PS 143,7

"Sao đột nhiên lại hỏi cái này?." Lão sư dừng động tác lại một giây, sau đó tiếp tục thu dọn.

"Chỉ là nghĩ, lão sư tốn rất nhiều thời gian cho ta." Ta nói, nhưng đây là lời trái lương tâm.

"Ha ha! Ta một mình ở Đài Loan, có một ca ca ở Anh quốc, ba mẹ cùng tỷ tỷ ở Australia. Về phần bạn trai... Ta đã qua tuổi có bạn trai rồi, cũng đã có con!" Lão sư nói tốc độ so với bình thường nhanh hơn chút, ta không xác định ta cảm giác đúng hay không, nhưng cảm thấy lần này lão sư mỉm cười có chút miễn cưỡng.

"Gạt người sao?! Lão sư có con rồi sao?" Ta không thể tin hỏi.

"Có a, chứ ngươi nghĩ ta bao nhiêu tuổi?" Lão sư hỏi.

"Hẳn là, mới hơn ba mươi." Ta thành thật nói.

"Ngươi a, miệng lại bôi mật. Ta sắp bốn mươi rồi, con trai ta năm nay hai mươi tuổi." Lão sư nói làm ta khiếp sợ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nàng.

"Gạt người! Làm sao có thể chứ? Chuyện này thật khó tin." Ta mở to hai mắt nhìn nàng.

"Oa! Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi có phản ứng mạnh như vậy! Bình thường đều là lạnh lùng." Lão sư không quên trêu chọc ta.

"Vậy thì... Con của lão sư đâu? Lão sư không sống cùng hằn sao? Còn có chồng của lão sư đâu?" Ta trong đầu có một đống vấn đề, không biết nên hỏi cái nào trước.

Nhưng kỳ thực, ta có chút khổ sở, không, là rất khổ sở. Lão sư đã kết hôn.

"Ta nói rồi, ta chỉ có một mình tại Đài Loan, con ta cùng ba của hắn ở Mỹ, 10 năm trước ta đã ly hôn." Ngữ khí của lão sư giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình.

"Ta có thể biết vì sao không?" Lòng hiếu kỳ chiến thắng cái gọi là lý trí và lễ phép, ta không hề che giấu hỏi.

"Không có gì không thể, nhưng chúng ta cũng không thể vừa ăn cơm vừa nói sao? Ta rất đói." Lão sư hỏi lại, ta lúc này mới chú ý tới bây giờ đã hơn bảy giờ.

"Tại sao mỗi lần ở cùng lão sư, thì nhất định không tránh được chuyện ăn uống." Ta bất tri bất giác thả lỏng.

Là bởi vì nghe được lão sư đã ly hôn, hiện tại vẫn là độc thân sao?

"Chúng ta hôm nay đi dạo chợ đêm đi." Lão sư rất nhanh đi đến cửa văn phòng, chờ ta đi ra.

Cứ như vậy, ta "Lại" ngồi lên 911, lại một lần nữa cùng lão sư đi ra.

Bất quá đây là lần đầu tiên, chúng ta không có đến nhà hàng ăn, mà là tới khu chợ đêm đông đúc.

"Quay mặt đi, ta phải thay quần áo, không được nhìn lén." Lão sư đậu xe xong nói.

Ta nghe theo, nhưng kỳ thực rất muốn len lén quay đầu lại liếc nhìn. Cuối cùng chính là không dám.

Lão sư thay quần jean cùng giầy đế bằng, từ lãnh diễm biến thành bình thản, ta phát hiện, hóa ra ta cùng lão sư chiều cao không chênh lệch lắm, hay là ngược lại ta so với lão sư cao hơn một chút, chỉ là bình thường lão sư mang giày cao gót nên nhìn cao hơn.

Ta là người không thích náo nhiệt, đương nhiên cũng rất ít đi dạo chợ đêm, chợ đêm có nhiều người chen chúc ta không được tự nhiên.

"Cẩn thận, đừng để lạc." Lúc ta đang vội vàng tránh né dòng người đông đúc từ bốn phương tám hướng thì, lão sư đột nhiên quay đầu nói một câu này, sau đó nắm lấy tay của ta.

Trong lúc nắm tay lão sư, ta có cảm giác như bị điện giật, tay lão sư rất ấm, loại ấm áp này từ lòng bàn tay truyền thẳng tới trong lòng.

Ta nghĩ ta sẽ bắt đầu thích những nơi đông đúc, nếu như được cùng đi với lão sư.

Chúng ta len lỏi trong dòng người, lão sư tựa hồ đối với nơi này rất quen thuộc, kéo ta chạy ngược chạy xuôi ghé vào mỗi một gian hàng thức ăn mà nàng thích, hóa ra sức ăn của lão sư lớn đến làm ta giật mình. Đây là việc trọng yếu thứ hai ta phát hiện trong ngày hôm nay.

"Hô! No quá!" Khi chúng ta không biết đã ăn bao nhiêu thứ linh tinh này nọ, lão sư rốt cục cũng no rồi.

"Lão sư ăn bao nhiêu cũng không mập nhĩ?" Trước khi lão sư nói no thì ta đã cảm thấy rất no rồi.

"Ta cũng không biết, ha hả!" Lão sư cười cười nói.

"Thật tốt." Ta nói.

"Đi, mang ngươi đi một chỗ." Lão sư nói xong, nắm ta đi tới một nơi.

Chúng ta dần dần tách ra khỏi dòng người, nhưng lão sư vẫn như cũ nắm tay của ta không có buông ra, ta vẫn để yên cho lão sư nắm, đi tới. Cuối cùng chúng ta đi tới một bờ đê ngồi xuống.

"Thật nhiều sao!" Có lẽ là bởi vì bờ đê ít ánh đèn, ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, không khỏi thốt ra.

"Ân. Chồng trước của ta cầu hôn ta ở chỗ này." Lão sư mở miệng.

Ta quay đầu, kinh ngạc nhìn lão sư ngồi ở bên cạnh.

Lão sư cười cười, thở dài, sau đó bắt đầu nói cho ta biết chuyện của nàng.

"Khi ta 16 tuổi thì quen biết hắn, khi đó ta mới học cao nhất, hắn là giáo viên thực tập mới tới ờ trường ta, dạy tiếng Anh, sau đó trùng hợp trở thành giáo viên thực tập của lớp ta, khi đó hắn mới vừa tốt nghiệp đại học. Hắn rất tuấn tú, lập tức trở thành tình nhân trong mộng của toàn bộ nữ sinh, là tình địch của nam sinh. Mỗi lần có tiết ta đều có thể nghe được các sinh viên đàm luận mọi chuyện về hắn. Thế nhưng ta đối hắn không có hứng thú, khi đó, mối tình đầu của ta vừa qua đời được nửa năm. Bất quá chuyện này không phải là chuyện hôm nay ta muốn nói với ngươi, ngươi cũng không nên hỏi ta, được không?" Lão sư chậm rãi nói một đoạn, sau đó nhìn ta.

Ta gật đầu, chờ nàng tiếp tục nói.

"Rất nhanh học kỳ thực tập đầu tiên của hắn kết thúc, ta còn nhớ rõ lúc đó hắn còn cẩn thận tại ngày thực tập cuối cùng đưa cho mỗi người chúng ta một tấm thiệp, còn có một viên chocolate, nữ sinh trong lớp, tất cả mọi người rất hài lòng, nhưng ta cũng không có cảm giác gì, chỉ nghĩ, hắn là một lão sư tốt thôi. Bất quá khi ta mở tấm thiệp hắn đưa cho ta, ta ngây ngẩn cả người, hắn viết: "Nếu không phải là lão sư, ta có thể theo đuổi ngươi không?" Khi lão sư nói chuyện, ánh mắt luôn nhìn về nơi xa xăm, phảng phất rơi vào hồi ức của bản thân.

"Ta vốn không cho là thật, nghĩ rằng hắn chỉ nói giỡn, hơn nữa khi đó, ta còn chưa quên được mối tình đầu của ta, cho nên đọc xong thì cất đi. Sau đó ta mới phát hiện hắn là nghiêm túc. Hơn nữa hắn nghiêm túc đều không phải là loại muốn nghiêm túc hẹn hò, mà là nghiêm túc muốn cưới ta. Hắn theo đuổi ta nửa năm, sau đó ta tiếp nhận hắn, ba mẹ hắn rất thích ta, ba mẹ ta cũng thấy hắn không tệ, cứ như vậy, một năm sau hắn ở chỗ này cầu hôn ta, ta đáp ứng. Ta tốt nghiệp cao trung, chúng ta kết hôn. Rất kịch tính đi?" Trên mặt lão sư xuất hiện một nụ cười mà ta không hiểu, là bất đắc dĩ? Châm chọc? Hay là ý gì khác?

"Như vậy vội vã kết hôn, là bởi vì ba mẹ hắn muốn hắn quay về Mỹ học, hắn là một ABC, muốn ta cũng cùng đi theo, nhà bọn họ gia cảnh không tệ, hai người tại nước ngoài học không phải là vấn đề, cứ như vậy, chúng ta kết hôn xong, xuất ngoại, không nghĩ tới hai năm sau ta thì sinh hài tử, khi đó ta mới 19 tuổi. Hắn đối với ta tốt, tất cả mọi chuyện đều suy nghĩ cho ta, khi đó ta nghĩ, ta là thực sự rất thương hắn, cũng thực sự rất hạnh phúc." Lão sư lúc này cười, ta tin tưởng là hạnh phúc.

"Vậy sau đó?" ta hỏi.

"Sau đó, chờ đứa bé được 3 tuổi, ba mẹ chồng ta cũng đến Mỹ, ta trở lại trường học, thuận lợi học xong thạc sĩ, ta học chính là Anh Mỹ văn học, thầy của ta, sai, là chồng trước của ta khi đó đã học xong ngành marketing, năm ấy ta học xong thạc sĩ, hắn vừa vặn lấy được học vị tiến sĩ. Lúc hắn tại một công ty không tệ tìm được công tác, ta khi đó nói muốn nghỉ ngơi một thời gian, sau đó mới nghĩ tới có muốn hay không tiếp tục học tiến sĩ. Cho nên ta lúc đó ở nhà nhận chức trách bà chủ gia đình. Hai năm sau, ta xin đi học PhD, mà khi đó, ta đã biết chuyện hắn có người khác ở ngoài, nhưng ta không có nói ra, mãi cho đến ta thu được thông báo trúng tuyển của trường học Đông Ngạn. Ngày đó ta muốn hắn về nhà sớm, sau đó bình tĩnh tại trước mặt toàn bộ người trong nhà nói ra chuyện này, mọi người rất kinh ngạc, bao gồm cả đứa con 10 tuổi của ta. Ba mẹ chồng bắt đầu trách cứ hắn, con trai cũng không chấp nhận hắn, ta ngăn lại bọn họ, ta chỉ nói, ta muốn ly hôn, ta không có cách nào tiếp thu quan hệ có vết rách như vậy, ta thiếu khoan hồng độ lượng để tha thứ cho hắn, cũng không có biện pháp coi như tất cả không có phát sinh, ta chỉ mong muốn có thể hảo tụ hảo tán. Chắc hẳn phải vậy, hắn giữ lại ta, ba mẹ chồng cũng giữ lại ta, con trai cũng không muốn chúng ta ly hôn, nhưng ta quyết tâm, ta không có biện pháp tiếp thu dù chỉ là một chút phản bội, ta cái gì cũng không cần, không cần tiền, không cần nhà, không cần xe, thậm chí ta cũng nguyện ý để con trai theo bọn họ. Bọn họ nói cái gì đều không thể thay đổi quyết định của ta, cuối cùng bọn họ chỉ có thể đáp ứng, chỉ đề duy nhất một điều kiện, là ba mẹ chồng của ta yêu cầu, một tháng đưa ta năm nghìn tiền cấp dưỡng, ta biết số tiền đó đối với nhà bọn họ mà nói không là gì, cho nên ta tiếp nhận. Cứ như vậy, ta kết thúc 10 năm hôn nhân, một mình bay đến Đông Ngạn đi học. Năm năm sau, ta tốt nghiệp, thuận lợi tại Đài Loan tìm được công tác, cứ như vậy, ta về tới Đài Loan, an phận thủ thường làm một lão sư đại học." Lão sư một hơi đem toàn bộ chuyện nói hết.

Bình luận

Truyện đang đọc