PS 143,7

Là tiếng Tiểu Kiệt kéo cần số làm ta tỉnh dậy.

"Tới rồi." Hắn nói, mở cửa xuống xe.

Chúng ta cùng nhau đi tới trước mộ của mẹ.

Ta ngây người.

So với khi ta rời đi đã có thật nhiều cây cát cánh, nở rộ dưới bầu trời một buổi sáng tháng bảy.

"Ta nhớ rõ chúng ta tới đây trước khi ngươi xuất ngoại, khi đó còn không có nhiều như vậy." Hắn mở miệng.

Ta gật đầu.

"Có một lần ta tới đây, phát hiện so với trước nhiều hơn rất nhiều, ta tưởng là bá bá quản lý làm, nhưng khi ta đi hỏi hắn, hắn nói không phải, hắn cũng không biết là ai." Hắn ngừng một chút tiếp tục nói.

"Mãi cho đến khoảng hai ba năm trước đây, vừa đúng dịp ta được nghỉ vào ngày giỗ của mẹ, khi ta tới ta thấy xe cảu lão sư, ta biết đó là nàng. Sau đó thì thấy nàng đang trồng hoa làm cỏ." Hắn nhìn ta nói.

"Nàng có khỏe không?" Ta quan tâm hỏi.

"Ân, giống như trước đây, vẫn trẻ như lần đầu ta gặp nàng, nàng thực sự rất lợi hại." Hắn nói.

"Ân." Ta nhìn chằm chằm bia mộ của mẹ.

"Khi nàng hỏi ta ngươi gần đây thế nào, ta mới biết được các ngươi đã chia tay. Tỷ, chuyện này sao ngươi không nói với ta?" Ngữ khí của Tiểu Kiệt có chút trách cứ.

"Ta không muốn ngươi lo lắng. Bất quá thì như thất tình, khóc một chút sẽ không sao." Ta cười khổ mà nói.

"Mới không phải, ngươi yêu nàng như vậy, sẽ không thể nào không sao." Hắn quả nhiên chính là rất hiểu ta.

"Nàng còn nói với ngươi cái gì không? Về chuyện chúng ta chia tay." Ta hỏi.

"Là ta hỏi. Ta hỏi nàng vì sao, nàng nói là nàng ích kỷ quyết định. Nàng thầm nghĩ cho ngươi một đôi cánh, khi bản thân ngươi đã có thể bay rất xa, nhiệm vụ của nàng cũng đã hoàn thành. Nàng không muốn trở thành trói buộc của ngươi khi ngươi đang thành công." Hắn nói cho ta biết.

"Trói buộc? Nàng nói như vậy sao?" Ta không thể tin được hỏi hắn.

Hắn gật đầu.

"Vì sao nàng lại nghĩ như vậy?" Ta không rõ.

"Nàng nói khi nàng đi thăm ngươi, phát hiện ngươi thực sự trưởng thành, nàng nghĩ không có nàng, ngươi sẽ càng thành công. Ta nghĩ, nàng chính là lưu ý sự chênh lệch tuổi tác giữa các ngươi." Tiểu Kiệt nói ra kết luận của hắn.

"Vì sao phải lưu ý cái này? Nàng chẳng lẽ không hiểu, không có nàng, sẽ không có ta ngày hôm nay sao?" Ta nhìn Tiểu Kiệt hỏi, trên mặt đã có hai hàng lệ.

"Tỷ, khóc đi, ngươi ở nước Mỹ, đều là khóc một mình phải không? Hiện tại, ngươi có thể dựa vào ta." Hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta, ta không có cách nào khống chế, khóc ra.

Chờ ta khóc xong, Tiểu Kiệt đưa khăn giấy cho ta.

"Tỷ, một mình ở Mỹ thật vất vả cho ngươi." Tay hắn khoát lên trên vai ta.

"Nàng có nói với ngươi nàng ở đâu không?" Ta dùng nồng đậm giọng mũi hỏi.

"Ta có hỏi, nhưng nàng không nói cho ta biết. Nàng chỉ nói, nếu như các ngươi thực sự hữu duyên, sẽ gặp lại. Nàng nói, nàng đang sống rất tốt, nói ta không cần lo lắng, cũng muốn ngươi không cần lo lắng." Trong giọng nói của Tiểu Kiệt cũng có buồn bã.

"Ta muốn tìm nàng." Ta nhìn thẳng phía trước nói.

"Làm sao để tìm? Nàng nhất định đã dọn nhà, cũng đổi trường học. Cảm giác nàng không muốn cho ngươi tìm được." Tiểu Kiệt nói.

"Sẽ có biện pháp." Ta nói.

"Được rồi, nếu cần ta giúp cái gì, phải nói với ta." Hắn cười với ta.

Ta cũng nở một nụ cười với hắn.

Sau đó chúng ta cùng nhau ngồi ở bên cạnh mộ của mẹ, kể cho mẹ tình hình gần đây.

"Mẹ, con đã trở về. Mẹ có nhớ con không? Con nghĩ mẹ cũng biết con đã xảy ra chuyện gì? Bất quá, mẹ hẳn là sẽ không trách con đúng không?" Ta nhẹ nhàng vuốt ảnh chụp của mẹ nói.

"Mẹ, không thể trách tỷ tỷ, tỷ tỷ thực sự rất cố gắng." Tiểu Kiệt ở bên cạnh nói giúp ta.

"Mẹ, mẹ sẽ tức giận khi biết con thích phụ nữ sao? Xin lỗi, con không phải cố ý." Ta mang theo cảm giác có lỗi nói.

"Sẽ không, mẹ, mẹ cũng thấy, lão sư đối với tỷ rất tốt, cũng rất quan tâm mẹ. Mẹ phải giúp cho tỷ tìm được nàng! Con thấy nàng là người duy nhất có thể chiếu cố tốt tỷ tỷ... Mẹ sẽ chấp nhận nàng thôi." Tiểu Kiệt thực sự rất khả ái.

"Mẹ, làm ơn, để cho ta tìm được nàng." Ta thật tình thành ý nói.

Sau đó, ta còn cùng mẹ nói về chuyện của Philip, Tiểu Kiệt cũng rất giật mình.

"Trời ạ, tỷ, cư nhiên có nam sinh đối với ngươi tốt như vậy, ta gặp hắn nhất định phải hảo hào cảm ơn hắn." Lúc Tiểu Kiệt nghe xong thì nói.

"Để xem, ba ngày sau hắn sẽ trở về." Ta cười nói.

"Tỷ, nếu như, ta nói nếu như, ngươi tìm không được lão sư..." Hắn ấp a ấp úng hỏi.

"Sẽ không." Ta biết hắn muốn hỏi cái gì.

Hắn ngơ ngác nhìn ta.

"Nếu như ta thực sự tìm không được nàng, ta sẽ quay về Mỹ, thế nhưng cũng sẽ không cùng hắn một chỗ. Lòng, đã không hoàn chỉnh. Tiếp nhận một người khác, không công bằng." Ta yếu ớt nói.

Ta rất rõ ràng tình huống của bản thân.

Tựa như nàng lúc đó vậy, trong lòng còn có một người, là không có biện pháp mở lòng đi yêu người khác.

Như vậy đối với cả hai, đều không công bằng.

Chúng ta lại ngồi một chút, sau đó Tiểu Kiệt đứng lên trước.

"Được rồi, ta đưa ngươi đi ăn sáng, sau đó về nhà, ta phải đi làm, ngươi xem ngươi muốn làm cái gì, phải tự chăm sóc bản thân." Hắn kéo ta cùng nhau đứng lên.

"Hảo." Ta đi theo phía sau hắn.

"A được rồi, ta đem phòng ở lúc trước cho thuê, lại mua một căn nhà một tầng gần bệnh viện, như vậy ta đi làm tương đối thuận tiện." Hắn vừa lái xe vừa nói.

"Ờ gần bệnh viện vậy mua xe làm gì?" Ta hỏi hắn.

"A để đi ra ngoài chơi, hơn nữa như bây giờ ngươi trở về, thì để cho ngươi đi." Hắn nói rất đương nhiên.

Ta cười lắc đầu, Tiểu Kiệt thực sự trưởng thành.

Bình luận

Truyện đang đọc