PHƯỢNG TÔN CỬU THIÊN: KHUYNH THÀNH TUYỆT SẮC LINH TRẬN SƯ


"Trời không công bằng với ta, vì sao ta phải thuận theo trời !? Phượng Lam Nguyệt hay ngươi, hôm nay phải chết tại đây ! Đủ rồi, đừng đùa giỡn nữa ! Giết nó đi !"
Phong Mị Nhi lớn tiếng nói, Phượng Lâm Thiên giả nhanh chóng dùng ý niệm điều khiển Lam Nguyệt.

Chỉ là nháy mắt đó, hắn đột nhiên đứng đơ người, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lam Nguyệt vẫn đứng yên bất động.
Phong Mị Nhi hửm một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn qua hắn ta, thanh âm lạnh lẽo.
"Sao còn đứng đó ?"
"Không...không thể nào..."
"Ngươi đang lẩm bẩm cái gì !"
Phong Mị Nhi bị ma khí xâm chiếm lí trí, cũng trở nên nóng nảy dị thường, thanh âm vang lên đã có chút mất kiên nhẫn.
"Đương nhiên là hắn đang kinh ngạc, tại sao con rối tơ lại bị đứt đó."
Lúc này, một thanh âm vang lên, thay Phượng Lâm Thiên giả đáp lại Phong Mị Nhi.
Phong Mị Nhi nghe giọng nói này, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, lúc này Lam Nguyệt đang gục đầu đưa lưng về phía bà ta đã ngẩng đầu lên, nàng nhẹ nhàng xoa cổ tay, phủi nhẹ vạt áo, rồi quay đầu lại.

"Không, sao có thể !!? Ngươi không phải bị điều khiển rồi sao !"
Phong Mị Nhi quay sang Phượng Lâm Thiên giả, thấy hắn vẫn còn kinh ngạc ngơ ngác.

Rõ ràng, vừa rồi hắn vẫn còn điều khiển được, nhưng chỉ chớp mắt vừa rồi, hắn đã nhận ra con rối tơ của hắn đột nhiên bị đứt mất.

Chẳng lẽ thần hồn của nữ tử này thậm chí còn vượt qua hắn !? Nàng ngay từ đầu đã không hề bị điều khiển !!?
Đúng vậy, ngay từ đầu Lam Nguyệt đã giả vờ, điều này thật ra nàng cũng không ngờ đến, tất cả đều nhờ Tịnh Hồn liên trong thức hải ra tay bảo vệ, Lam Nguyệt mới có thể tránh khỏi sự điều khiển của con rối tơ.

Công kích của Phong Mị Nhi cũng là do nàng dùng Nghịch Hành Phá Linh hóa giải một phần, nên mới không làm Lạc Y bị thương.
"Phế vật !"
Phong Mị Nhi nhìn hắn vẫn cứ đứng đờ ra, mắng một tiếng.

Dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch ban đầu, chẳng qua vốn là muốn dùng nữ nhi của Dung Tuyết làm vật tiêu khiển, hiện tại xem ra chỉ có thể gi3t chết rồi.

Đúng là có chút đáng tiếc a...
Lạc Y kinh ngạc, hóa ra tiểu thư không bị điều khiển, nhưng mà ...
Tại sao đòn tấn công nào cũng hiểm như vậy a ! Thật sự là muốn giết nàng đó !

"Tiểu thư !"
Lam Nguyệt đưa mắt nhìn qua Lạc Y, nhịn không được khen.
"Tiểu nha đầu, một năm không gặp, tiến bộ không ít."
Lạc Y sửng sốt một chút, mặt có chút đen.

Hóa ra là kiểm tra nàng sao ? Hóa ra từ đầu là nàng lo lắng thừa thải à ?
Còn nữa, tiểu thư, ta lớn hơi người một tuổi đó, tiểu nha đầu kêu thuận miệng sao ?
Lạc Y phồng má, có chút dỗi, nhưng trong lòng lại yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu tiện nhân, ngươi nên cảm thấy xui xẻo vì bản thân không bị khống chế đó.

Ngươi sẽ giống ả, chết trong thống khổ."
Phong Mị Nhi yêu mị mà cười, ánh mắt lạnh lùng liếc qua hai người.

Vốn dĩ muốn lợi dụng con rối thuật điều khiển Lam Nguyệt, sao đó khiến nó làm vài chuyện hủy hoại thanh danh, để tất cả người yêu quý nó đều chán ghét nó, sau đó lại hành hạ nó cho đến chết ! Đáng tiếc đáng tiếc, hiện tại chỉ có thể hành hạ đến chết thôi !
A, hay là hủy tu vi trước, sau đó lại dùng con rối thuật lần nữa đây ?
"Ồ ?"
Lam Nguyệt nghe lời này, ý vị không rõ đáp một chữ.
Phượng Lâm Thiên giả lúc này đã lấy lại tinh thần, hắn hừ lạnh một tiếng, trên tay thao tác khống chế.

Lập tức, tất cả quan khách hôm nay đến dự lễ cập kê đồng loạt đứng lên.

Bọn họ đều giống như những con rối, không có ý thức.

Lạc Y vội vàng về tư thế sẵn sàng chiến đấu, lưng đối lưng với Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt nhìn hành động của tiểu cô nương này, không khỏi cười khẽ, gõ nhẹ lên trán nàng, trấn an.
"Không cần căng thẳng."
"Tiểu thư ?"
Lạc Y nhìn Lam Nguyệt không chút lo lắng như vậy, bất an trong lòng cũng chậm rãi tiêu biến.


Không hiểu sau, nhưng ở bên cạnh tiểu thư, luôn khiến nàng có cảm giác an toàn.

Giống như chỉ cần tiểu thư ở đó, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Lam Nguyệt đưa tay ra, bàn tay làm tư thế rút kiếm.
"Từ lúc sở hữu nó, hình như đây là lần đầu ta sử dụng nó để chiến đấu nhỉ ? A, có chút chờ mong."
Lam Nguyệt nở nụ cười nhẹ, nàng nắm tay lại, một luồng ánh sáng xanh xinh đẹp lóe qua, tụ lại trên bàn tay Lam Nguyệt.

Ánh sáng biến mất, cũng là lúc trên tay nàng xuống hiện một thanh kiếm.
Lưỡi kiếm màu trắng, chuôi kiếm màu xanh lam, hàn khí bức người từ nó tỏa ra, gần như đem không khí ngưng kết thành băng.
"Ta vừa học được một kiếm quyết khá thú vị đó.

Cho các ngươi xem thử."
Lam Nguyệt đưa tay miết nhẹ thân kiếm, chậm rãi đặt lưỡi kiếm trước mặt, nhắm lại.

Ngay sau khi mở mắt, hai tay Lam Nguyệt cũng động.

Nàng xoay người một vòng, lưỡi kiếm cũng vẽ một vòng trên không, tốc độ cực kỳ nhanh, nhanh đến mức Phượng Lâm Thiên và Phong Mị Nhi còn chưa hồi thần, Lam Nguyệt đã thu kiếm.
"Vạn Kiếm Quyết thức thứ nhất, Vân Phi Loạn Vũ."
Lam Nguyệt vừa dứt lời, tất cả những người bị điều khiển đều đồng loạt ngã xuống.

Mà trong không khí có thể nhìn thấy một vài sợ tơ cực mỏng cực nhỏ đã bị chém đứt đang rơi xuống.
"Cái gì !!"
Phượng Lâm Thiên giả trừng mắt, kinh ngạc đến cực điểm, nháy mắt đó, toàn bộ con rối tơ của hắn đều bị cắt đứt ! Một chiêu cắt toàn bộ ! Đây rốt cuộc là chiêu thức gì ! Không đúng, là thứ vũ khí gì !
"Ngươi đã làm gì !"
Phong Mị Nhi lên tiếng, sắc mặt bà ta đã có chút khó coi.
Lam Nguyệt thu hồi Băng Tuyệt kiếm, nàng nhìn hai người bọn họ, khẽ nhúng vai:
"Không có gì, thử kiếm một chút."
Huyền Tịch nói, Băng Tuyệt là thần khí thượng cổ cực kỳ mạnh mẽ.

Hiện tại kiếm linh của Băng Tuyệt đã bị phong ấn mà ngủ say, đã không còn ở thời kỳ đỉnh phong.


Tuy nhiên, Thần khí vẫn là thần khí, việc sử dụng một thần khí siêu cấp như vậy ở Hạ giới sợ là sẽ đưa đến nhiều nguy cơ không đáng, đe dọa tính mạng.

Lần này Lam Nguyệt sử dụng, vì con rối tơ không thể cắt đứt bởi một vũ khí thông thường được.

Mà nàng cũng chỉ có Băng Tuyệt là vũ khí cao cấp, cũng chỉ có nó mới đủ điều kiện chém đứt con rối tơ.
"Hừ, ngươi nghĩ không có con rối thuật, hắn sẽ vô dụng sau ?"
Phong Mị Nhi rất nhanh đã bình ổn lại tâm tình, lạnh lùng nở nụ cười.
Hai mắt Phượng Lâm Thiên giả đỏ ngầu, hắn oán hận nhìn Lam Nguyệt.

Nhiều lần thất thủ trên tay cùng một người, chuyện này khiến hắn khó mà chấp nhận được ! Hắn nhất định phải tự tay kết liễu kẻ này !
Phượng Lâm Thiên giả thủ tay thành trảo, móng tay chuyển thành màu đen nhánh, hắn nhảy lên, một trảo thẳng đến trước mặt Lam Nguyệt công kích.
Ầm ầm !!
Lam Nguyệt tung người nhảy lên tránh khỏi, vách cửa sau lưng nàng bị trúng chiêu, nổ tan thành mảnh nhỏ.
Lam Nguyệt kinh ngạc, móng tay của hắn màu đen, sợ là chứa kịch độc.

Nếu nàng trúng đòn, e là sẽ trúng độc mà chết.

Tên này rắc rối thật, thực sự ghét nhất đấu với kẻ dùng độc ! Quá phiền phức !
"Lạc Y, mau rời đi, ngươi ở đây ta sẽ phân tâm."
"Vâng, tiểu thư !"
Lạc Y biết trình độ bản thân đến đâu, nàng không phải kẻ ngu, sẽ không nghĩ bản thân có thể chống lại một trong hai người kia.

Hai cường giả Thiên Dương cảnh, nàng trước mặt bọn họ cũng chỉ là con kiến.

Chuyện nàng cần làm là tìm người hỗ trợ.

Đúng rồi, cô gia ! Ngài ấy hẳn vẫn chưa đi xa, nàng phải đi tìm ngài ấy ! Tìm cô gia đến giúp tiểu thư !
Lạc Y nhanh chóng xoay người rời đi, chỉ là Phong Mị Nhi sao có thể đứng yên nhìn ?
Bà ta thoắt một cái biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã chắn trước cửa, một chưởng vươn ra, đánh thẳng lồ ng ngực Lạc Y.

Lạc Y bị Phong Mị Nhi đánh bất ngờ, không kịp làm phòng bị, nàng bị đánh bay trở vào, đánh nát một cái bàn, phun ra một ngụm máu tươi.

"Khụ, khụ..."
"Lạc Y !"
Lam Nguyệt đỏ mắt, lại phân tâm, thiếu chút đã trúng độc trảo của Phượng Lâm Thiên giả.


"Hừ, đánh với ta còn không chú tâm, vậy thì chịu chết đi cho rồi !"
Lam Nguyệt lạnh lẽo đảo mắt qua hắn, lạnh lùng mở miệng.
"Hóa Băng Thuật ! Vạn Dặm Băng Phong !"
Tầng cao nhất của Hóa Băng thuật, cũng là Hóa Băng Thuật viên mãn, Vạn Dặm Băng Phong.

Có thể lập tức đem vạn dặm quanh người thi triển đóng băng toàn bộ.

Gần giống với Lĩnh vực của Đế Phân Cảnh cường giả.
Đáng tiếc với tu vi của Lam Nguyệt hiện tại, còn chưa làm được đến trình độ đó.

Nhưng đóng băng Phượng Thương vương phủ, hoàn toàn có thể !
Chỉ thấy Băng linh khí lạnh thấu xương ngày càng dày đặc, toàn bộ người lẫn vật trong phủ đều không hề hay biết mà nháy mắt bị đóng băng.
Đến Phong Mị Nhi và Phượng Lâm Thiên giả cũng kém chút bị đóng băng.

Bởi vì bọn họ tu vi cao, nên vẫn có thể thoát ly phạm vi băng phong của Lam Nguyệt.
Vạn Dặm Băng Phong không chỉ để công kích, mà cũng có thể để bảo vệ.

Trừ khi nàng thu hồi, hoặc là nàng chết, nếu không bọn họ sẽ vĩnh viễn được bảo vệ trong lớp băng phong.
Lúc này, đôi mắt Lam Nguyệt là một màu xanh lam biếc, ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt đó càng khiến khí chất Lam Nguyệt thay đổi chóng mặt.

Là khí thế của kẻ mạnh, của thượng vị giả !
Lam Nguyệt đưa tay lên trước mặt, sau đó từ từ siết chặt.

Ánh mắt sắc lạnh đảo qua hai người, thanh âm lạnh lẽo tựa địa ngục tu la vang lên.
"Động vào người của ta, chỉ một chữ, chết !"
Tu vi của Lam Nguyệt rốt cuộc toàn bộ phóng thích, nhường Phong Mị Nhi lẫn Phượng Lâm Thiên giả không giấu nổi kinh ngạc bất ngờ.
Thiên Dương Cảnh !
Phượng Lam Nguyệt chỉ mới có mười lăm tuổi ! Đã có được tu vi mà đa số người mưu cầu cả đời cũng không được !
Hơn nữa, rõ ràng trước đây nàng không hề có tu vi ! Hơn một năm tu luyện thành Thiên Dương Cảnh ? Có đánh chết bọn họ cũng không tin !
Chắc chắn những năm qua Phượng Lam Nguyệt đã dùng cách gì đó để che giấu chuyện mình tu luyện !
"Tiện nhân, dù ngươi có là Thiên Dương cảnh, thì cũng chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch mà thôi !"
Thiên Dương cảnh thì sao ? Phượng Lam Nguyệt xưa nay nhốt mình trong phủ, chưa từng chém giết, một chút kinh nghiệm thưc chiến cũng không có !
Nó lấy gì thắng được bà ? Hừ ! Vẫn chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc