bị thương từng ăn qua đan dược, nhưng dù là thượng phẩm đan dược cũng cần một canh giờ mới có thể khôi phục, Phượng Lam Nguyệt rốt cuộc làm thế nào mà thương thế của tiện tỳ kia nhanh như vậy đã lành !?


Nàng trên người chẳng lẽ có thứ tốt ?


Phượng Lam Thanh từ dưới đất đứng lên, lòng tham nháy mắt nổi lên.


Đan dược tốt như vậy, sau có thể ở trong tay một phế vật được !


"Phế vật, cuối cùng cũng bò ra ha ! Cấp bổn tiểu thư quỳ xuống, đem đan dược kia lấy ra, bổn tiểu thư vui vẻ liền tha mạng chó của ngươi !"


Lam Nguyệt không để ý nàng đem Lạc Y đặt xuống giường.


Chuyện quan trọng bây giờ là giúp Lạc Y nối tay, Quân Vô Nhai nói, nếu quá một canh giờ liền không thể nối lại nữa.


Phượng Lam Thanh bị nàng lơ, tức giận đến không nhẹ, trên tay trường tiên lại vun lên, hoả linh lực hừng hực tấn công Lam Nguyệt.


Lam Nguyệt ánh mắt lạnh xuống, nàng trên tay cũng nhiều hơn một cây trường tiên, này đúng là của Phượng Lam Thanh hôm đó bị nàng tước đoạt trường tiên.


Đẳng cấp khác biệt, Lam Nguyệt cũng không vận linh khí, trường tiên của Phượng Lam Thanh bị đánh bay.


Phượng Lam Thanh nhìn trường tiên trên tay Lam Nguyệt, mặt đẹp đỏ lên vì giận, chỉ tay vào Lam Nguyệt rống lên:


"Tiện nhân, trả trường tiên cho ta !"


Lam Nguyệt khoé môi cong cong, tươi cười nhìn nàng, nàng dung nhan vốn xuất chúng, này tươi cười tựa như mẫu đơn nở rộ, xinh đẹp như dương quang, nhưng nụ cười này thủy chung không đạt đáy mắt. Phượng Lam Thanh đột nhiên cảm thấy thật lạnh lẽo, nàng hơi rùng mình, trời vẫn nắng a ? Chẳng lẽ nàng bị say nắng rồi ? Không thể ! Nàng là linh lực giả, như thế nào mới đứng dưới nắng một chút đã dễ dàng đỗ bệnh đâu.


Phượng Lam Thanh nhìn Lam Nguyệt, chợt giật mình, lúc này nàng mới phát hiện, tiện nhân Phượng Lam Nguyệt tính cách hôm nay dường như khác biệt, rõ ràng là nhát gan yếu đuối, như thế nào hôm nay khí thế______


Kinh người như vậy !?


Nháy mắt trong lòng tức giận nổi lên, Phượng Lam Thanh xem nhẹ cảm giác vừa rồi, đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn Lam Nguyệt.


Một phế vật mà thôi, chắc chắn là nàng hoa mắt ! Còn dám xinh đẹp như vậy ! Nàng có tư cách gì !?


Thấy Lam Nguyệt không trả lời, Phượng Lam Thanh oán độc nhìn, mở miệng châm chọc:


"Ngươi ra ngoài là đi tìm nam nhân đi ? Đúng là mẫu tử giống nhau, mẫu thân là tiện nhân, nữ nhi cũng là..... Á !!!"


Phượng Lam Thanh còn chưa mắng xong, hét thảm một tiếng, quỳ rạp trên đất.


Hai nha hoàn thấy chủ tử bị thương, cũng nhanh chóng cầm kiếm tấn công Lam Nguyệt.


Nàng đến nhìn cũng không liếc mắt một cái, trường tiên vung lên, đem hai người đánh bay, song song ngất xỉu.


Lạc Y nghe thanh âm hét thảm, yếu ớt mở miệng:


"Tiểu thư, Lạc Y muốn...muốn tự mình báo...báo thù..."


Thanh âm Lam Nguyệt vẫn như vậy, nhàn nhạt không lộ ra cảm xúc gì.


"Yên tâm, ta sẽ giữ lại mạng của nàng."


Lạc Y nghe xong lời này, cuối cùng vẫn là không chịu nổi đau đớn ngất đi. Mặc dù đan dược Lam Nguyệt cấp có thể giúp nàng trị thương, nhưng nỗi đau đứt tay không phải nhỏ, nàng chịu đựng được đến hiện tại đã là tài tình.


Phượng Lam Thanh hai chân run run lợi hại, trên màu thạch lựu váy dài vẫn còn lưu lại vết rách do roi phá nát.


Phượng Lam Thanh hét lên:


"Tiện nhân ! Ngươi dám đánh ta ! Á aaa .. !"


Trường tiên trên tay Lam Nguyệt như xà, liên tục vung đòn đánh lên người Phượng Lam Thanh. Phượng Lam Thanh hét vô cùng thảm thiết, nàng co rút nằm trên đất, nàng lần này là lén lút đến, cũng không ai biết, lại chỉ mang theo thiếp thân nha hoàn võ lực không cao, không ai giúp đỡ, Phượng Lam Thanh rốt cuộc hoảng sợ, nhưng ngoài miệng vẫn cứng:


"Tiện nhân ! Ngươi đánh ta, mẫu thân không tha ngươi, phụ thân cũng không tha ngươi !!"


Lam Nguyệt lạnh lùng cười nhạo, trên tay động tác đình chỉ, nàng bước đến chỗ Phượng Lam Thanh, một chân đạp lên Phượng Lam Thanh ngực, Phượng Lam Thanh đau đến rên hừ hừ vài tiếng, Lam Nguyệt người hơi cúi, tóc đen theo nàng động tác tản lạc rơi xuống. Dung nhan chìm trong bóng ma, âm trầm đến cực điểm, Phượng Lam Thanh còn muốn nói chuyện nháy mắt im lặng, tựa như bị cấm ngôn.


Lam Nguyệt thanh âm lành lạnh vang lên, không rõ hỷ nộ:


"Phượng Lam Thanh, ngươi năm lần bảy lượt tìm ta gây sự, lần đầu có thể bỏ qua, lần thứ hai có thể giáo huấn một chút, nhưng lần này ngươi chẳng những tổn thương Lạc Y, lại mắng mẫu thân ta, ta không phản kích, ngươi xem ta là quả hồng mềm tùy tiện bóp sao ? Hả ?"


Lam Nguyệt hơi nâng lên âm cuối, từ trên nhìn xuống Phượng Lam Thanh, Phượng Lam Thanh run rẩy, một lời cũng không dám nói, Lam Nguyệt lần nữa mở miệng:


"Phượng Lam Thanh, nói ngươi ngốc ngươi không tin, một phế vật như ta, nói ta đánh ngươi, ai tin ?"


Lam Nguyệt trên tay không biết lúc nào nhiều hơn một thanh chủy thủ, đặt lên mặt nàng:


"Ngươi không phải mắng ta phế vật sao ?"


Phượng Lam Thanh lúc này tuyệt vọng, cả người run được lợi hại, thanh âm nức nở

Bình luận

Truyện đang đọc