PHƯỢNG TÔN CỬU THIÊN: KHUYNH THÀNH TUYỆT SẮC LINH TRẬN SƯ


Tên này !!! Ông ta coi nghiệm huyết là cái gì chứ ? Muốn nghiệm liền nghiệm được sao !
Bắc Ly Danh có chút tức giận.

Nghiệm huyết là một phương thức kiểm nghiệm Huyết mạch của Bắc Ly thị.

Nhưng muốn thực hiện nghiệm huyết, cần rất nhiều vật dẫn.

Hơn nữa đống vật dẫn kia không phải ngày một ngày hai là có thể tìm được.

Như vậy thì hắn phải chờ bao lâu mới có thể ngồi lên ngai vàng đây.
“Ta phản đối ! Quốc sư đại nhân, Nghiệm Huyết phải tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa vật dẫn cần để nghiệm huyết cực kì khó tìm, lỡ như cả đời cũng không tìm được thì ta vĩnh viễn không được kế thừa ngôi vị sao !”
Đông Phương Thái hậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu là Nghiệm Huyết thì không phải lo, thời gian chuẩn bị rất lâu, hơn nữa còn chưa chắc sẽ tìm được.

Hơn nữa thời gian càng dài, nguy cơ càng cao, không có gì là chắc chắn cả.

Huyết mạch, cũng có thể đổi mà.
“Danh Nhi, không cần lo, nếu lão quốc sư muốn tiến hành, chúng ta cứ theo ngài là được.

Nhưng đất nước quả thật không thể một ngày không vua, Quốc sư ngài xem, nghi thức hôm nay vẫn phải tiếp tục có phải không ?”
Lão quốc sư nhàn nhạt liếc hắn một cái, Bắc Ly Danh bất giác cảm thấy lạnh cả người, cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, hắn bất giác muốn lùi bước, nhưng lý trí lại mách bảo hắn không được làm vậy, hắn là người kế thừa hoàng vị, không thể để kẻ khác xem thường được.
Lão quốc sư nhìn hắn một lúc, mới chuyển sang nhìn Đông Phương Thái hậu, chậm rãi mở miệng:
“Không cần chờ, hiện tại liền có thể Tiến hành.

Lão phu đã đưa ra phương pháp này, đương nhiên chắc chắn có thể lập tức tiến hành.


Điện hạ ngài chỉ cần sẵn sàng là được.”
“Vậy, vậy sao.”
Sắc mặt Đông Phương Thái Hậu có chút thay đổi, chuyện này bà ta hoàn toàn không lường trước được.

Hiện tại có Lão quốc sư đích thân trấn giữ, bà ta làm sao giở trò đây !
Bắc Ly Danh cũng hài lòng gật đầu, không phản đối gì thêm.
Lam Nguyệt hứng thú bừng bừng nhìn đại điện lúc này, cảm khái:
“Thật không ngờ đột nhiên nhảy ra một Lão quốc sư, bất quá cũng không quá ảnh hưởng tiến độ, còn đẩy nhanh tiến độ nữa nha.

Chỉ là phòng ngừa vạn nhất, vẫn phải chú ý lão quốc sư này một chút, nếu lão phản bội Bắc Ly thị mà chúng ta lại lơ là, vậy thì lật thuyền trong mương rồi.”
Lam Nguyệt mỉm cười, Huyền Tịch cũng có chút bất đắc dĩ.

Nhìn nàng lúc này giống như một con hồ ly vừa giảo hoạt lại đáng yêu.

Trước giờ, hắn chưa từng có suy nghĩ này trong đầu, có lẽ là do thích đi, nên mọi biểu cảm của nàng, mọi chuyện nàng làm hắn cũng cảm thấy yêu thích.
Nói đi nói lại, cục diện của Nam Huyền quốc hôm nay, giống như một ván cờ mà nàng là người đứng sau, khả năng khống chế cục diện này, quả nhiên là người hắn nhìn trúng.
“Hửm ? Đại Thần, chàng sao vậy ? Có chuyện gì sao ?”
Huyền Tịch khẽ lắc đầu, bàn tay đang nắm lấy tay nàng khẽ nắm chặt.
“Xem tiếp hắn định làm gì đã.”
Lão quốc sư ra hiệu, hai vị thư đồng trẻ tuổi xuất hiện, mang theo một lò luyện đan cực kỳ lớn.

Cả hai người mỗi bên chỉ dùng một tay để nâng lò, sau đó chậm rãi đặt xuống giữa chính điện.

Người xung quanh cũng theo đó mà rẻ ra xung quanh.
Lão quốc sư tiến lên đứng đối diện lò luyện đan, lão phất tay, nắp lò mở ra, cùng lúc đó, hai vị thư đồng cũng mang ra không ít bình ngọc, nhìn qua cũng có hơn mười bình.


Lão quốc sư dùng gậy gõ một cái xuống sàn, dung dịch trong bình lập tức bay ra, ngưng tụ tại trong lò luyện.

Lò này mặc dù giống lò luyện đan, lại không dùng lửa để luyện, mà lại dùng tinh thần khống chế dược dịch kia.
“Dược dịch này hẳn là quốc sư đại nhân đã tinh luyện các dược liệu làm vật dẫn, ngài đã chuẩn bị sẵn từ trước sao ?”
Đông Phương thái hậu lúc này cơ thể đã có chút không vững, bàn tay phải nắm chặt lấy thành ghế mới có thể ngồi vững trên ghế phượng.

Thanh âm bà ta cố nén run rẩy lên tiếng.
“Không sai, huyết mạch hoàng tộc Nam Huyền ta, không thể có sai sót.

Vốn dĩ Nghiệm huyết là phong tục vốn có của Tộc Bắc Ly từ xưa, chẳng qua Tiên hoàng đế cảm thấy không cần thiết, năm trăm năm trước đã bỏ qua phong tục này.

Bây giờ làm lại, cũng không phải là vẽ vời thêm chuyện.”
Phó Lẫm siết chặt bàn tay, nhìn dung dịch nghiệm huyết đang ngày càng hoàn thiện, suy nghĩ của hắn càng loạn.
Thân phận của Danh Nhi chỉ có hắn và Đông Phương hoàng hậu biết rõ, hiện tại lại trước mặt Lão quốc sư, nếu công khai ngăn cản, chắc chắn hắn không tránh khỏi hiềm nghi, mà Danh Nhi cũng không thể thành công kế vị.

Nhưng mà, nếu là kẻ khác thì…
Phó Lẫm liếc mắt, không tiếng động ra hiệu.

Lúc này Lão quốc sư đang tập trung dung hợp dược liệu, không rảnh phòng vệ người bên cạnh.

Một tiểu thái giám đột ngột xông ra, nhào vào lò luyện đan tinh luyện.

Lão quốc sư sắc mặt đột biến, nếu để người này xông vào như vậy, cắt ngay quá trình luyện hóa, vậy thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ ! Mọi công sức trước đó chẳng những công cốc, mà đống dược liệu quý hiếm khó thu thập kia cũng bị hủy toàn bộ.
Chỉ là Thái giám kia còn chưa đụng được vào lò luyện, đã chạm vào một màn chắn trong suốt vô hình, văng ngược ra.


Lão quốc sư thấy nguy cơ được giải trừ, cũng thở phào nhẹ nhõm tiếp tục tinh luyện.
“Bắt hắn lại !”
Bắc Ly Danh quát lớn một tiếng, đã có quân lính tiến lên khống chế tên thái giám kia.

Mộ Dung Viễn Hà liếc qua Phó Lẫm một cái, cười lạnh:
“Đúng là có tật giật mình, người nào đó chờ không được muốn phá hoại rồi sao.”
Phó lẫm thẹn quá hóa giận, quát:
“Mộ Dung gia chủ, ông nhìn ta rồi nói câu đó là có ý gì ! Ý ông là ta là người sai bảo hắn ?”
Mộ Dung Viễn Hà nhìn hắn giấu đầu lộ đuôi, cười lạnh:
“Phải hay không, Thừa tướng gấp cái gì, tra hỏi không phải được rồi sao.”
“Bệ hạ, không hay, tên này cắn độc tự sát rồi.”
Mộ Dung Viễn Hà có chút biết rõ trong lòng, lão vừa bảo tra, đối tượng liền tự sát, thật không thể trùng hợp hơn.
Quân lính khống chế tên thái giám lúc này lại đột nhiên lên tiếng bẩm báo.

Bắc Ly Danh tức giận từ trên ghế đứng lên, quát:
“Đúng là gan to bằng trời, dám cài tử sĩ vào người bên cạnh trẫm ! Tra ! Tra cho trẫm !”
“Rõ !”
Đông Phương Thái hậu bên cạnh bộ dạng sốt ruột muốn nói lại thôi, còn Phó Lẫm thì mặt đen như đít nồi, khiến Lam Nguyệt không nhịn được bật cười.
“Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu nha.

Phó Lẫm và Thái hậu lúc này hẳn là hận không thể đánh Bắc Ly Danh một trận cho khôn ra đi ? Haha…”
Nàng vươn vai duỗi cái eo lười, nhàm chán ngồi chống cằm nhìn không khí căng thẳng bên dưới, trong mắt phượng tràn ngập ý cười, nói:
“A, nói đến đợi Nghiệm Huyết xong, chắc hẳn phải có một trận đại chiến rồi.

Hơn nữa, con cờ ta cài vào còn chưa có cơ hội phát huy đâu.”
Vẫn là đánh nhau thú vị hơn nhiều.

Với trí thông minh của Bắc Ly Danh, không cần nàng ra tay, hắn cũng tự kéo Phó Lẫm và Đông Phương Thái hậu xuống nước.

Cũng không biết bên Lạc Y sao rồi, tới thời điểm này, có lẽ là thành công thâm nhập vào bảo các của Đông Phương Thế gia rồi đi ?
______ Mà ngay lúc này, tại tầng một Tàng Bảo Các của Đông Phương thế gia.

Lạc Y và Lăng Duyệt bị vây chặt.

Đứng quan sát phía trên có một lão giả tóc bạc, lão hơi nheo mắt nhìn hai kẻ đeo mặt nạ đang bị vây trong trận.

Cũng may gia chủ anh minh, để lại một đội đệ tử tinh anh trấn giữ bảo các.

Nếu không hôm nay thật sự bị bọn trộm này ngư ông đắc lợi.
“Hừ, cũng may Gia chủ thần cơ diệu toán, đoán được các ngươi có khả năng nhân lúc này ra tay với Thiên Ấn, bảo bọn ta ở đây mai phục.

Lúc đầu lão phu còn nghĩ gia chủ lo xa, nhưng thật sự lại để lão phu bắt được hai con chuột nhắt.”
“Tiểu Y Y, xem ra kế hoạch giương đông kích tây của chúng ta không thuận lợi lắm.”
Lăng Duyệt lau vết máu bên khóe miệng, cười nói.

Y phục trên người hắn có không ít vết cắt, dù một thân hắc y, cũng không che được máu tươi đang nhỏ giọt.

Lạc Y và hắn lưng kề lưng đối chiến, nàng ném cho hắn hai viên đan dược, giọng điệu lại có chút dữ dằng:
“Im miệng, thương tích như vậy còn cười đùa được.

Nếu ngươi muốn chết, vậy ta không ngại tiễn ngươi một đoạn.”
Lăng Duyệt đem đan dược nuốt xuống, Ngưng huyết đan và Phục Linh đan là đan dược cầm máu và khôi phục linh lực do Tuyên Vọng phó các chủ luyện chế, tác dụng vô cùng tốt, vừa uống vào, vết thương của hắn đã ngưng chảy máu.

Hắn nâng hai thanh đoản đao lên thủ thế, vẫn không quên đáp lại Lạc Y:
“Vậy thì không được, ta vẫn muốn ở cạnh Tiểu Y Y lâu một chút, chờ muội đồng ý gả cho ta đó.”
Lạc Y chống đỡ công kích, lại giết một tên đệ tử vừa xông lên, nghe lời này của hắn, khóe môi hơi nâng:
“Vậy ngươi hảo hảo mà sống sót !”


Bình luận

Truyện đang đọc